Di Châu
-
Chương 90:
“…Không…” Ân Ly dùng sức chống cự, đem chân kẹp vào, muốn đem tọa kị khép vào trở lại, không nghĩ nàng càng dùng sức, mật huyệt co lại càng chặt, một nửa đầu của tiểu điện hạ vẫn còn ở bên trong của mật huyệt, lúc này bị nàng ép cho trướng lên tím đỏ, gân xanh nổi lên, đỉnh đầu chảy nước ra. Tuân Du cuối cùng cảm thấy khó nhịn, đem hai chân nàng tách ra hai bên lưng ngựa, Ân Ly lúc này mất đi trọng tâm, nặng nề ngồi lên vật thô to của hắn!
“A!” Ân Ly lập tức bị đâm vào không nhẹ, run rẩy phun trào ra nước, Tuân Du bị phần ấm nóng này ôm lấy đúng chỗ, cộng thêm trận co rút không ngừng bên trong mật huyệt của nàng, sung sướng đến cơ hồ muốn phun trào ra, trong lòng hắn thầm than, mùi vị này quả nhiên so với tưởng tượng của hắn càng tuyệt hơn, không uổng phí mấy ngày nay vất vả nhẫn nại.
Ân Ly cuối cùng chậm lại, vật to lớn của hắn mạnh mẽ đi vào trong mật huyệt của nàng, nàng nhỏ giọng cầu xin: “Phu quân, chúng ta không thể thế này, trở về … lại làm được không?”
“Làm cái gì? Có phải là thế này?” Hắn cười nhẹ trêu chọc nàng, nâng mông lên nặng nề đâm vào rút ra mấy lần, “A…A…” Ân Ly bị làm cho nói không ra lời.
“Nếu đã đến rồi, vậy sao có thể bỏ cuộc giữa chừng, há chẳng phải có lỗi với cảnh sắc đẹp như vậy sao?” Nói rồi Tuân Du nâng chân thúc vào bụng ngựa, giục ngựa về phía trước. Con ngựa dưới thân chạy nhanh những bước dài, Tuân Du vòng tay ôm eo nàng để nàng dựa vào trên người mình, giả vờ chỉ vào phong cảnh xung quanh cho nàng xem: “A Di, nhanh xem cái cây bên kia, cây đó cũng đã trăm tuổi rồi, lúc bổn vương còn nhỏ nó đã có ở đây rồi…”
Ân Ly cắn chặt môi dưới, cau mày thở dốc, lức chú ý khắp người đều tập trung ở dưới thân. Vật to lớn của hắn đâm vào rất sâu, thẳng đến trong hoa tâm của nàng, theo bước chạy của chú ngựa mà đâm vào, không ngừng kích thích nơi mẫn cảm của nàng. Nàng lúc này đâu còn tâm tình nghe hắn kể cái gì phong cảnh, hận không thể đem nó xé sạch sẽ!
Tuân Du thấy nàng không trả lời, cười: “A Di đại khái là nhìn chán phong cảnh nơi đây rồi, bổn vương mang nàng đi lên phía trước xem!” Nói rồi giương chân thúc một cái, ngựa bắt đầu chạy như bay, Ân Ly nhảy trên lưng ngựa cũng bị ném lên, mật huyệt cũng rút ra khỏi côn thịt, ngựa rơi xuống Ân Ly cũng nặng nề trở lại lưng ngựa, hoa huyệt cũng nặng nề rơi lên trên côn thịt.
Tuân Du cũng cố ý làm cho ngựa chuyển động với tốc độ không giống nhau, hoặc là nhảy cao qua ngọn cỏ, lên lên xuống xuống hoặc là chạy những bước nhỏ, chuyển động với tần số cao, Ân Ly chỉ cảm thấy mật huyệt tựa như bị ma sát không ngừng bởi một thanh sắt nóng đỏ.
“A…A… Thật căng…Không…được…” Ân Ly bị khóa chặt trên lưng ngựa, hai chân mở rộng, hai cẳng chân đã bị Tuân Du tách ra hai bên yên ngựa, điểm tựa toàn thân chỉ có dưới đáy quần, côn thịt bịt ở bên trong mật huyệt mà vỗ liên tục, mỗi một lần rơi xuống đều bị vật thô to đó nặng nề đâm vào bên trong mật huyệt, phỏng chừng như đem nàng xuyên qua, nàng đưa tay xuống thân dưới muốn che chắn hoa huyệt, nhưng vật thô to tím đỏ đầy gân kia sống chết đâm vào bên trong hoa tâm, theo động tác của ngựa mà không ngừng ra vào, nàng có thể nào che chắn được sao?
Tuân Du nhận ra động tác của nàng, một tay nắm lấy tay nàng, đem nàng đến trên côn thịt của hắn, mỗi một lần nàng bị ném lên lộ ra bên dưới thân liền dạy nàng dùng tay vuốt ve, nàng bị đâm vào đến thất thần, hắn muốn nàng làm gì nàng cũng ngoan ngoãn làm theo, Tuân Du cúi đầu nhìn nàng bị hắn làm cho toàn thân run rẩy, nhưng vẫn vuốt ve côn thịt của hắn giống như đang bảo vệ, trong lòng tràn đầy yêu thương, cuối cùng sau khi nâng mông lên đâm vào mấy trăm lần mới phun bắn ra ngoài….
“A!” Ân Ly lập tức bị đâm vào không nhẹ, run rẩy phun trào ra nước, Tuân Du bị phần ấm nóng này ôm lấy đúng chỗ, cộng thêm trận co rút không ngừng bên trong mật huyệt của nàng, sung sướng đến cơ hồ muốn phun trào ra, trong lòng hắn thầm than, mùi vị này quả nhiên so với tưởng tượng của hắn càng tuyệt hơn, không uổng phí mấy ngày nay vất vả nhẫn nại.
Ân Ly cuối cùng chậm lại, vật to lớn của hắn mạnh mẽ đi vào trong mật huyệt của nàng, nàng nhỏ giọng cầu xin: “Phu quân, chúng ta không thể thế này, trở về … lại làm được không?”
“Làm cái gì? Có phải là thế này?” Hắn cười nhẹ trêu chọc nàng, nâng mông lên nặng nề đâm vào rút ra mấy lần, “A…A…” Ân Ly bị làm cho nói không ra lời.
“Nếu đã đến rồi, vậy sao có thể bỏ cuộc giữa chừng, há chẳng phải có lỗi với cảnh sắc đẹp như vậy sao?” Nói rồi Tuân Du nâng chân thúc vào bụng ngựa, giục ngựa về phía trước. Con ngựa dưới thân chạy nhanh những bước dài, Tuân Du vòng tay ôm eo nàng để nàng dựa vào trên người mình, giả vờ chỉ vào phong cảnh xung quanh cho nàng xem: “A Di, nhanh xem cái cây bên kia, cây đó cũng đã trăm tuổi rồi, lúc bổn vương còn nhỏ nó đã có ở đây rồi…”
Ân Ly cắn chặt môi dưới, cau mày thở dốc, lức chú ý khắp người đều tập trung ở dưới thân. Vật to lớn của hắn đâm vào rất sâu, thẳng đến trong hoa tâm của nàng, theo bước chạy của chú ngựa mà đâm vào, không ngừng kích thích nơi mẫn cảm của nàng. Nàng lúc này đâu còn tâm tình nghe hắn kể cái gì phong cảnh, hận không thể đem nó xé sạch sẽ!
Tuân Du thấy nàng không trả lời, cười: “A Di đại khái là nhìn chán phong cảnh nơi đây rồi, bổn vương mang nàng đi lên phía trước xem!” Nói rồi giương chân thúc một cái, ngựa bắt đầu chạy như bay, Ân Ly nhảy trên lưng ngựa cũng bị ném lên, mật huyệt cũng rút ra khỏi côn thịt, ngựa rơi xuống Ân Ly cũng nặng nề trở lại lưng ngựa, hoa huyệt cũng nặng nề rơi lên trên côn thịt.
Tuân Du cũng cố ý làm cho ngựa chuyển động với tốc độ không giống nhau, hoặc là nhảy cao qua ngọn cỏ, lên lên xuống xuống hoặc là chạy những bước nhỏ, chuyển động với tần số cao, Ân Ly chỉ cảm thấy mật huyệt tựa như bị ma sát không ngừng bởi một thanh sắt nóng đỏ.
“A…A… Thật căng…Không…được…” Ân Ly bị khóa chặt trên lưng ngựa, hai chân mở rộng, hai cẳng chân đã bị Tuân Du tách ra hai bên yên ngựa, điểm tựa toàn thân chỉ có dưới đáy quần, côn thịt bịt ở bên trong mật huyệt mà vỗ liên tục, mỗi một lần rơi xuống đều bị vật thô to đó nặng nề đâm vào bên trong mật huyệt, phỏng chừng như đem nàng xuyên qua, nàng đưa tay xuống thân dưới muốn che chắn hoa huyệt, nhưng vật thô to tím đỏ đầy gân kia sống chết đâm vào bên trong hoa tâm, theo động tác của ngựa mà không ngừng ra vào, nàng có thể nào che chắn được sao?
Tuân Du nhận ra động tác của nàng, một tay nắm lấy tay nàng, đem nàng đến trên côn thịt của hắn, mỗi một lần nàng bị ném lên lộ ra bên dưới thân liền dạy nàng dùng tay vuốt ve, nàng bị đâm vào đến thất thần, hắn muốn nàng làm gì nàng cũng ngoan ngoãn làm theo, Tuân Du cúi đầu nhìn nàng bị hắn làm cho toàn thân run rẩy, nhưng vẫn vuốt ve côn thịt của hắn giống như đang bảo vệ, trong lòng tràn đầy yêu thương, cuối cùng sau khi nâng mông lên đâm vào mấy trăm lần mới phun bắn ra ngoài….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook