Đến Quỷ Còn Sợ Tôi
-
Chương 2
Chớp mắt người phụ nữ đó đã ngồi vào trong xe, không biết từ đâu có luồng gió lạnh lẽo xộc tới, nhiệt độ không khí trong xe lập tức giảm xuống năm, sáu độ, Dương Miên Miên thoải mái đến mức thở phào, cuối cùng tâm trạng đã tốt hơn một chút.
Có lẽ vì nguyên nhân cơ thể nên cô cực kỳ sợ nóng, hành khách tự tỏa ra khí lạnh coi như là phúc lợi tốt nhất của công việc này.
Đường số 3 thành Tây nằm ở ngoại ô, từ nội thành đi tới đó phải mất hơn hai tiếng, bây giờ còn là giờ tan tầm, chờ Dương Miên Miên chạy đến thành Tây đã là mười giờ tối.
Đường ngày càng vắng, người cũng ngày càng ít.
Cô gái ngồi ở phía sau co rụt thành một cục, cả người run lẩy bẩy, thời gian càng lâu, cô ta càng run dữ dội hơn.
Dương Miên Miên thật lòng sợ cô ta run quá, run tới mức còn chưa về tới nhà đã hóa thành hư không.
Nếu như vậy thì sao cô nhận được đánh giá năm sao đây? Vậy có khác nào đi chuyến này không công đâu.
Dương Miên Miên: “Tôi có ăn thịt cô đâu, cô run làm gì.
"
Cô gái đó khóc không ra nước mắt: "Tôi… Tôi không nhịn được.
"
Dương Miên Miên trợn mắt, đang định tăng tốc, đúng lúc này ven đường có một người lao thẳng ra.
Dương Miên Miên lập tức đạp phanh, nhưng hình như trễ rồi?
Đầu xe vang lên tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Dương Miên Miên nhíu mày, vừa rồi cô không có cảm giác tông trúng người mà.
Đang định xuống xe xem xét, đột nhiên cửa sổ xe bị ai đó đập bốp bốp, còn chưa hạ cửa kính xe xuống đã nghe thấy người ngoài kia gào ầm ỹ: "Xuống xe mau lên, lái xe đâm trúng bạn tôi, đừng có mơ chạy trốn, lần này không bồi thường hai vạn thì anh đừng mơ đi khỏi đây, tôi nói cho anh hay, tôi nhớ kỹ biển số xe của anh rồi đó.
"
Dương Miên Miên định mở cửa xe chợt khựng lại.
Chà, xem ra gặp phải ăn vạ rồi.
Cô gái ngồi ở ghế sau nghe tiếng "hừ" của Dương Miên Miên lập tức sợ tới mức giật bắn lên, khuôn mặt tái nhợt trông càng đáng sợ hơn.
Dương Miên Miên từ từ hạ cửa sổ xe xuống.
"Mau bồi thường tiền đi…" Lưu Dũng lải nhải kêu gào, lúc liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn đầy sợ sệt của người ngồi trong xe, anh ta lập tức khựng lại.
Anh ta không ngờ tài xế lại là một cô em gái thanh tú đáng yêu như vậy.
Đôi mắt đen láy của Dương Miên Miên nhìn thẳng vào cái đầu vàng khè trông như xã hội đen của Lưu Dũng, cất giọng mềm mại: "Tôi không có tiền.
”
Dương Miên Miên người cũng như tên, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, da mặt trắng nõn nà, nhất là đôi mắt đen lay láy luôn tỏ vẻ vô tội, lúc nói chuyện hàng lông mi dày như cánh quạt khẽ chớp, trông cực kỳ vô hại.
“Không có tiền à…” Lưu Dũng nương theo cửa sổ đang hạ xuống liếc nhìn vào bên trong chiếc xe, phát hiện trong xe ngoại trừ cô tài xế này ra thì không còn ai khác, anh ta đảo tròng mắt, đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu xa.
Lưu Dũng cố giấu vẻ hung ác trên mặt, hạ tông giọng, cố gắng làm mình có vẻ vô hại: "Tôi nể mặt cô là con gái, không có tiền thì thôi, có điều cô đâm bạn tôi bị thương rồi, cô phải đưa chúng tôi đến bệnh viện.
”
Dương Miên Miên nhìn cô gái mặc váy trắng đang run bần bật trên ghế sau, im lặng một lúc rồi gật đầu: “Vậy anh lên xe đi.
”
Lưu Dũng mừng ra mặt, vội vàng kéo đồng bọn Võ Tiểu Tứ đang ăn vạ leo lên xe.
Dương Miên Miên thấy vậy, khóe mắt khẽ nheo lại.
Hai người này, một người tóc vàng, một người tóc đỏ, trông chẳng khác nào hai con vẹt, gu thẩm mỹ này đúng là còn xấu hơn cả quỷ.
Cô làm tài xế lái xe đã hơn nửa năm rồi, thật sự chưa từng gặp khách hàng nào bình thường cả.
Bỗng nhiên Dương Miên Miên thấy hơi lo lo, làm nghề này lâu, có khi nào khiếu thẩm mỹ của cô cũng thay đổi theo luôn hay không?
Vừa lên xe, không hiểu tại sao Lưu Dũng và Võ Tiểu Tứ lại bắt đầu run lập cập.
Lưu Dũng không nhịn được chà xát cánh tay: “Em gái này, điều hòa trong xe cô mở thấp quá vậy.
"
Dương Miên Miên cười đầy ẩn ý: "Đúng vậy, tôi hơi sợ nóng.
"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook