Di Châu
-
Chương 91:
“...Ngài nhanh lấy nó ra!” Vốn là tiếng mắng tức giận, vào đến trong tai Tuân Du lại giống như tiếng ngâm nga nũng nịu, vật thô dài đâm vào bên trong mật huyệt của nàng lại trướng to hơn một vòng, hắn cúi đầu an ủi: “Đừng sợ, không nhìn thấy.”
Nàng cưỡi ngựa bên dưới được phủ một lớp y phục, cứ cho là đứng trên ngựa cũng nhìn không ra quần lót bên dưới váy nàng vì đã bị che lại, trong mật huyệt vẫn là vật thô dài đang dâm vào, người khác nhìn thấy cũng chẳng qua là một đôi phu thê đang ngồi trên lưng ngựa, cái này trong kinh thành vốn cũng thấy không ít.
“Không được, người qua người lại Ngài nhanh rút ra đi!” da mặt Ân Ly không có dày như hắn, từ ngoại ô phía tây một đường trở về hắn đều đâm ở bên trong nàng, một đường hoặc là phi như bay hoặc là chạy bước nhỏ, trên đường nàng đều đến mấy lần, chút nữa bị hắn làm cho hôn mê đi, bây giờ sắp đến cửa thành rồi hắn vẫn là không bằng lòng rút ra ngoài!
Tuân Du không để ý nàng, thúc ngựa đi về phía trước. Ngựa chậm bước đi vào trong thành, trên lưng ngựa hai người cũng di động lên xuống theo động tác của ngựa, Tuân Du khép hờ mắt cảm thụ siết chặt của mật huyệt nàng, hưởng thụ khoái cảm nàng mang đến cho hắn, Ân Ly cúi thấp đầu hận không thể rời xuống ngựa, hắn thỉnh thoảng ra vào mang đến khoái cảm khiến nàng cắn chặt môi dưới, sợ phát ra âm thanh gì bị người bên cạnh nghe thấy.
Trong kinh thành không được cho ngựa chạy nhanh, hai người chỉ có thể để ngựa chầm chậm bước, chính là trong thành có hai loại bước chậm như vậy, tiểu thương không bước đi mà rao bán, người đi đường qua lại, đều làm cho Ân Ly cảm thấy căng thẳng, sợ hãi bọn họ nhìn thấy tình cảnh dâm dục phô bày dưới quần nàng, mật huyệt nàng căng thẳng mà không nhịn được hút chặt, chặt đến mức Tuân Du cảm thấy đau, kề sát bên tai nàng mà dỗ dành: “A Di, bọn họ không nhìn thấy đâu, thả lỏng chút, ngậm đau vi phu rồi.”
Ân Ly vừa nghe thì trong lòng phẫn hận: Ngậm đứt ngươi xong cho rồi! Thừa dịp Tuân du không quan sát, mật huyệt đang quấn lấy côn thịt hung hăng co rút, “Ô…” Tuân Du cắn chặt răng, ôm lấy eo nàng, sống chết đem nàng đè xuống, chịu đựng một đường đi nóng rát dưới ánh mắt của nơi đông người tiến vào bên trong hoa tâm nàng!
“A…” Ân Ly cũng là không ngờ đến hắn lại đi nước này, côn thịt của hắn mạnh mẽ đâm vào bên trong hoa tâm của nàng, nóng đến nỗi nàng cũng co giật lên đỉnh điểm.
Hai người cố nhịn không kêu ra tiếng, kiềm chế đến nửa chén trà mới hồi phục tinh thần lại, ngựa thế nhưng không biết hai người này trên lưng đã xảy ra chuyện gì, cứ như cũ không nhanh không chậm bước đi, côn thịt của Tuân Du cũng theo bước đi của ngựa mà ma sát bên trong mật huyệt của Ân Ly, được một lúc lại mạnh mẽ dựng thẳng lên.
Ân Ly lúc này bị hắn làm cho tức mà không nói ra lời, chỉ có thể sâu thẳm trong lòng cầu mong cho mau đến vương phủ. Không ngờ đến sau lưng lại truyền đến âm thanh la lớn: “Thất đệ!”
Hai người quay đầu vừa nhìn, thế nhưng là Lục vương gia Tuân Tề! Thấy hai người quay đầu nhìn hắn, Tuân Tề đánh ngựa tiến lên.
“Lục ca, đã lâu không gặp.” Tuân Du ôm tay hành lễ.
“Lục vương gia vạn phúc.” Ân Ly lúc này mặt đỏ bừng, chỉ có thể cúi thấp đầu chào hỏi.
“Thất đệ cùng đệ muội đây là từ đâu quay về? “ Tuân Tề nhìn chằm chằm Ân Ly, phát hiện hôm nay nàng so với lúc trước càng đẹp, mặc vào trang phục cưỡi ngựa, lại toát lên dáng vẻ quyến rũ.
“Bởi vì buổi săn bắn sắp đến, thần đệ mang vương phi đi luyện tập cưỡi ngựa.” Tuân Du không bỏ qua ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ân Ly của Tuân Tề, ánh mắt dần lạnh đi, trong lời nói lại có vẻ không cảm thấy gì.
“Không ngờ là đệ muội lại dụng tâm như vậy, kì thực không biết cưỡi ngựa cũng không sao cả, nữ tử dù sao cũng không cần lên bãi săn bắn.” Lục vương gia nhìn Ân Ly cười nói.
Tuân Du bất động thanh sắc[1] giục ngựa từ từ quay lại, ngăn cản tầm mắt của Tuân Tề, cười nói: “Nàng ấy cứ thích thần đệ đưa nàng đi chơi, hơn nữa rảnh rỗi không có việc gì. Nghe nói hôm nay trường bắn ở Tây Sơn do hoàng huynh phụ trách?”
• Giọng nói và sắc mặt.
Nàng cưỡi ngựa bên dưới được phủ một lớp y phục, cứ cho là đứng trên ngựa cũng nhìn không ra quần lót bên dưới váy nàng vì đã bị che lại, trong mật huyệt vẫn là vật thô dài đang dâm vào, người khác nhìn thấy cũng chẳng qua là một đôi phu thê đang ngồi trên lưng ngựa, cái này trong kinh thành vốn cũng thấy không ít.
“Không được, người qua người lại Ngài nhanh rút ra đi!” da mặt Ân Ly không có dày như hắn, từ ngoại ô phía tây một đường trở về hắn đều đâm ở bên trong nàng, một đường hoặc là phi như bay hoặc là chạy bước nhỏ, trên đường nàng đều đến mấy lần, chút nữa bị hắn làm cho hôn mê đi, bây giờ sắp đến cửa thành rồi hắn vẫn là không bằng lòng rút ra ngoài!
Tuân Du không để ý nàng, thúc ngựa đi về phía trước. Ngựa chậm bước đi vào trong thành, trên lưng ngựa hai người cũng di động lên xuống theo động tác của ngựa, Tuân Du khép hờ mắt cảm thụ siết chặt của mật huyệt nàng, hưởng thụ khoái cảm nàng mang đến cho hắn, Ân Ly cúi thấp đầu hận không thể rời xuống ngựa, hắn thỉnh thoảng ra vào mang đến khoái cảm khiến nàng cắn chặt môi dưới, sợ phát ra âm thanh gì bị người bên cạnh nghe thấy.
Trong kinh thành không được cho ngựa chạy nhanh, hai người chỉ có thể để ngựa chầm chậm bước, chính là trong thành có hai loại bước chậm như vậy, tiểu thương không bước đi mà rao bán, người đi đường qua lại, đều làm cho Ân Ly cảm thấy căng thẳng, sợ hãi bọn họ nhìn thấy tình cảnh dâm dục phô bày dưới quần nàng, mật huyệt nàng căng thẳng mà không nhịn được hút chặt, chặt đến mức Tuân Du cảm thấy đau, kề sát bên tai nàng mà dỗ dành: “A Di, bọn họ không nhìn thấy đâu, thả lỏng chút, ngậm đau vi phu rồi.”
Ân Ly vừa nghe thì trong lòng phẫn hận: Ngậm đứt ngươi xong cho rồi! Thừa dịp Tuân du không quan sát, mật huyệt đang quấn lấy côn thịt hung hăng co rút, “Ô…” Tuân Du cắn chặt răng, ôm lấy eo nàng, sống chết đem nàng đè xuống, chịu đựng một đường đi nóng rát dưới ánh mắt của nơi đông người tiến vào bên trong hoa tâm nàng!
“A…” Ân Ly cũng là không ngờ đến hắn lại đi nước này, côn thịt của hắn mạnh mẽ đâm vào bên trong hoa tâm của nàng, nóng đến nỗi nàng cũng co giật lên đỉnh điểm.
Hai người cố nhịn không kêu ra tiếng, kiềm chế đến nửa chén trà mới hồi phục tinh thần lại, ngựa thế nhưng không biết hai người này trên lưng đã xảy ra chuyện gì, cứ như cũ không nhanh không chậm bước đi, côn thịt của Tuân Du cũng theo bước đi của ngựa mà ma sát bên trong mật huyệt của Ân Ly, được một lúc lại mạnh mẽ dựng thẳng lên.
Ân Ly lúc này bị hắn làm cho tức mà không nói ra lời, chỉ có thể sâu thẳm trong lòng cầu mong cho mau đến vương phủ. Không ngờ đến sau lưng lại truyền đến âm thanh la lớn: “Thất đệ!”
Hai người quay đầu vừa nhìn, thế nhưng là Lục vương gia Tuân Tề! Thấy hai người quay đầu nhìn hắn, Tuân Tề đánh ngựa tiến lên.
“Lục ca, đã lâu không gặp.” Tuân Du ôm tay hành lễ.
“Lục vương gia vạn phúc.” Ân Ly lúc này mặt đỏ bừng, chỉ có thể cúi thấp đầu chào hỏi.
“Thất đệ cùng đệ muội đây là từ đâu quay về? “ Tuân Tề nhìn chằm chằm Ân Ly, phát hiện hôm nay nàng so với lúc trước càng đẹp, mặc vào trang phục cưỡi ngựa, lại toát lên dáng vẻ quyến rũ.
“Bởi vì buổi săn bắn sắp đến, thần đệ mang vương phi đi luyện tập cưỡi ngựa.” Tuân Du không bỏ qua ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ân Ly của Tuân Tề, ánh mắt dần lạnh đi, trong lời nói lại có vẻ không cảm thấy gì.
“Không ngờ là đệ muội lại dụng tâm như vậy, kì thực không biết cưỡi ngựa cũng không sao cả, nữ tử dù sao cũng không cần lên bãi săn bắn.” Lục vương gia nhìn Ân Ly cười nói.
Tuân Du bất động thanh sắc[1] giục ngựa từ từ quay lại, ngăn cản tầm mắt của Tuân Tề, cười nói: “Nàng ấy cứ thích thần đệ đưa nàng đi chơi, hơn nữa rảnh rỗi không có việc gì. Nghe nói hôm nay trường bắn ở Tây Sơn do hoàng huynh phụ trách?”
• Giọng nói và sắc mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook