[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 37
Đột phá ở trong môi trường này, đủ để chứng minh đồ ăn Bách Hương Lâu có thể trợ giúp đề cao tu vi nhiều như thế nào!
Tiểu nhị cửa tiệm nhẹ nhàng đè ép, uy áp Nguyên Anh kỳ lập tức biến mất, đám người thở phào một hơi, sau đó kinh ngạc nhìn tiểu nhị của tiệm.
Ở trong mắt của bọn hắn, tiểu nhị bất quá là Kim Đan kỳ, nhưng lần tuỳ ý ra tay này hiển nhiên đã siêu việt Kim Đan kỳ.
Cảnh giới của tiểu nhị là ngụy trang.
Có người nhỏ giọng nói thầm với đồng bạn:
- Nói đến chỗ này, ta đã từng nghe trưởng lão nói qua, một ngàn năm trước Bách Hương Lâu vừa mở cửa y chính là tiểu nhị của tiệm, một ngàn năm đi qua, y vẫn là tiểu nhị, dung mạo chưa từng thay đổi qua.
Dung mạo tu tiên giả không thay đổi là trạng thái bình thường, nhưng ngàn năm không thay đổi lại là cực hiếm thấy.
Tiểu nhị giống như là không có nghe được âm thanh nói thầm, trên mặt lộ ra áy náy:
- Thật xin lỗi, có thể là một vị thực khách nào đó lúc đột phá quá hưng phấn, quên thu liễm khí thế, còn xin các vị thứ lỗi.
Có một vị sư huynh vừa mới tiến vào Kim Đan kỳ nhớ lại khí tức đột phá vừa rồi, ánh mắt sáng lên:
- Cỗ khí tức này để lộ ra một tia cuồng dã, tựa như Long tộc Thượng Cổ lại xuất hiện, chắc là một vị sư huynh thể tu đột phá, chúng ta tranh thủ thời gian cảm ngộ cỗ khí tức này, nói không chừng sẽ có trợ giúp rất lớn đối với chúng ta đề thăng thể phách!
- Đúng vậy, đúng vậy, cơ hội trời ban này là cơ duyên cho chúng ta, chúng ta nên nắm bắt lấy.
Đồng bạn của vị sư huynh này phụ họa, bắt đầu cùng nhau ngồi xuống.
Năm người ngũ tâm hướng thiên, hơi trôi nổi trong không trung, nhắm mắt không nói, thanh khí mát mẻ vọt tới từ bốn phương tám hướng, phá lệ sảng khoái.
Cho dù không phải thể tu, tu sĩ cũng đều rất xem trọng thể phách, pháp lực đầy đủ, nhưng thân thể không theo kịp sẽ rất dễ dàng bị người đánh lén một chiêu mất mạng, lại hoặc là đối phương sử dụng cận chiến, chính mình chẳng phải là tới gần liền chết, ngay cả cơ hội dây dưa trốn xa cũng không có.
Thế cho nên Vấn Đạo Tông rất xem trọng tố chất thân thể của đệ tử.
Long tộc Thượng Cổ nổi danh trong yêu thú nhờ đại thần thông Hô Phong Hoán Vũ cùng nhục thân vô địch, là một trong những đại tộc đỉnh cấp hoành hành Yêu Vực, nếu có thể cảm ngộ một tia Long khí Thượng Cổ, sẽ rất có ích lợi đối với nhục thân, nếu như thừa cơ ngộ ra một chiêu nửa thức thần thông biến hoá của Long Tộc để cho bản thân sử dụng, càng là cơ duyên lớn cầu còn không được!
Tràng cảnh năm vị Kim Đan kỳ tu sĩ vây quanh thức ăn nóng hổi không ăn, cùng nhau tĩnh tọa cũng là hiếm thấy.
Loại mẫn tiệp đối với cơ duyên này khiến cho Lục Dương vô cùng bội phục.
- Chúng ta có muốn hay không cũng nhân cơ hội này cảm ngộ một phen?
Đào Yêu Diệp đề nghị.
Lục Dương kinh dị:
- Ngươi có thể cảm nhận được Long khí Thượng Cổ trong miệng các sư huynh?
- Thử một lần cũng không lỗ.
Đang lúc ba người Lục Dương cân nhắc có muốn hay không cũng ngồi xuống cảm ngộ, nhìn xem có thể ngộ ra khí tức cuồng dã Long tộc Thượng Cổ kia hay không thì trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Một con lợn rừng mặt xanh nanh vàng xuất hiện, trong ánh mắt tràn ngập khủng hoảng cùng với lửa giận, khiến cho mọi người sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Yêu tộc thật là hung tàn đáng sợ, cảnh giới siêu việt đại đa số người đang ngồi!
Hơn nữa con lợn rừng này khí tức bất ổn, giống như là vừa mới đột phá vậy!
Tiểu nhị nhíu mày, trong tay nổi lên một vòng xoáy nhỏ, lúc đang cân nhắc có nên tự mình ra tay hay không thì chợt có đao quang sáng lên, đao khí lăng liệt như trường hồng, mang theo khí tức hừng hực vô cùng, một đao chém xuống, đầu lợn rừng một nơi thân một nẻo, đầu lâu lăn dưới đất, một mực lăn đến dưới chân Lục Dương.
Đầu heo trừng mắt nhìn Lục Dương, chết không nhắm mắt.
Tràng diện vốn nên máu tanh nhưng không có một giọt máu chảy ra, đao khí hừng hực cực hạn trong nháy mắt nấu chín chỗ bị cắt, mùi thịt nướng thơm nức mũi.
Lúc này chủ nhân của đao quang mới xuất hiện, là một vị một đầu bếp có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đội một chiếc mũ cao, còn có tạp dề làm việc đặc chế, tay cầm đao mổ heo, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, cười lên giống như là thổ phỉ muốn giết con tin.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đã làm mọi người bị sợ hãi, ta đang muốn giết đầu long duệ lợn rừng này, đại khái là sát khí của ta quá thịnh, khiến cho con súc sinh này sinh ra nguy cơ sinh tử, mượn nhờ đó mà thành cơ duyên kích hoạt lên một tia long huyết Thượng Cổ trong cơ thể, đột phá đến Nguyên Anh kỳ.
- Đây là sai lầm của bổn điếm, lần sau sẽ không như vậy nữa, còn xin mọi người thông cảm!
Đầu bếp cầm theo đao mổ heo, trên mặt nhe răng cười, ngữ khí tương đối thành khẩn, đám người không muốn thông cảm cũng phải thông cảm.
Đầu bếp nhặt về đầu heo từ dưới chân Lục Dương, kéo thi thể heo quay lại gian bếp, cảm giác áp lực vừa rồi mới biến mất.
Năm vị Kim Đan sư huynh có chút xấu hổ, tiếp tục cảm ngộ tu luyện cũng không phải, không cảm ngộ tu luyện cũng không phải.
Một người trong đó vỗ cái bàn:
- Con bà nó, cho một đĩa thịt heo nướng, liền dùng con lợn vừa rồi!
Thịt lợn Nguyên Anh kỳ có giá cả cao không hợp thói thường, đừng nói chi lợn rừng chứa huyết mạch Long tộc Thượng Cổ, một đĩa thịt heo nướng này có giá khiến cho bọn hắn tỉnh ngủ đều muốn tát mình hai phát.
Coi như tát xong hai phát cũng muốn ăn, bọn hắn hôm nay không thèm đếm xỉa, không ăn đầu lợn rừng Nguyên Anh kỳ này đạo tâm sẽ bất ổn, cơn giận có thể khiến cho bọn hắn nhịn tới nội thương.
Tiểu nhị khoác khăn lau trên vai, lộ ra nụ cười cao giọng hô:
- Được rồi năm vị khách quan, thêm một đĩa thịt Long duệ lợn rừng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook