Di Châu
-
Chương 89:
“Tất nhiên là cực kì tốt rồi, có thầy như vi phu đây, nào có đạo lý phu nhân học không tốt sao?” Tuân Du lật người lên ngựa một tay ôm nhẹ eo thon cười. Ân Ly vốn nghĩ được khen, không ngờ hắn lại toàn là tự khen mình, nàng bĩu môi nói: “Vương gia, công lao của Ngài đương nhiên không thể kể hết rồi, thần thiếp còn phải đa tạ nhiều.”
“Cám ơn này dĩ nhiên là phải có rồi, phu nhân có nghĩ xong làm sao cảm tạ bổn vương chưa?” Tuân Du ở bên tai nàng thấp giọng hỏi, phảng phất mang theo mùi vị mờ ám, Ân Ly vừa nghe lời này liền không đáp lại, nghĩ hai lần cảm ơn trước không có chuyện tốt gì, hỏi qua loa: “…Vương gia muốn ta cảm ơn thế nào?”
“Cùng bổn vương đến phía Tây ngoại ô dạo chơi một chuyến thế nào?” Ân Ly nghe thấy lời này bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn: “Vương gia nói là thật?” Chỉ giản đơn như vậy? Tuân Du nhìn nàng ánh mắt đầy cảnh giác ôm lấy nàng cười lớn: “Tất nhiên là thật rồi, làm sao, phu nhân không phải có cách tạ ơn khác đó chứ?” Trêu cho vành tai Ân Ly đỏ cả lên.
Nếu đã nói như thế rồi, Ân Ly tự nhiên sẽ không từ chối, Tuân Du chọn hai đội người ngựa theo sau mang Ân Ly đi đến ngoại ô phía Tây.
Hai người cùng ngồi trên ngựa của Tuân Du, mùa này phong cảnh ở ngoại ô phía Tây rất đẹp, cũng có một vài vương tôn công tử đến đây dạo chơi, Ân Ly nhìn thấy người trên đường cũng nhiều, Tuân Du cũng là một đường cùng với nàng nghiêm chỉnh xem phong cảnh, quả thật là một thái độ nghiêm túc đi dạo chơi, nên dần dần buông lỏng tinh thần, cùng Tuân Du chăm chú dạo chơi ngắm cảnh.
Đây là lần đầu tiên Ân Ly ngồi trên lưng ngựa đi dạo chơi, từ mười phần mới lạ dần dần quên đi mọi thứ. Trong suốt hành trình Tuân Du ở phía sau nàng âm thầm nhẹ gặm nhấm cổ nàng cũng không chú ý lắm, cho đến khi hắn đến tay cũng bò đến hai khoảnh tròn mềm mại của nàng thì mới phản ứng trở lại, lập tức bắt lấy tay hắn mà thở hổn hển nói: “Người qua người lại, ngài đừng làm loạn nữa…”
Tuân Du không nhìn nàng mà tiếp tục động tác, thậm chí vạch vạt áo phía trước của nàng ra, hôn lên vành tai mơ mơ hồ hồ nói: “”…A Di, ở đây trừ hai chúng ta ra, đâu còn có người khác…”
Ân Ly ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía mới phát hiện quả nhiên một người cũng không có, chẳng trách hắn mang hai đội người ngựa đi ra, nàng vốn cho rằng là đến bảo vệ an toàn của hắn, không nghĩ đến … Người này thật sự là không biết xấu hổ ngại ngùng gì, một chút liêm sỉ cũng không có!
“A Di… Đã nói cảm ơn ta…” Ân Ly vẫn chưa kịp trả lời, liền bị hắn quay đầu qua một ngụm đem đầu lưỡi nhỏ của nàng quấn vào trong miệng hắn. Một tay hắn từ vạt áo rộng mở phía trước của nàng mà duỗi đi vào, nhẹ nhàng xoa nắn điểm hồng trên khoảnh mềm mại của nàng, cách một chiếc quần mà xoa nắn hoa huyệt nhỏ của nàng. Dưới ban ngày ban mặt như vậy, cảm giác xấu hổ cùng khoái cảm làm cho mật huyệt của Ân Ly ướt càng nhanh.
“Ướt rồi… Có phải rất thích không?” Tuân Du cảm nhận được từ trong lớp vải chảy ra chất ẩm ướt nhẹ cười nói.
“Không…” Ân Ly cắn nhẹ môi dưới chống chế.
“A Di là tuổi con vịt sao? Làm sao gần đây đều cứng miệng vậy?” Tuân Du cười hi hi nói. Động tác trên tay một chút cũng không cẩu thả, một bên dùng sức, hít sâu một tiếng, Ân Ly cúi đầu che quần lại liền bị hắn xé ra rồi. Một tay hắn nâng nàng lên, một tay đỡ lấy vật dài to lớn không biết hắn lấy ra từ lúc nào, đè xuống mật huyệt của nàng.
Ân Ly chỉ cảm thấy cây gậy thịt cộm lên ở thân dưới nóng rực, vừa thô vừa dài, định vị nguy hiểm ở thân dưới, nàng vùng vẫy hai chân giẫm lên bàn đạp đứng dậy không muốn theo ý của hắn. Tuân Du một tay ôm lấy eo nàng ổn định cơ thể nàng, một tay cầm lấy côn thịt thô to kia, thấp giọng cười: “Phu nhân muốn giở trò rồi?”
Ân Ly hận mắng: “Ngài chỉ nói cùng Ngài đi ngoại ô phía Tây chơi, không có nói muốn thế này!” Tuân Du cười nhẹ: “Nếu là dạo chơi, vậy nhân tiện đi dạo, cũng phải “chơi” nữa, A Di lúc nãy đã dạo qua rồi, tiếp theo nên “chơi” …” Nói rồi nhấc chân đem tọa kị nâng lên hai bên, chân của Ân Ly theo đó mà mở ra càng rộng, cơ thể càng không ngừng rơi xuống, chờ đến trước vật to lớn cũng không vội không chậm mà đi vào một nửa.
“Cám ơn này dĩ nhiên là phải có rồi, phu nhân có nghĩ xong làm sao cảm tạ bổn vương chưa?” Tuân Du ở bên tai nàng thấp giọng hỏi, phảng phất mang theo mùi vị mờ ám, Ân Ly vừa nghe lời này liền không đáp lại, nghĩ hai lần cảm ơn trước không có chuyện tốt gì, hỏi qua loa: “…Vương gia muốn ta cảm ơn thế nào?”
“Cùng bổn vương đến phía Tây ngoại ô dạo chơi một chuyến thế nào?” Ân Ly nghe thấy lời này bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn: “Vương gia nói là thật?” Chỉ giản đơn như vậy? Tuân Du nhìn nàng ánh mắt đầy cảnh giác ôm lấy nàng cười lớn: “Tất nhiên là thật rồi, làm sao, phu nhân không phải có cách tạ ơn khác đó chứ?” Trêu cho vành tai Ân Ly đỏ cả lên.
Nếu đã nói như thế rồi, Ân Ly tự nhiên sẽ không từ chối, Tuân Du chọn hai đội người ngựa theo sau mang Ân Ly đi đến ngoại ô phía Tây.
Hai người cùng ngồi trên ngựa của Tuân Du, mùa này phong cảnh ở ngoại ô phía Tây rất đẹp, cũng có một vài vương tôn công tử đến đây dạo chơi, Ân Ly nhìn thấy người trên đường cũng nhiều, Tuân Du cũng là một đường cùng với nàng nghiêm chỉnh xem phong cảnh, quả thật là một thái độ nghiêm túc đi dạo chơi, nên dần dần buông lỏng tinh thần, cùng Tuân Du chăm chú dạo chơi ngắm cảnh.
Đây là lần đầu tiên Ân Ly ngồi trên lưng ngựa đi dạo chơi, từ mười phần mới lạ dần dần quên đi mọi thứ. Trong suốt hành trình Tuân Du ở phía sau nàng âm thầm nhẹ gặm nhấm cổ nàng cũng không chú ý lắm, cho đến khi hắn đến tay cũng bò đến hai khoảnh tròn mềm mại của nàng thì mới phản ứng trở lại, lập tức bắt lấy tay hắn mà thở hổn hển nói: “Người qua người lại, ngài đừng làm loạn nữa…”
Tuân Du không nhìn nàng mà tiếp tục động tác, thậm chí vạch vạt áo phía trước của nàng ra, hôn lên vành tai mơ mơ hồ hồ nói: “”…A Di, ở đây trừ hai chúng ta ra, đâu còn có người khác…”
Ân Ly ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía mới phát hiện quả nhiên một người cũng không có, chẳng trách hắn mang hai đội người ngựa đi ra, nàng vốn cho rằng là đến bảo vệ an toàn của hắn, không nghĩ đến … Người này thật sự là không biết xấu hổ ngại ngùng gì, một chút liêm sỉ cũng không có!
“A Di… Đã nói cảm ơn ta…” Ân Ly vẫn chưa kịp trả lời, liền bị hắn quay đầu qua một ngụm đem đầu lưỡi nhỏ của nàng quấn vào trong miệng hắn. Một tay hắn từ vạt áo rộng mở phía trước của nàng mà duỗi đi vào, nhẹ nhàng xoa nắn điểm hồng trên khoảnh mềm mại của nàng, cách một chiếc quần mà xoa nắn hoa huyệt nhỏ của nàng. Dưới ban ngày ban mặt như vậy, cảm giác xấu hổ cùng khoái cảm làm cho mật huyệt của Ân Ly ướt càng nhanh.
“Ướt rồi… Có phải rất thích không?” Tuân Du cảm nhận được từ trong lớp vải chảy ra chất ẩm ướt nhẹ cười nói.
“Không…” Ân Ly cắn nhẹ môi dưới chống chế.
“A Di là tuổi con vịt sao? Làm sao gần đây đều cứng miệng vậy?” Tuân Du cười hi hi nói. Động tác trên tay một chút cũng không cẩu thả, một bên dùng sức, hít sâu một tiếng, Ân Ly cúi đầu che quần lại liền bị hắn xé ra rồi. Một tay hắn nâng nàng lên, một tay đỡ lấy vật dài to lớn không biết hắn lấy ra từ lúc nào, đè xuống mật huyệt của nàng.
Ân Ly chỉ cảm thấy cây gậy thịt cộm lên ở thân dưới nóng rực, vừa thô vừa dài, định vị nguy hiểm ở thân dưới, nàng vùng vẫy hai chân giẫm lên bàn đạp đứng dậy không muốn theo ý của hắn. Tuân Du một tay ôm lấy eo nàng ổn định cơ thể nàng, một tay cầm lấy côn thịt thô to kia, thấp giọng cười: “Phu nhân muốn giở trò rồi?”
Ân Ly hận mắng: “Ngài chỉ nói cùng Ngài đi ngoại ô phía Tây chơi, không có nói muốn thế này!” Tuân Du cười nhẹ: “Nếu là dạo chơi, vậy nhân tiện đi dạo, cũng phải “chơi” nữa, A Di lúc nãy đã dạo qua rồi, tiếp theo nên “chơi” …” Nói rồi nhấc chân đem tọa kị nâng lên hai bên, chân của Ân Ly theo đó mà mở ra càng rộng, cơ thể càng không ngừng rơi xuống, chờ đến trước vật to lớn cũng không vội không chậm mà đi vào một nửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook