Mối quan hệ nào có thể khiến một cô gái tuổi teen ăn cắp tiền của cha mình để cho người ta tiêu xài?

Bạn trai? Hôn phu? Chồng?

Ngoại trừ mấy loại khả năng này ra, hắn không nghĩ ra cái gì khác.

Nhưng vấn đề mấu chốt là hắn và Phùng Nam Thư thật sự không quen biết, coi như là bạn học cùng trường cũng không cùng lớp, tuy nói mấy ngày nay cùng nhau đọc sách cùng nhau ăn đồ ăn vặt, nhưng cũng không nói nhiều, tiền này cầm có chút phỏng tay a.

Giang Cần do dự mãi, vẫn lưu luyến không rời mà lấy thẻ từ trong túi ra, trả lại cho Phùng Nam Thư.

Hắn đúng là rất thiếu tiền, bởi vì không có tiền thì chuyện gì cũng không làm được, nhưng mê hoặc tiểu cô nương trẻ tuổi không rành thế sự trộm tiền trong nhà? Con mẹ nó đây còn là người sao.

- Cậu không mượn? - Phùng Nam Thư có chút nghi hoặc.

- Mình sợ cậu về nhà bị mắng, hay là bỏ đi.

Phùng Nam Thư trong trẻo nhưng lạnh lùng lắc đầu:

- Không đâu, bố mình có rất nhiều thẻ, thiếu một thẻ cũng không nhìn ra được.

Giang Cần vẫn khoát tay:

- Nếu là tiền của cậu thì mình sẽ mượn, nhưng không hỏi tức là trộm.

- Cậu sẽ trả lại chứ?

- Đương nhiên sẽ trả.

- Sẽ trả chính là mượn. - Phùng Nam Thư khẳng định.

Nghe được câu này, Giang Cần do dự.

Giờ này khắc này, trên vai trái của hắn phảng phất có một tiểu nhân, vẫn giật dây hắn nhận lấy, dù sao chỉ cần bổ sung tiền trước khi bị phát hiện là được rồi, chính mình cũng sẽ không cuốn tiền chạy trốn.

Giang Cần a Giang Cần, mày đã quên kiếp trước vì sao tiếc nuối như vậy rồi sao, quy tắc của thế giới này chính là như vậy, gan lớn chết no gan nhỏ chết đói.

Hơn nữa, mượn tiền không phải là trộm tiền, ít nhất đó là danh chính ngôn thuận, không liên quan gì đến tiêu chuẩn đạo đức của mỗi người.

Giang Cần bị chính mình thuyết phục, nhặt thẻ lên một lần nữa, cũng dẫn Phùng Nam Thư đi ngân hàng một chuyến.

Bởi vì Phùng Nam Thư cũng không biết trong này có bao nhiêu tiền, quả thực mơ hồ không rõ, nhưng Giang Cần cảm thấy nếu cô là chủ nợ, vậy thì cần phải biết số tiền cụ thể.

Nói đi cũng phải nói lại, nha đầu kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Cô ấy không sợ mình lừa gạt, có trăm ngàn nói năm mươi ngàn, có năm mươi ngàn nói ba mươi ngàn, lấy hết số tiền rồi giấu liệm đi, làm cho cô khóc cũng không có chỗ khóc ư?

Kết quả đến ngân hàng kiểm tra, Giang Cần mới phát hiện nghèo đói thật sự là hạn chế trí tưởng tượng của mình.

Mẹ nó, cái gì 50 ngàn 100 ngàn?

1234567……

Trong này, số lượng đơn vị cũng đã đếm không hết!

Giang Cần mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Phùng Nam Thư, thầm nghĩ, đám người có tiền các người thật sự không coi tiền là tiền đúng không.

Hơn sáu triệu để trong một thẻ ngân hàng, mật khẩu vẫn là sáu số tám, lỡ như bị mất thì không mất lớn sao?

Mà Phùng Nam Thư lúc này cũng đang nhìn màn hình, sau một lúc lâu, cô mặt không chút thay đổi giơ tay, chỉ chỉ chuỗi con số trên màn hình.

- Wow, cậu có rất nhiều tiền.

- ??????

Sau khi từ ngân hàng trở về, Giang Cần trầm mặc ngồi trước bàn, luôn cảm thấy trải nghiệm hôm nay còn hoang đường hơn chuyện trùng sinh.

Nhưng bất kể nói thế nào, chuyện tiền vốn xem như giải quyết hoàn mỹ, hắn thậm chí cũng không cần cẩn thận dè dặt gây dựng sự nghiệp nữa, trực tiếp dứt khoát làm đao to búa lớn cũng có thể.

Đi mua nhà cũ chờ phá dỡ, kiếm một khoản sau đó đi đầu tư cổ phiếu, làm một số ngành công thương nghiệp, gây dựng sự nghiệp quả thực không nên quá đơn giản.

Nhưng vào lúc này, Phùng Nam Thư bỗng nhiên buông sách trong tay xuống, đôi mắt trong suốt nhìn về phía hắn, tựa hồ có lời muốn nói.

Giang Cần hơi lấy lại tinh thần:

- Có chuyện gì vậy?

- Mình muốn kết bạn với cậu, hi vọng cậu không nên không biết điều. - Vẻ mặt Phùng Nam Thư rất nghiêm túc.

- ?????

Giang Cần mặt đầy dấu chấm hỏi, có chút không rõ đây là sáo lộ gì.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền thấy rõ tên quyển sách mình cầm giúp Phùng Nam Thư - 《 Làm sao để để kết bạn một cách nhanh chóng và hiệu quả 》.

Đầu óc Giang Cần kẹt cứng một chút, lại nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư có chút khẩn trương, tiếp theo vỗ ót một cái, cảm thấy thế cục trong nháy mắt sáng tỏ.

Rốt cuộc là tên khốn nào đồn là cô lạnh lùng?

Cô gái này rõ ràng là ngốc nghếch tự nhiên!

- Thật ra… chúng ta đã là bạn rồi.

- Vậy khi nào cậu đưa mình đi chơi?

- ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương