Di Châu
-
Chương 3:
Đi xe mất nửa tháng mới tới Kinh Thành. Ngoài cổng thành, người của phủ công chúa đã sớm đến đón tiếp. Trong chốc lát xe ngựa đã đứng trước phủ công chúa. Lúc Ân Ly vừa bước xuống xe đã thấy một nữ tử xinh đẹp mặc váy lụa màu vàng rực rỡ đứng trước cửa phủ, quanh nàng mang một phong thái ưu nhã, thanh tao. Ân Ly thấy vậy liền đoán ra người đó là Tấn An công chúa. Nàng vội vàng tiến lên hành lễ: "Ân gia Ân Ly tham kiến công chúa điện hạ."
Tấn An công chúa bước tới đỡ Ân Ly, tinh tế đánh giá nàng, khẽ cười: "Đúng là rất đẹp, sau này sẽ là nữ tử khuynh nước khuynh thành, chẳng trách... Mệt lắm rồi đúng không? Theo ta vào phủ nào." Công chúa dứt lời liền dẫn nàng vào trong phủ.
Bước vào chính đường, Ân Ly ngồi dưới Tấn An công chúa, nha hoàn tới rót trà cho nàng.
"Uống thử trà Tây Hồ Long Tỉnh chính cống này đi."
Ân Ly nhận lấy ly trà, nhấc cái nắp sứ màu xanh lướt nhẹ lên lớp trà trên mặt ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nàng phát hiện ra loại trà này rất giống với loại trà nàng yêu thích thường ngày. Nàng rất ít ra ngoài thưởng trà nên tất cả đồ uống đều do nàng tự mình tìm hiểu và điều chế. Cách pha loại trà Tây Hồ Long Tỉnh này cũng do nàng mất rất nhiều thời gian mới có được. Tại sao trà sư trong phủ công chúa cũng biết?
"Thấy thế nào?" Tấn An công chúa cũng nhấp một ngụm trà. "Ừ, rất ngon. Ta gần đây cũng mới biết dùng tuyết tươi đọng trên hoa mai pha trà hương vị rất tuyệt vời. Hôm nay được nếm thử quả thực đúng như vậy, Ân cô nương cảm thấy thế nào?”
"Trà có màu xanh rất đẹp mắt, vào miệng rất thơm và ngọt. Điều tuyệt diệu nhất là khi vào miệng còn đem theo phong vị tao nhã của hoa mai vào đông, tư vị thật tuyệt vời. Trà trong phủ công chúa quả nhiên không giống với những trà bình thường." Nói chuyện với bề trên, cho dù như thế nào đưa ra lời khen ngợi sẽ không bao giờ sai được.
"Cô nương, nghe ngươi nói vậy, chắc hẳn rất hay nghiên cứu về trà đạo, phương pháp pha trà này là do đứa cháu trai bướng bỉnh của ta lần trước đến đây đã dạy cho trà sư của phủ, bổn cung không làm được việc này." Tấn An công chúa cười nói: "Nếu vài ngày tới ngươi rảnh rỗi thì ta sẽ để đứa cháu của ta cùng ngươi luận bàn, bổn cung cũng nhờ đó mà có thêm trà thơm.”
Nếu đó đã là cháu trai của công chúa, thì cũng chính là hoàng tử rồi, Ân Ly nào dám ứng đáp liền từ chối nói: "Nô tỳ chỉ biết một chút, e là sẽ làm mất nhã hứng của điện hạ và công chúa."
Công chúa đặt ly trà xuống, cười khẽ nói: "Ngươi không cần khiêm tốn, chỉ là thú vui cá nhân, cũng không phải tỷ thí, không cần căng thẳng. Đứa cháu này của ta gần đây cũng bận rộn việc công, không chừng cũng không có thời gian đến thăm bà già như ta.”
Ân Ly nghe vậy cũng cảm thấy an tâm.
Tấn An công chúa nghĩ Ân Ly ngồi xe đã mệt nên không cùng nàng nói nhiều nữa, sai người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Ân Ly và Liên Kiều, Liên Bích đi theo tiểu nha hoàn phủ công chúa. Tiểu nha hoàn này cầm đèn lồng dẫn các nàng đi lòng vòng, càng đi xung quanh càng yên tĩnh. Các nàng đều thấy căng thẳng, Liên Bích lên tiếng nói: "Vị tỷ tỷ phía trước, xin hỏi chúng ta rốt cuộc đi đến đâu rồi? Vẫn chưa đến ư?"
Tiểu nha hoàn quay đầu lại chỉ về phía trước, cười nói: “Cô nương chớ hoảng sợ, phía trước là tới rồi.”
Dứt lời, họ liền tới một sân viện độc lập. Bên ngoài viện nhìn rất vắng vẻ, chỉ treo vài chiếc đèn lồng. Cửa viện đóng chặt, trước cửa đều là lá rụng, trông vô cùng hoang vắng.
Tấn An công chúa bước tới đỡ Ân Ly, tinh tế đánh giá nàng, khẽ cười: "Đúng là rất đẹp, sau này sẽ là nữ tử khuynh nước khuynh thành, chẳng trách... Mệt lắm rồi đúng không? Theo ta vào phủ nào." Công chúa dứt lời liền dẫn nàng vào trong phủ.
Bước vào chính đường, Ân Ly ngồi dưới Tấn An công chúa, nha hoàn tới rót trà cho nàng.
"Uống thử trà Tây Hồ Long Tỉnh chính cống này đi."
Ân Ly nhận lấy ly trà, nhấc cái nắp sứ màu xanh lướt nhẹ lên lớp trà trên mặt ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nàng phát hiện ra loại trà này rất giống với loại trà nàng yêu thích thường ngày. Nàng rất ít ra ngoài thưởng trà nên tất cả đồ uống đều do nàng tự mình tìm hiểu và điều chế. Cách pha loại trà Tây Hồ Long Tỉnh này cũng do nàng mất rất nhiều thời gian mới có được. Tại sao trà sư trong phủ công chúa cũng biết?
"Thấy thế nào?" Tấn An công chúa cũng nhấp một ngụm trà. "Ừ, rất ngon. Ta gần đây cũng mới biết dùng tuyết tươi đọng trên hoa mai pha trà hương vị rất tuyệt vời. Hôm nay được nếm thử quả thực đúng như vậy, Ân cô nương cảm thấy thế nào?”
"Trà có màu xanh rất đẹp mắt, vào miệng rất thơm và ngọt. Điều tuyệt diệu nhất là khi vào miệng còn đem theo phong vị tao nhã của hoa mai vào đông, tư vị thật tuyệt vời. Trà trong phủ công chúa quả nhiên không giống với những trà bình thường." Nói chuyện với bề trên, cho dù như thế nào đưa ra lời khen ngợi sẽ không bao giờ sai được.
"Cô nương, nghe ngươi nói vậy, chắc hẳn rất hay nghiên cứu về trà đạo, phương pháp pha trà này là do đứa cháu trai bướng bỉnh của ta lần trước đến đây đã dạy cho trà sư của phủ, bổn cung không làm được việc này." Tấn An công chúa cười nói: "Nếu vài ngày tới ngươi rảnh rỗi thì ta sẽ để đứa cháu của ta cùng ngươi luận bàn, bổn cung cũng nhờ đó mà có thêm trà thơm.”
Nếu đó đã là cháu trai của công chúa, thì cũng chính là hoàng tử rồi, Ân Ly nào dám ứng đáp liền từ chối nói: "Nô tỳ chỉ biết một chút, e là sẽ làm mất nhã hứng của điện hạ và công chúa."
Công chúa đặt ly trà xuống, cười khẽ nói: "Ngươi không cần khiêm tốn, chỉ là thú vui cá nhân, cũng không phải tỷ thí, không cần căng thẳng. Đứa cháu này của ta gần đây cũng bận rộn việc công, không chừng cũng không có thời gian đến thăm bà già như ta.”
Ân Ly nghe vậy cũng cảm thấy an tâm.
Tấn An công chúa nghĩ Ân Ly ngồi xe đã mệt nên không cùng nàng nói nhiều nữa, sai người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Ân Ly và Liên Kiều, Liên Bích đi theo tiểu nha hoàn phủ công chúa. Tiểu nha hoàn này cầm đèn lồng dẫn các nàng đi lòng vòng, càng đi xung quanh càng yên tĩnh. Các nàng đều thấy căng thẳng, Liên Bích lên tiếng nói: "Vị tỷ tỷ phía trước, xin hỏi chúng ta rốt cuộc đi đến đâu rồi? Vẫn chưa đến ư?"
Tiểu nha hoàn quay đầu lại chỉ về phía trước, cười nói: “Cô nương chớ hoảng sợ, phía trước là tới rồi.”
Dứt lời, họ liền tới một sân viện độc lập. Bên ngoài viện nhìn rất vắng vẻ, chỉ treo vài chiếc đèn lồng. Cửa viện đóng chặt, trước cửa đều là lá rụng, trông vô cùng hoang vắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook