Nhưng hắn vừa xem kịch vừa cười thật sự quá đê tiện, rất nhanh đã dẫn họa thủy tới trên đầu mình, bị hai vợ chồng không hẹn mà cùng xem thường.
- Giang Cần, con cười cái gì vậy? Có phải con cũng nghĩ mẹ không nên mua cái áo len này không?
Giang Cần thu lại nụ cười trên mặt:
- Mẹ, sau này con muốn kiếm thật nhiều tiền, không bao giờ cho mẹ mua quần áo giảm giá lỗi thời nữa, cũng không cho ba đi chợ xa như vậy.
Vẻ mặt Viên Hữu Cầm hơi sững sờ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên nhu hòa:
- Đây mới là con trai tốt của mẹ, cũng đừng học cha con, cả ngày keo kiệt soi mói.
- Anh keo kiệt soi mói chỗ nào……
Thanh âm Giang Chính Hoành yếu đi vài phần, rõ ràng không đủ sức lực, kết quả vừa quay đầu lại đã phát hiện vợ mình mở cái túi mua sắm kia ra, mà trong túi lại là từng cuộn từng cuộn giấy vệ sinh.
- Cái gì đây?
- Tồn kho của nhà khách, lãnh đạo nói tất cả đều phải đổi, em liền lấy về, anh cho rằng chỉ có anh biết cần kiệm?
Viên Hữu Cầm tức giận nói rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Giang Chính Hoành bối rối, thầm nghĩ, rõ là bà chấp pháp câu cá!
Sáng sớm, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu nghiêng, chiếu lên đầu giường.
Giang Cần mở mắt, mở cửa phòng liền chạy đi WC, kết quả ngồi xổm trên bồn cầu ba phút sau, hắn lại loạng xoạng đứng lên, cả người vẻ mặt mơ hồ.
Mẹ nó, đều quên chính mình đã trùng sinh, căn bệnh rời giường liền tiêu chảy đã sớm không còn nữa.
Nhưng dậy cũng dậy rồi, cũng không có đạo lý ngủ lại.
Giang Cần tắm rửa một chút, treo khăn mặt lên, xuống phòng lưu trữ dưới lầu đẩy xe đạp ra, sau đó đi thư viện thành phố Tế Châu.
Đi tới lầu hai của thư viện, hắn nhìn thấy Phùng Nam Thư ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Em gái này, hôm nay mặc một bộ váy kẻ caro đen trắng, tóc dài buông xuống eo, đôi mắt trong suốt sáng ngời, lúc này cô đang nhón chân tìm sách trên giá, tư thế này làm cho vòng eo tinh tế của cô duỗi thẳng tắp, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, đường cong uyển chuyển hấp dẫn hiển lộ.
- Tìm cái gì đây?
- Mình muốn lấy cuốn sách đó.
Phùng Nam Thư quay đầu liếc hắn, ngón tay mảnh khảnh chỉ lên hàng trên.
Giang Cần đi tới, giúp cô cầm sách xuống, đưa tới trên tay cô, sau đó hai người trở lại góc quen thuộc, ngồi vào vị trí quen thuộc.
Tiếp theo, Phùng Nam Thư mở túi da nhỏ của mình, rút ra một thẻ ngân hàng công thương từ bên trong, vỗ thẳng trước mặt hắn.
- Cho cậu!
Nói thật, bản thân Giang Cần cũng hơi ngại.
Một ông chú 38 tuổi vay tiền một cô bé 18 tuổi, không biết xấu hổ mới là lạ.
Mặt khác, chuyện thứ nhất sau khi Phùng Nam Thư ngồi xuống chính là lấy tấm thẻ này ra, thậm chí cũng không đợi hắn mở miệng hỏi, vậy chứng tỏ cô luôn để chuyện này ở trong lòng.
Nhiều hay ít đều có chút cảm động.
Giang Cần cầm thẻ ngân hàng lên, đầu ngón tay nhéo lên mặt thẻ, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Cứ cho mượn tiền như vậy?
Hắn còn nhớ rõ 16 năm sau, lúc bị cõng nồi rồi sa thải, hắn vay tiền khắp nơi vì tiền thuê nhà, bị xem thường không ít lần, tuy rằng không tính là bóng ma tâm lý, nhưng tư vị kia đối với hắn mà nói tuyệt đối không dễ chịu.
- Cám ơn.
- Không có chi.
- Ách…… Mật mã là bao nhiêu?
- Sáu số 8.
Mật mã thẻ ngân hàng của người có tiền thật sự giản dị tự nhiên, Giang Cần cất thẻ vào túi, lại vỗ hai cái, có thể sờ thấy viền thẻ qua túi mới tính là an tâm.
Hắn vốn định hỏi bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng do dự nhiều lần thật khó mở miệng, bởi vì hắn luôn cảm giác hỏi như vậy là không có lễ phép, có vẻ có mục đích rất mạnh.
Quên đi, có bao nhiêu là bấy nhiêu.
Nhưng trong này có lẽ là tiền mừng tuổi của đại tiểu thư, hoặc là tiền tiêu vặt, tối đa cũng chỉ có tám chín vạn đi, nói không chừng càng ít.
Hắn dự định trước tiên cầm số tiền này đi mua đi bán lại một tháng, nhìn xem liệu có thể tăng gấp đôi hay không, sau đó đi mua một tòa nhà cũ nát ở Phồn Hoa, kiếm một khoản tiền đền bù phá dỡ.
Sau đó trả lại tiền cho Phùng Nam Thư, xem còn lại bao nhiêu, rồi mới bắt đầu kế hoạch khởi nghiệp thực sự.
- Cậu làm thẻ ngân hàng sớm vậy sao?
- Không phải của mình. - Phùng Nam Thư bình tĩnh mở miệng.
Giang Cần vốn là thuận miệng hỏi, nhưng nghe được đáp án trong nháy mắt liền sửng sốt, tiếp theo hắn liền mở to hai mắt:
- Thẻ này không phải của cậu, vậy là của ai?
Phùng Nam Thư nâng đôi mắt trong suốt lên:
- Mình trộm của bố.
- Cậu trộm tiền của ba cậu để cho mình tiêu???
- Nhưng…… được chứ???
Biểu tình của Phùng Nam Thư có chút mơ hồ, tựa hồ chính cô cũng không rõ ràng lắm làm như vậy là có đúng hay không, vì thế đem vấn đề ném cho Giang Cần.
Giang Cần thật sự là bị chỉnh không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook