Di Châu
-
Chương 18:
Ân Ly từ trước đến này đều chưa thấy chuyện như vậy bao giờ, thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới. Nàng hoàn toàn hòa mình vào cuộc đối đáp giữa phu tử và giám sinh trên bục giảng. Tuân Du bên cạnh một tay chống đầu, nghiêng đầu nhìn chăm chú. Tuy nhiên sự khác biệt giữa hai người đó là, nếu Ân Ly chăm chú nhìn đám người trên bục giảng thì hắn lại chuyên tâm ngồi ngắm nhìn giai nhân bên cạnh.
Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước suối, hai má ửng hồng. Khi đang suy nghĩ về vấn đề nào đó, lông mày thoáng cau lại, hàm răng khẽ cắn môi dưới khiến cho bờ môi trở nên nhợt nhạt. Tuấn Du bỗng nhớ tới đêm đó luật động trong miệng nàng. Đôi môi mềm mại bao bọc lấy gậy thịt thô dài, hàm răng trắng muốt khẽ cắn nơi khe rãnh của hắn. Còn có chiếc lưỡi nhỏ dọc theo côn thịt không ngừng liếm láp rồi lại đẩy ra.
Thân dưới hắn không khống chế được cương cứng lên! Tuân Du dời tầm mắt không dám nhìn nàng, cầm ly trà đã nguội mấy phần đưa lên miệng uống. Sau một hồi trấn tĩnh lại hắn cuối cùng cũng kiềm chế được bản thân, khẽ thở dài rồi quay về phía nàng
“Có chỗ nào không hiểu rõ?”
Ân Ly đang suy nghĩ thì bị người bên cạnh hỏi đến khiến nàng giật mình. Hắn dựa vào rất gần, hơi thở dường như còn phả lên mặt Ân Ly, nàng nghiêng người muốn tránh xa hắn: “Tiểu nữ chỉ là cảm thấy vị giám sinh vừa rồi nói cũng không có gì sai, vì sao phu tử lại nói phương pháp này không tốt chứ?"
Tuân Du là người đa tài, bản lĩnh một lúc làm hai việc cũng được hắn sử dụng triệt để. Tuy vừa rồi tâm tình chỉ đặt trên người nàng nhưng những gì diễn ra trên bục giảng kia hắn vẫn có thể nghe được bảy tám phần: "Vị giám sinh kia nói di chuyển bách tính đói khổ đó đến quận huyện khác quả thực không hợp lý, mỗi quận huyện đều có sức chứa khác nhau. Khi đất đai canh tác không tăng, thu hoạch ngũ cốc, lương thực không tăng, nếu dân cư đột ngột tăng vọt thì sẽ khiến bách tính lâm vào cảnh đói kém.”
Ân Ly nghe vậy bỗng hiểu ra, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm Tuân Du, đến nỗi nàng đã quên mất việc phải cách xa hắn: “Vậy phải làm như thế nào?”
Tuân Du cười nói: “Thực ra lúc ra đề bài, phu tử đã có gợi ý rồi. Nàng nghĩ kỹ lại xem.”
Ân Ly xoay người suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hưng phấn quay người bắt lấy cánh tay hắn: “Ta đã biết rồi! Phu tử nhắc tới quận huyện đó đất đai cằn cỗi, núi hoang lại nhiều, vậy thì đổi sang trồng những loại cây cối và lương thực thích hợp với nơi đó, hoặc một số cây thuốc hay dâu tằm có thể đổi ra tiền, như vậy bá tánh không cần phải di dời đến nơi khác mà vẫn có thể sinh sống, đúng không?"
“Đúng rồi, A Di của ta quả nhiên thông tuệ hơn người, có tài trị quốc.” Ánh mắt Tuân Du tràn đầy sủng nịnh, cúi người chạm tay vào sống mũi cao thẳng của nàng.
Ân Ly lấy lại tinh thần, vội quay đầu buông cánh tay hắn ra, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy sống mũi bị ngón tay mang theo vết chai sạn của hắn chạm vào đang vừa nóng vừa đau, tim đập thình thịch. Rốt cục là chuyện gì vậy, Ân Ly không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Bài giảng sau đó nàng nghe không vào nữa, chỉ cảm thấy bản thân như đứng trên đống lửa, cảm giác tồn tại của người bên cạnh càng ngày càng mạnh, cả buổi chỉ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng hận không tìm được lỗ nào để chui xuống!
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Ân Ly như chạy ra khỏi vách gian. Còn Tuân Du thì không chút vội vã, sờ mũi mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài liền thấy Ân Ly đang đứng cách đó không xa chờ hắn, nụ cười trên môi càng lộ rõ. Ân Ly cũng là có lời khó nói, nàng không phải thực sự muốn đợi hắn, chỉ là đây là lần đầu tiên nàng đến Quốc Tử Giám, không biết lối ra ở đâu chỉ đành đợi hắn đưa nàng ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó trước, sau đó ta sẽ đưa nàng về.” Không đợi Ân Ly từ chối, hắn liền đi thẳng về phía trước.
Ân Ly thật sự là không muốn đi, nàng và vị Thất Vương gia này dù gì cũng mới gặp nhau được hai lần, cô nam quả nữ cùng nhau đi tửu quán ăn cơm không hợp cho lắm, huống chi rất nhiều tiểu thư khuê các trong Kinh mong có thể gả vào Thất Vương phủ. Hội thưởng hoa hôm qua không nói nữa, nếu hôm nay còn cùng hắn xuất hiện ở tửu quán thì há chẳng phải khiến nàng trở thành cái gai trong mắt người khác sao. Điều này thực sự không ổn chút nào!
Ân Ly lập tức đi nhanh tới sau lưng Tuân Du nói: “Vương gia, tiểu nữ ra ngoài lâu rồi, hiện tại có chút bất tiện, không bằng hẹn ngày khác đi?"
Tuân Du sao mà không biết " hẹn ngày khác" của nàng là đang từ chối liền xoay đầu khẽ cười nói: “Ân cô nương lẽ nào không muốn biết vị sư phụ vừa giảng bài là ai sao? Hay là để Tế Tửu dẫn ngươi đi?
Ân Ly nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt cười gian xảo đang đứng trước mặt thầm nghĩ, tại sao mỗi lần hắn đều khiến nàng sợ hãi chứ.
Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước suối, hai má ửng hồng. Khi đang suy nghĩ về vấn đề nào đó, lông mày thoáng cau lại, hàm răng khẽ cắn môi dưới khiến cho bờ môi trở nên nhợt nhạt. Tuấn Du bỗng nhớ tới đêm đó luật động trong miệng nàng. Đôi môi mềm mại bao bọc lấy gậy thịt thô dài, hàm răng trắng muốt khẽ cắn nơi khe rãnh của hắn. Còn có chiếc lưỡi nhỏ dọc theo côn thịt không ngừng liếm láp rồi lại đẩy ra.
Thân dưới hắn không khống chế được cương cứng lên! Tuân Du dời tầm mắt không dám nhìn nàng, cầm ly trà đã nguội mấy phần đưa lên miệng uống. Sau một hồi trấn tĩnh lại hắn cuối cùng cũng kiềm chế được bản thân, khẽ thở dài rồi quay về phía nàng
“Có chỗ nào không hiểu rõ?”
Ân Ly đang suy nghĩ thì bị người bên cạnh hỏi đến khiến nàng giật mình. Hắn dựa vào rất gần, hơi thở dường như còn phả lên mặt Ân Ly, nàng nghiêng người muốn tránh xa hắn: “Tiểu nữ chỉ là cảm thấy vị giám sinh vừa rồi nói cũng không có gì sai, vì sao phu tử lại nói phương pháp này không tốt chứ?"
Tuân Du là người đa tài, bản lĩnh một lúc làm hai việc cũng được hắn sử dụng triệt để. Tuy vừa rồi tâm tình chỉ đặt trên người nàng nhưng những gì diễn ra trên bục giảng kia hắn vẫn có thể nghe được bảy tám phần: "Vị giám sinh kia nói di chuyển bách tính đói khổ đó đến quận huyện khác quả thực không hợp lý, mỗi quận huyện đều có sức chứa khác nhau. Khi đất đai canh tác không tăng, thu hoạch ngũ cốc, lương thực không tăng, nếu dân cư đột ngột tăng vọt thì sẽ khiến bách tính lâm vào cảnh đói kém.”
Ân Ly nghe vậy bỗng hiểu ra, đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm Tuân Du, đến nỗi nàng đã quên mất việc phải cách xa hắn: “Vậy phải làm như thế nào?”
Tuân Du cười nói: “Thực ra lúc ra đề bài, phu tử đã có gợi ý rồi. Nàng nghĩ kỹ lại xem.”
Ân Ly xoay người suy nghĩ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hưng phấn quay người bắt lấy cánh tay hắn: “Ta đã biết rồi! Phu tử nhắc tới quận huyện đó đất đai cằn cỗi, núi hoang lại nhiều, vậy thì đổi sang trồng những loại cây cối và lương thực thích hợp với nơi đó, hoặc một số cây thuốc hay dâu tằm có thể đổi ra tiền, như vậy bá tánh không cần phải di dời đến nơi khác mà vẫn có thể sinh sống, đúng không?"
“Đúng rồi, A Di của ta quả nhiên thông tuệ hơn người, có tài trị quốc.” Ánh mắt Tuân Du tràn đầy sủng nịnh, cúi người chạm tay vào sống mũi cao thẳng của nàng.
Ân Ly lấy lại tinh thần, vội quay đầu buông cánh tay hắn ra, sắc mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy sống mũi bị ngón tay mang theo vết chai sạn của hắn chạm vào đang vừa nóng vừa đau, tim đập thình thịch. Rốt cục là chuyện gì vậy, Ân Ly không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Bài giảng sau đó nàng nghe không vào nữa, chỉ cảm thấy bản thân như đứng trên đống lửa, cảm giác tồn tại của người bên cạnh càng ngày càng mạnh, cả buổi chỉ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng hận không tìm được lỗ nào để chui xuống!
Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Ân Ly như chạy ra khỏi vách gian. Còn Tuân Du thì không chút vội vã, sờ mũi mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài liền thấy Ân Ly đang đứng cách đó không xa chờ hắn, nụ cười trên môi càng lộ rõ. Ân Ly cũng là có lời khó nói, nàng không phải thực sự muốn đợi hắn, chỉ là đây là lần đầu tiên nàng đến Quốc Tử Giám, không biết lối ra ở đâu chỉ đành đợi hắn đưa nàng ra ngoài.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó trước, sau đó ta sẽ đưa nàng về.” Không đợi Ân Ly từ chối, hắn liền đi thẳng về phía trước.
Ân Ly thật sự là không muốn đi, nàng và vị Thất Vương gia này dù gì cũng mới gặp nhau được hai lần, cô nam quả nữ cùng nhau đi tửu quán ăn cơm không hợp cho lắm, huống chi rất nhiều tiểu thư khuê các trong Kinh mong có thể gả vào Thất Vương phủ. Hội thưởng hoa hôm qua không nói nữa, nếu hôm nay còn cùng hắn xuất hiện ở tửu quán thì há chẳng phải khiến nàng trở thành cái gai trong mắt người khác sao. Điều này thực sự không ổn chút nào!
Ân Ly lập tức đi nhanh tới sau lưng Tuân Du nói: “Vương gia, tiểu nữ ra ngoài lâu rồi, hiện tại có chút bất tiện, không bằng hẹn ngày khác đi?"
Tuân Du sao mà không biết " hẹn ngày khác" của nàng là đang từ chối liền xoay đầu khẽ cười nói: “Ân cô nương lẽ nào không muốn biết vị sư phụ vừa giảng bài là ai sao? Hay là để Tế Tửu dẫn ngươi đi?
Ân Ly nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt cười gian xảo đang đứng trước mặt thầm nghĩ, tại sao mỗi lần hắn đều khiến nàng sợ hãi chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook