Đến Quỷ Còn Sợ Tôi
-
Chương 1
Dù đã cuối hè nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Bây giờ là chiều tối, mặt trời lặn về phía tây, chiếu lên khu dân cư cũ kỹ phía Đông kéo thành dài bóng râm thật dài.
Lấy bức tường cao vây quanh khu dân cư làm mốc, một bên là ánh nắng chiều đỏ rực như máu, một bên tăm tối âm u.
“Kẽo kẹt.
”
Dương Miên Miên đẩy cánh cửa sắt dưới mái hiên ra.
“Miên Miên à, cháu lại đi chờ cuốc xe hả?" Bà cụ Vương mới vừa ăn cơm tối xong, đang ngồi cạnh bờ tường hóng mát, cái quạt hương bồ trong tay bà cụ phe phẩy tạo lên tiếng rào rào.
"Cháu nói xem, con gái con lứa như cháu làm cái nghề này chi thế, nguy hiểm dữ lắm, ngoan ngoãn kiếm cái nghề nào mà làm đi.
"
Dương Miên Miên đưa tay lau tóc mái ướt đẫm mồ hôi, liếc mắt nhìn qua mấy bà cụ đang ngồi hóng mát cạnh bờ tường, mỉm cười ngọt ngào nói: "Cháu tìm được nghề phù hợp là đổi ngay mà.
"
Bà cụ Vương nghe vậy khẽ thở dài một hơi, biết đứa nhỏ này lại giả vờ ngớ ngẩn để lừa cho qua chuyện.
Đề tài này hầu như ngày nào cũng lặp lại một lần, Dương Miên Miên riết thành quen, cô đi thẳng vào trong góc, kéo cánh cửa chiếc xe màu đen hãng BYD không mới không cũ ra.
Lúc chiếc xe chạy ngang qua bà cụ Vương, cô còn nghe thấy tiếng bà cụ Vương lải nhải.
"Con gái con lứa chạy xe taxi làm gì, tối mù tối mịt lại đi ra ngoài, nhỡ đâu gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao đây…"
Dương Miên Miên cười giả lơ, bánh xe lăn tròn, chạy ra khỏi cổng khu dân cư.
Dương Miên Miên là tài xế xe đặt xe trên mạng, chuyên chạy vào buổi tối.
Sẵn nhắc tới thì nói luôn, công việc này là do người cha không đáng tin của cô ban tặng.
Tốt xấu gì cô cũng là sinh viên tài năng của học viện Luật, sau khi tốt nghiệp lại trở thành tài xế xe đặt xe trên mạng? Nếu như để giảng viên biết chắc là hối hận vì đã phát bằng tốt nghiệp cho cô mất.
Lúc đầu Dương Miên Miên không muốn đâu, có điều cô làm một thời gian, ngày càng hài lòng với công việc này.
Tiền lương cao, đãi ngộ tốt, 5 hiểm 1 kim và đầy đủ các loại trợ cấp, hơn nữa ngủ ngày cày đêm không ảnh hưởng đến giờ ngủ nướng của cô, chỉ có một điểm trừ đó là phần lớn khách hàng của cô đều là "người khuất mặt".
Xe chạy tới ngã tư, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc đầm trắng rách bươm lấm tấm vết đỏ đứng chờ.
Ứng dụng đặt xe trên điện thoại vang lên tiếng tích tích.
Ồ, có khách.
Dương Miên Miên mím môi, lái chiếc xe đến bên cạnh người phụ nữ mặc đầm trắng.
Người phụ nữ đó cao gầy, làn da rất trắng, trắng đến tái xanh, tóc bên thái dương không biết dính cái gì mà dán chặt trên trán, khô cứng.
Nhìn thấy chiếc xe đỗ lại trước mặt mình, người phụ nữ từ từ quay đầu lại, động tác cứng nhắc mất tự nhiên.
Dương Miên Miên xem thông tin đặt xe, chậm rãi hạ cửa kính xuống: "Cô là người đặt xe đến số 44/2 đường số 3 thành Tây đúng không?"
"Phải.
.
Đúng vậy…" Vẻ mặt người phụ nữ hơi dại ra, có vẻ hơi sợ cô, bất giác lùi về phía sau khoảng nửa bước, giọng nói run lên.
Dương Miên Miên nhíu mày: “Run cái gì? Nói chuyện cho đàng hoàng vào.
" Cô dừng mắt trên cái váy bẩn thỉu của cô ta, bĩu môi nói: "Chỉnh trang lại đi, đừng làm bẩn xe tôi.
"
Người phụ nữ vội vàng dạ thưa, vết màu đỏ trên váy trắng đột nhiên biến mất tăm, mái tóc cũng trở nên mượt mà, nhìn trông gọn gàng hơn nhiều, ngoại trừ sắc mặt vẫn trắng nhợt như cũ.
Lúc này Dương Miên Miên mới hài lòng: "Lên xe đi.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook