Di Châu
-
Chương 2:
"Cô nương, không biết vị Tấn An công chúa này có dễ chung sống không?" Liên Kiều cúi người tháo trâm cài trên đầu Ân Ly, vừa cầm chiếc lược ngà giúp nàng chải đầu vừa nhìn nữ tử trong gương thì thầm.
"Binh đến thì tướng ngăn, làm tốt bổn phận của mình, tự nhiên sẽ không có gì đáng sợ." Nữ tử trong gương có làn da mềm mại, trắng ngần, đôi má hồng đào, lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo tựa như nước suối, vừa tuổi cập kê. Tuy nét mặt còn trẻ con nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra vẻ quyến rũ.
“Tấn An công chúa nói nàng là bạn thân của phu nhân nhưng tại sao trước đây chưa từng thấy ai nghe nói qua, nhiều năm như vậy mới nhớ tới, cũng không biết có ý gì." Liên Bích đứng bên giường đốt huân hương (1), đặt cạnh giường nói.
(1)Huân Hương: huân hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh (an thần, tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.v.v
"Ta còn chưa được gặp công chúa bao giờ, cũng không biết công chúa có hình dáng như thế nào." Sau khi Liên Kiều giúp Ân Ly thay xong đồ, dâng lên cho nàng một chén trà.
Ân Ly đưa tách trà lên miệng, ngậm nước trà trong miệng một lúc liền lấy khăn thêu che miệng lại rồi nhổ vào đàm vu (2). Nàng lấy khăn thêu nhẹ ấn khóe miệng, đứng dậy đi đến bên giường: "Không nghĩ tới vài ngày nữa ta sẽ lên đường đến Kinh Thành. Các ngươi nhớ kỹ phải sắp xếp hành lý ổn thỏa. Nếu làm chậm trễ hành trình, dù công chúa có như thế nào, chúng ta cũng không có kết cục tốt đẹp."
(2) Đàm vu: ống nhổ
"Vâng". Hai nha đầu giúp nàng đắp chăn, buông màn rồi đi ra ngoài
Ân Ly nằm trên giường nhìn đỉnh màn, trong lòng đầy ngờ vực. Thông tuệ như nàng cũng không nhìn ra vị Tấn An công chúa này rốt cục có dụng ý gì. Tuy phụ thân nàng là thứ sử Trung Châu tam phẩm nhưng đối với Kinh Thành lại ít có qua lại. Nghe nói công chúa Tấn An đã rất buồn khi nghe tin mẫu thân nàng qua đời nên muốn gặp cô nhi là nàng.
Mẫu thân của Ân Ly đã tạ thế gần 20 năm, mà vị Tấn An công chúa này từ sau khi phu quân qua đời rất hiếm khi xuất hiện trước mọi người. Bà ấy tại sao lại đột nhiên nghĩ đến người bạn cũ đã nhiều năm không gặp ở một nơi xa xôi như Biện Châu này, còn triệu nàng đi gặp mặt, thật là có chút không hợp với lẽ thường.
"Haiz!” Nàng thở dài, kéo chăn che mặt, xoay người lăn qua lăn lại trên giường, không nghĩ nữa, đi ngủ!
Hai ngày sau, ngoài cửa Ân phủ.
Mấy chiếc xe ngựa đang dừng trước cổng, Ân lão phu nhân nắm tay Ân Ly một lần nữa dặn dò: "Nha đầu, đừng trách bà già này nhiều lời, ta biết con xưa nay tính tình ổn trọng nhưng Kinh Thành không giống như ở nhà, nói gì làm gì càng phải cẩn trọng hơn. Điều quan trọng nhất đó là chăm sóc tốt bản thân, ăn uống nhiều hơn chút, không thể yếu ớt như ở nhà được, biết chưa?"
Đôi mắt Ân Ly phiếm hồng, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào đáp lời: "Con ghi nhớ rồi, tổ mẫu cũng bảo trọng thân thể, qua một thời gian con sẽ quay về, người không cần lo lắng cho A Di". Nàng nói xong quay sang nói với đệ đệ: "Lúc tỷ không có nhà, đệ phải chăm sóc tốt tổ mẫu và cha, không được làm người tức giận, đợi tỷ trở về nhất định sẽ thưởng cho đệ."
Ân Duyệt do lão phu nhân dẫn dắt, học dáng vẻ của Ân Thực Thu ưỡn bụng đĩnh đạc, bộ dáng ông cụ non trịnh trọng nói: "Tỷ tỷ, trong nhà còn có A Sanh và cha, người không cần lo lắng." Mọi người nhất thời vì lời nói của hắn mà phá lên cười, nỗi buồn ly biệt cũng lập tức tan biến.
"Được rồi, mau lên xe đi. Ta đã nhờ người bạn cũ trong Kinh Thành chăm sóc cho con, có điều đã nói với công chúa rồi. Ở lại đó dăm ba ngày là có thể trở về, không cần quá mức lo lắng." Ân Thực Thu đứng một bên an ủi mọi người.
Ân Ly lấy lại tinh thần nói: "Cha nói phải, A Di chính là đến Kinh Thành chơi vài ngày, con còn chưa vào Kinh Thành bao giờ. Qua mấy ngày nữa sẽ trở về, con sẽ kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở Kinh Thành!" Mọi người nghe vậy đều cười vui vẻ.
Ân Thực Thu đích thân vén rèm cửa cho con gái, đỡ tay nàng đi vào trong xe: "Nếu có chuyện gì thì sai người gửi thư về nhà, tuy cha không nhậm chức trong Kinh Thành nhưng vẫn có thể nói vài câu."
"Con hiểu rồi, con biết cha là người có mặt mũi." Ân Ly cười, dứt lời liền buông rèm xuống, khởi hành về hướng Kim Lăng.
"Binh đến thì tướng ngăn, làm tốt bổn phận của mình, tự nhiên sẽ không có gì đáng sợ." Nữ tử trong gương có làn da mềm mại, trắng ngần, đôi má hồng đào, lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo tựa như nước suối, vừa tuổi cập kê. Tuy nét mặt còn trẻ con nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra vẻ quyến rũ.
“Tấn An công chúa nói nàng là bạn thân của phu nhân nhưng tại sao trước đây chưa từng thấy ai nghe nói qua, nhiều năm như vậy mới nhớ tới, cũng không biết có ý gì." Liên Bích đứng bên giường đốt huân hương (1), đặt cạnh giường nói.
(1)Huân Hương: huân hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh (an thần, tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.v.v
"Ta còn chưa được gặp công chúa bao giờ, cũng không biết công chúa có hình dáng như thế nào." Sau khi Liên Kiều giúp Ân Ly thay xong đồ, dâng lên cho nàng một chén trà.
Ân Ly đưa tách trà lên miệng, ngậm nước trà trong miệng một lúc liền lấy khăn thêu che miệng lại rồi nhổ vào đàm vu (2). Nàng lấy khăn thêu nhẹ ấn khóe miệng, đứng dậy đi đến bên giường: "Không nghĩ tới vài ngày nữa ta sẽ lên đường đến Kinh Thành. Các ngươi nhớ kỹ phải sắp xếp hành lý ổn thỏa. Nếu làm chậm trễ hành trình, dù công chúa có như thế nào, chúng ta cũng không có kết cục tốt đẹp."
(2) Đàm vu: ống nhổ
"Vâng". Hai nha đầu giúp nàng đắp chăn, buông màn rồi đi ra ngoài
Ân Ly nằm trên giường nhìn đỉnh màn, trong lòng đầy ngờ vực. Thông tuệ như nàng cũng không nhìn ra vị Tấn An công chúa này rốt cục có dụng ý gì. Tuy phụ thân nàng là thứ sử Trung Châu tam phẩm nhưng đối với Kinh Thành lại ít có qua lại. Nghe nói công chúa Tấn An đã rất buồn khi nghe tin mẫu thân nàng qua đời nên muốn gặp cô nhi là nàng.
Mẫu thân của Ân Ly đã tạ thế gần 20 năm, mà vị Tấn An công chúa này từ sau khi phu quân qua đời rất hiếm khi xuất hiện trước mọi người. Bà ấy tại sao lại đột nhiên nghĩ đến người bạn cũ đã nhiều năm không gặp ở một nơi xa xôi như Biện Châu này, còn triệu nàng đi gặp mặt, thật là có chút không hợp với lẽ thường.
"Haiz!” Nàng thở dài, kéo chăn che mặt, xoay người lăn qua lăn lại trên giường, không nghĩ nữa, đi ngủ!
Hai ngày sau, ngoài cửa Ân phủ.
Mấy chiếc xe ngựa đang dừng trước cổng, Ân lão phu nhân nắm tay Ân Ly một lần nữa dặn dò: "Nha đầu, đừng trách bà già này nhiều lời, ta biết con xưa nay tính tình ổn trọng nhưng Kinh Thành không giống như ở nhà, nói gì làm gì càng phải cẩn trọng hơn. Điều quan trọng nhất đó là chăm sóc tốt bản thân, ăn uống nhiều hơn chút, không thể yếu ớt như ở nhà được, biết chưa?"
Đôi mắt Ân Ly phiếm hồng, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào đáp lời: "Con ghi nhớ rồi, tổ mẫu cũng bảo trọng thân thể, qua một thời gian con sẽ quay về, người không cần lo lắng cho A Di". Nàng nói xong quay sang nói với đệ đệ: "Lúc tỷ không có nhà, đệ phải chăm sóc tốt tổ mẫu và cha, không được làm người tức giận, đợi tỷ trở về nhất định sẽ thưởng cho đệ."
Ân Duyệt do lão phu nhân dẫn dắt, học dáng vẻ của Ân Thực Thu ưỡn bụng đĩnh đạc, bộ dáng ông cụ non trịnh trọng nói: "Tỷ tỷ, trong nhà còn có A Sanh và cha, người không cần lo lắng." Mọi người nhất thời vì lời nói của hắn mà phá lên cười, nỗi buồn ly biệt cũng lập tức tan biến.
"Được rồi, mau lên xe đi. Ta đã nhờ người bạn cũ trong Kinh Thành chăm sóc cho con, có điều đã nói với công chúa rồi. Ở lại đó dăm ba ngày là có thể trở về, không cần quá mức lo lắng." Ân Thực Thu đứng một bên an ủi mọi người.
Ân Ly lấy lại tinh thần nói: "Cha nói phải, A Di chính là đến Kinh Thành chơi vài ngày, con còn chưa vào Kinh Thành bao giờ. Qua mấy ngày nữa sẽ trở về, con sẽ kể cho mọi người nghe những chuyện thú vị ở Kinh Thành!" Mọi người nghe vậy đều cười vui vẻ.
Ân Thực Thu đích thân vén rèm cửa cho con gái, đỡ tay nàng đi vào trong xe: "Nếu có chuyện gì thì sai người gửi thư về nhà, tuy cha không nhậm chức trong Kinh Thành nhưng vẫn có thể nói vài câu."
"Con hiểu rồi, con biết cha là người có mặt mũi." Ân Ly cười, dứt lời liền buông rèm xuống, khởi hành về hướng Kim Lăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook