Năm phút sau, Dương Miên Miên thưởng thức cháo rau nóng hổi và trứng luộc nước trà.

Là Triệu Anh Hùng đi mua.

Tướng ăn của Dương Miên Miên không nhã nhặn cho lắm, nhưng mỗi một miếng đều ăn rất nghiêm túc, nhìn cô ăn uống, bạn sẽ cảm thấy bữa sáng bình thường này có vẻ rất ngon miệng.

Lúc rạng sáng nhận được tin báo án, bận từ nửa đêm tới giờ còn chưa có cái gì gì bỏ bụng, Triệu Anh Hùng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Phòng thẩm vấn chật hẹp nhanh chóng bị mùi hương trứng luộc nước trà chiếm đóng.

Dương Miên Miên ăn sáng no nê, tâm trạng tốt hơn một chút: "Được rồi, hai người tiếp tục đi.



Dáng vẻ thoải mái làm Trần Chí có cảm giác như cô đến đây uống trà nói chuyện phiếm vậy.

Trần Chí cố nén cảm giác quái dị trong lòng xuống: "Từ mười giờ đến mười một giờ đêm hôm qua, tại sao cô lại lái xe đến thành Tây hai lần?"
Dương Miên Miên thành thật trả lời: "Tôi chở khách.

"
Triệu Anh Hùng chịu trách nhiệm ghi chép ngẩng đầu nhìn cô.

Dương Miên Miên nghiêm mặt bổ sung thêm: “Tôi là tài xế của ứng dụng đặt xe.


Tay cầm bút của Triệu Anh Hùng hơi dừng lại, luôn có cảm giác nghề nghiệp này không hề ăn nhập gì với cô gái trước mặt này.

Trần Chí cũng cảm thấy không đúng, nhưng mà cũng không ai quy định con gái không thể làm tài xế lái xe, anh ta chỉ có thể cố nén nghi ngờ trong lòng.

Khoảng thời gian thẩm vấn sau đó Dương Miên Miên rất phối hợp, cô kể lại một năm một mười, rành mạch chuyện "hư hư thực thực" gặp mặt tên tóc vàng và tên tóc đỏ rồi bị hai người đó yêu cầu đưa đến phòng khám gần đó ra sao.

Từ nguyên nhân gốc rễ, quá trình, kết quả, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Trần Chí là cảnh sát lão làng, anh ta nhanh chóng phát hiện ra vấn đề trong chuyện này: "Cô là con gái, đêm hôm khuya khoắt lái xe ra ngoại ô không thấy sợ à?"
Dương Miên Miên im lặng, cô tự nhận mình là công dân tuân thủ pháp luật, những câu hỏi trước đó cô đảm bảo bản thân trả lời đúng sự thật một trăm phần trăm, nhưng vấn đề này khá là trừu tượng.

Nếu như trả lời thật, có khi nào hai người kia sẽ nghĩ cô bị điên không?
Dương Miên Miên dựa theo phản ứng nên có của phụ nữ bình thường, gật đầu.


“Sợ chứ.


Trần Chí nhíu mày.

Vẻ mặt hiện rành rành "tôi tin cô tôi là chó, vẻ mặt của cô nhìn có giống sợ không.

"
Trần Chí truy hỏi tiếp: “Vậy tại sao cô vẫn đi?”
Dương Miên Miên chớp mắt, thành thật trả lời: “Muốn kiếm tiền.


Lý do làm họ không cách nào phản bác được.

Trần Chí cảm thấy Dương Miên Miên đang chơi mình, nhưng vẻ mặt của đối phương lại quá thành thật, hơn nữa chỉ một vấn đề mà anh ta đã đổi cách hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, ấy vậy mà cô vẫn trả lời cặn kẽ không hề mâu thuẫn.

Cuối cùng Trần Chí quyết ném ra một vấn đề nặng ký: "Cô có biết rằng, hai người khách tối hôm qua cô chở, tất cả đều bị giết rồi không?"

Dương Miên Miên hơi khựng lại, rồi nói: “Người, không phải do tôi giết.


Vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Sau cuộc thẩm vấn này, Triệu Anh Hùng cảm thấy cô gái tên Dương Miên Miên này đúng là người quái đản, trông thì giống một cô gái trẻ bình thường, nhưng trong nửa tiếng tiếp túc ngắn ngủi, anh ta cứ có cảm giác kỳ lạ không diễn tả được, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh Chí thẩm vấn xong lại nổi khùng như vậy, phải biết rằng anh Chí chính là tay thẩm vấn lão làng trong đội cảnh sát hình sự bọn họ, thế mà bây giờ đã tức tới mức sắp cào trọc da gáy rồi.

Nhưng căn cứ theo camera theo dõi ở giao lộ, tuy trong khoảng thời gian từ hai mươi hai giờ đến hai mươi ba giờ Dương Miên Miên có xuất hiện ở hiện trường vụ án hai lần, nhưng cô không dừng xe, sau đó về thẳng nhà, không có thời gian gây án.

Hơn nữa hai đối tượng tóc vàng và tóc đỏ mà cô khai, một người đã chết, còn người kia đang bất tỉnh nhân sự, tạm thời không có cách nào kiểm chứng lời khai, cuối cùng chỉ có thể thả cô đi về.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương