Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 4 - Chương 4: Cải trang giả dạng ngầm thăm dò, đêm viếng y quán gặp cố nhân

*

Tiếng cười nói rộn ràng náo nhiệt, bóng người như nước, chiều nghiêng đổ bóng xuống thị trấn, ráng mây phẩy nhẹ trên những mái ngói cong cong. Khi ánh tịch dương đã ngả về tây, đường phố trong trấn Thanh Tập ngựa xe như nước, người mua kẻ bán, thương lái, hàng hóa, người kéo xe, dắt ngựa, rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.

Trên con phố chính nam của trấn Thanh Tập, một quán rượu nhỏ nằm ven đường, nằm chếch bên phía đối diện chính là y quán lớn nhất trấn Thanh Tập, “Lã thị y quán”. Lúc này đang là thời điểm dùng cơm tối, trong quán rượu rất huyên náo, tiếng nói chuyện, tiếng vung tay, chạm bát, nốc rượu, cười đùa ồn ã, còn có, một đôi cha con đánh đàn, bán tiếng hát, càng thêm phần náo nhiệt.

“Đại gia, chọn một khúc đi”, cô nương hát rong đi đến một bàn, cầu xin nói.

Bốn hán tử ngồi ở bàn đó, một người trong số họ không kiên nhẫn khoát tay nói:

“Không chọn, không chọn!”

“Đại gia, ngài kêu một khúc đi mà, con gái lão hát khúc nào cũng được hết”, lão hán tay cầm đàn tì bà cầu xin.

“Ông à, ông xem, mấy người chúng tôi giống những kẻ có tiền nhàn rỗi lắm sao? Ông nên đi bàn khác thì hơn!”, hán tử bên cạnh nói.

“Đừng để ý đến họ nữa, chúng ta nói chuyện chính đi!”, hán tử thứ nhất thần bí nói:

“Nghe tin gì chưa, thôn Du Lâm xảy ra chuyện lớn rồi!”.

“Ài, đương nhiên là nghe rồi, nghe nói người trong thôn đó đều mắc bệnh lạ, mặt xanh như tàu lá, toàn thân mềm nhũn, mạch tượng quái dị, huynh nói xem chắc không phải bệnh dịch chứ?”

“Không phải đâu! Đã gần nửa tháng rồi, ngoại trừ người thôn Du Lâm ra, những vùng gần đó không có ai mắc loại bệnh này cả, tôi thấy không phải bệnh dịch đâu.”

“Nói đúng lắm, nói đúng lắm.”

“Nói chuyện thôn Du Lâm làm gì, nói về chuyện xảy ra ở trấn chúng ta đi! Nghe nói dược liệu quý trong y quán, kho thuốc mấy nhà ở trấn đều không thấy đâu, chuyện này các huynh biết không?”

“Có nghe nói, có nghe nói, chuyện lớn như vậy trong mười dặm tám thôn ở gần đây ai mà không biết?”

“Điều kỳ quái nhất là Lã thị y quán phía đối diện kia, liên tiếp hai ngày nay đều bị mất trộm dược liệu mà hết lần này tới lân khác không bắt được kẻ trộm, mọi người đều nói có thứ gì đó không sạch sẽ quấy phá.”

“Đáng đời, mấy tiệm đó thường ngày đều ức hiếp coi thường những nhà nghèo khổ, nhận chút giáo huấn cũng tốt.”

Một bàn bốn người cười vang. Cha con hát rong thấy bốn người này không có ý gọi hát khúc, chỉ đành chuyển sang bàn khác, nhưng đi một vòng lớn, hai người lại chẳng mời nổi một khúc nào.

“Cha, giờ phải làm sao đây?”, cô nương hát rong hai mắt đẫm lệ, nhìn cha mình.

Người cha vội an ủi: “Đừng vội, đừng vội, con gái, chúng ta lại đi quán khác...”.

“Này, tiểu cô nương, bàn này chọn một khúc!”, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên từ góc quán rượu.

“Ôi! Tới đây! Tới đây!”, hai cha con nghe thế liền cả mừng, vội vàng chạy qua.

Hai cha con đi tới trước bàn đó, nhìn lướt một cái thì thấy có ba người ngồi xung quanh: người ngồi giữa, thân hình gầy gò, bận áo dài, phía sau lưng dựng một lá cờ, trên mặt viết bốn chữ ‘Diệu thủ hồi xuân’, lúc này đang vùi đầu vào tô cháo to bự; hai người ngồi bên cạnh, vận quần áo đen, sau lưng hai người đều đeo một bao vải trông na ná như cây gậy, người bên trái, thân thẳng như thân tùng, rũ mắt nhìn xuống, mặt đầy râu ria rối nùi, không nhìn rõ dung mạo; người bên phải, mặt như ngọc đẹp, đôi mặt hoa đào mê người, sắc môi ngọt ngào như mật, tướng mạo vốn có thể khiến các cô nương nhà người ta vừa nhìn đã lạc mất tâm thần, nhưng sợi lông đen trên nốt ruồi chễm chệ ngay cạnh cánh mũi khiến dung mạo tuấn tú cực phẩm lao xuống hạng ba.

“Cha, nom trang phục của ba người này, liệu có phải người xấu không?”, thiếu nữ hát rong nhỏ tiếng hỏi.

“Đừng nói bậy!”, lão nhân vội át tiếng tiểu cô nương, lại quay đầu cười hỏi người ở bàn trước mặt: “Không biết mấy vị đại gia muốn nghe khúc nào?”.

“Tiểu cô nương, cô có thể hát được những khúc nào?”, nam tử có nốt ruồi mỉm cười nói, chính là chất giọng trong trẻo vừa rồi mới gọi hai cha con họ.

Nếu không có nốt ruồi kia, nam tử này cười nhất định sẽ quyến rũ mê người, nhưng nay vì có thêm nốt ruồi nên nụ cười đó trở nên quỷ dị khó tả.

“Tôi, tôi...”, tiểu cô nương hát rong vẻ mặt sợ hãi, lùi lại sau một bước, trốn sau lưng cha mình.

Nụ cười của nam tử có nốt ruồi nhất thời cứng lại, hệt như bị đả kích gì đó, ngoảnh đầu sang, vỗ vào người đang ăn cháo bên cạnh.

Người nọ ngẩng lên khỏi bát cháo, lúc này cha con hát rong mới nhìn rõ người này tuổi chưa qua thiếu niên.

“Chuyện, chuyện gì?”, thiếu niên lúng búng hỏi.

“Bạch huynh muốn ngươi chọn một khúc giúp huynh ấy”, nam tử râu ria xồm xoàm đột nhiên cất tiếng, giọng nói trong sáng như chim trả gõ ngọc, rất êm tai, khiến hai cha con không khỏi nhìn người này thêm mấy lần, nhưng đáng tiếc bộ râu kia đã che quá nửa gương mặt, thực không thể nhìn rõ tướng mạo.

“Chọn một khúc?”, thiếu niên mắt nhỏ khó hiểu, “Ngũ gia, ngài không chọn được sao?”.

“Tướng mạo Bạch huynh kỳ dị, sợ là vị cô nương này khó mà chịu được”, nam tử râu xồm nói.

Nam tử có nốt ruồi hừ lạnh một tiếng.

“À...”, thiếu niên mắt nhỏ bỗng hiểu ra, nhíu mày nói: “Là tướng mạo kỳ dị....”.

Nam tử nốt ruồi trừng mắt lườm thiếu niên mắt nhỏ một cái.

Thiếu niên mắt nhỏ nhất thời rụt cổ, vội vàng lên tiếng: “Chọn! Tôi chọn một khúc!”, sau khi vò đầu suy nghĩ hồi lâu, thuận miệng nói: “Vậy hát ‘mười tám điệu sờ’ đi!”.

Những lời này vừa thốt ra, hai người bên cạnh liền trợn tròn mắt, hai cha con hát rong lại càng hoảng sợ vạn phần.

“’Mười tám điệu sờ’? Kim huynh thật hăng hái quá đi! Chẳng lẽ...”, nam tử nốt ruồi nhướng mày, đánh mắt liếc nam tử râu xồm nói: “một nhà Kim huynh đều chung sở thích này chăng?”.

Nam tử râu xồm trầm giọng cất tiếng: “Đổi khúc khác!”.

Thiếu niên mắt nhỏ lại rụt cổ, giọng lí nhí khó mà nghe thấy được: “Tôi chỉ biết có khúc này...”.

“Đổi khúc khác!”, giọng nam tử râu xồm lại cao hơn mấy phần.

“Đổi! Đổi!”, thiếu niên vội nói, lại nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Tùy ý hát một khúc đi”.

Lúc này cha con hát rong mới thở phào nhẹ nhõm, tùy ý xướng một khúc dân ca bất kỳ, ngược lại cũng rất có ý vị.

Một khúc đã hát xong, cha con hát rong hành lễ với ba người, nói: “Ba văn tiền, đa tạ ba vị đại gia”.

Nhưng ba người kia vẫn ngồi ngay ngắn nguyên tại chỗ, không ai có ý móc hầu bao.

Thiếu niên mắt nhỏ nhìn nam tử nốt ruồi một cái: “Ngũ gia, người ta đang đợi ngài trả tiền đó”.

Nam tử nốt ruồi quay đầu: “Khúc này là Kim huynh chọn, có quan hệ gì tới người có ‘tướng mạo kỳ dị’ như ta đây?”.

Thiếu niên da mặt co rúm, lại quay đầu nhìn nam tử râu xồm với vẻ mặt chờ đợi. Chỉ thấy nam tử râu xồm kia bất động như chuông đồng, chẳng mảy may cử động.

“Đại, đại gia...”, cô nương hát rong nghẹn ngào, giọng như sắp khóc.

“Haizzz!”, thiếu niên mắt nhỏ nhíu mày, vẻ không tình nguyện móc một văn tiền từ trong ngực áo ra, lại lấy một văn tiền ở thắt lưng, văn tiền cuối cùng là lấy từ trong xà cạp, rất cẩn thận xếp thành hàng lên bàn.

“Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia!”, hai cha con vội hành lễ đáp tạ, cầm lấy tiền rồi xoay người rời đi.

“Ba văn tiền ôi....”, cha con hát rong vừa đi, thiếu niên mắt nhỏ, cũng chính là Kim Kiền, lập tức nằm úp sấp lên bàn bắt đầu ai oán mặc niệm cho ba văn tiền thất thoát, nằm ngoài chi phí dự trù, gương mặt đầy vẻ mất mát.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, thở dài nói: “Khi về phủ Triển mỗ sẽ nói với Công Tôn tiên sinh một tiếng, ba văn tiền này liền được thanh toán”.

“Đa tạ Triển...công tử!”, Kim Kiền lập tức phấn chấn tinh thần.

Bạch Ngọc Đường đánh đôi mắt hoa đào qua hai người bên cạnh một lượt, lấy làm lạ: “Chỉ là ba văn tiền, hai vị không cần phải như vậy chứ!”.

Triển Chiêu đầu mày nhíu chặt: “Bạch huynh nói sai rồi...”.

“Tiền này trong túi của ta, đồng này cực khổ đồng kia đắng lòng!”, Kim Kiền thẳng phắt người dậy, nói xen vào.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Tiểu Kim văn chương thật lai láng đó”.

“Ngũ gia quá khen!”, Kim Kiền ôm quyền.

Triển Chiêu khẽ lắc đầu, mục quang hướng sang Lã thị y quán đối diện bên đường, sắc mặt hơi tối đi.

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, nói: “Tiểu Miêu, ngươi nghĩ thế nào về việc hai đêm liên tiếp Lã thị y quán bị mất dược liệu?”.

“Hai ngày liên tiếp bị mất trộm, ngày thứ ba này e rằng cũng rất có khả năng.”

“Ý của Tiểu Miêu là, ban đêm lặng lẽ đột nhập vào Lã thị y quán ôm cây đợi thỏ, tóm gọn tên đạo tặc trộm dược liệu?”

“Bạch huynh đã sớm nghĩ đến, hà tất phải hỏi như vậy?”

“Chỉ là Ngũ gia ta thấy hiếu kỳ việc đường đường một hộ vệ của Khai Phong phủ mà cũng làm cái chuyện vụng trộm mờ ám này thôi.”

“Cẩm mao thử đại danh đỉnh đỉnh cũng có thể làm quân tử leo xà, tại sao Triển mỗ lại không thể?”

Kim Kiền thở dài đánh thượt, tiếp tục vùi đầu húp cháo: Chậc, lại bắt đầu rồi, tiết mục đấu võ mồm thiếu dinh dưỡng này đã diễn ra trên đường đi không ngừng nghỉ, thực hãm hại dây thần kinh thính giác của mình quá đi, anh nói xem một mèo một chuột tuổi tác cộng lại cũng gần nửa thế kỷ rồi, sao còn cãi nhau như trẻ ranh vậy chứ?

“'Mười tám điệu sờ’, hôm nay đại gia ta ngoại trừ ‘Mười tám điệu sờ’, sẽ không nghe những ca khúc khác!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong quán rượu.

“Phụt...”, Kim Kiền vừa húp một ngụm cháo lớn vào miệng liền phun thẳng ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Xem ra có người có sở thích giống Tiểu Kim!”.

Một đám người ngồi ở chiếc bàn vuông cạnh cửa sổ bên mé nam quán rượu, họ đều mặc trang phục gia đinh, nam tử ngồi ghế chủ tọa, thân bận áo dài bằng gấm đỏ, thắt lưng đỏ sậm quấn quanh cái bụng ỏng, bên hông dắt chuỗi ngọc bội phỉ thúy, ngũ quan cũng xem như đoan chính, tóc bóng nhẫy dầu, một tay cầm ly rượu, tay kia phe phẩy quạt, hướng cha con hát rong nạt nộ: “Hôm nay đại gia ta muốn nghe ‘Mười tám điệu sờ’, mau hát đi!”.

“Đại, đại gia, con gái lão còn nhỏ, khúc ca loại này...”, lão nhân hát rong cúi rạp mình cầu xin nói.

“Không hát? Không hát thì...”, nam tử kia híp mắt cười, đột nhiên vươn tay kéo tiểu cô nương hát rong vào lòng, hỉ hả nói, “thì hầu Lã đại thiếu ta uống rượu!”.

Chúng gia đinh xung quanh cười vang: “Đúng đúng đúng, hầu thiếu gia chúng ta uống rượu!”.

Chợt nghe có người nhỏ giọng hỏi: “Người này là ai vậy?”.

“Anh không biết à? Đây chính là đại thiếu gia của Lã thị y quán phía đối diện, tiếng xấu lan xa.”

“Chính là ác bá Lã đại thiếu mà người kia tự xưng...”

“Đúng đúng đúng, chính hắn!”

“Ai da, chuyện này không hay rồi.”

“Đại gia, đại gia!”, lão nhân hát rong vội vàng chạy tới, khom người chắp tay lạy Lã đại thiếu một cái, “Xin ngài thương xót, con gái lão tuổi còn nhỏ, không thể...”.

Lã đại thiếu vẻ mặt ghét bỏ, khinh khỉnh liếc lão nhân một cái: “Cút!”.

“Đại gia, đại gia, cầu xin ngài!”, lão nhân cũng cuống lên, xông tới kéo hai tay Lã đại thiếu ra, nhưng còn chưa chạm được vào Lã đại thiếu nửa phân, đã bị đám gia đinh bên cạnh hắn hung ác đạp cho một cú ngã nhào xuống đất.

“Đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, con gái ngươi cũng có chút tư sắc, được thiếu gia nhà ta để mắt tới là phúc khí, vậy mà còn không biết cảm tạ”, một gã gia đinh nhổ bãi nước bọt lên người lão nhân, nói.

Chúng nhân nhìn thấy trong mắt, căm hận trong lòng, hai hán tử nông dân cao lớn vạm vỡ bàn bên cạnh xắn tay áo lên định xông tới thì bị người bên cạnh kéo lại: “Đừng ngốc vậy, vị chủ nhân trong nhà Lã đại thiếu là kẻ có máu mặt, nếu huynh đắc tội với ông ta, sau này sẽ gặp phiền phức đó.”

“Đúng đấy, nghe nói nhà hắn còn có thân thích với huyện thừa nữa!”

Lã đại thiếu quét mắt một vòng thấy chúng bách tính chỉ dám phẫn nộ mà không dám nói thì cười khẩy một tiếng, kéo tiểu cô nương hát rong ngồi lên đùi mình, cười ngả ngón, nói: “Nào nào nào, rót rượu cho bản thiếu gia”.

Cô nương hát rong kia sợ đến mức toàn thân run rẩy, hai mắt đẫm lệ, chỉ nhìn đăm đăm cha mình đang quỳ rạp trên đất, khóc gọi: “Cha, cha...”

Lão nhân quỳ rạp trên đất cũng nghẹn ngào: “Con gái! Con gái...Đại gia, cầu xin ngài...”.

Tiếng khóc thê thiết trong quán rượu lặng phắc càng trở nên chói tai.

Đột nhiên, chợt nghe chíu một tiếng, một bóng màu đen xé gió lao tới cắm phập vào chính giữa bàn của Lã đại thiếu không nghiêng không lệch, chúng nhân chăm chú nhìn kỹ, là một lá cờ vải, trên mặt viết bốn chữ ‘Diệu thủ hồi xuân’. Chúng nhân đều bị lá cờ vải bay đến này làm cho hốt hoảng sững sờ.

“Ôi trời?!!”

Lại một âm thanh lạ đưa tới, chỉ thấy Kim Kiền trong góc quán rượu hai mắt trợn tròn, da mặt giật giật, dáng vẻ tựa như cũng bị kinh sợ vậy.

Lúc này Lã đại thiếu mới phản ứng lại, nhất thời nổi trận lôi đình, vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ quát ba người ở góc quán: “Con bà nó, dám quản chuyện của bản thiếu gia, thật to gan!”, rồi hướng chúng gia đinh vẫy tay một cái, “Lên cho ta!”.

Đám tay chân lập tức xắn tay áo định xông lên.

“Khoan đã!”, Kim Kiền nhảy dựng lên, xua tay nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Tôi cũng không biết lá cờ kia sao lại vô duyên vô cớ...”.

Lời mới nói được một nửa, liền thấy Bạch Ngọc Đường chầm chậm nhấc đám đũa lên, nhẹ nhàng vung tay một cái, mấy cây đũa kia hóa thành mũi tên, phập phập phập cắm thẳng lên bàn Lã đại thiếu, cây nào cây nấy sâu ba tấc. Nhất thời, Lã đại thiếu cùng tất cả mọi người đều hóa thành tượng đá, toàn bộ cứng đờ nguyên tại chỗ.

Kim Kiền há hốc mồm nhìn đám Lã đại thiếu hồi lâu, rồi liếc Bạch Ngọc Đường bên cạnh một cái, thấy Bạch Ngọc Đường nghiêng người tựa vào cạnh bàn, dáng vẻ đó là chuyện đương nhiên; lại nhìn Triển Chiêu bên cạnh, đôi mắt đen sáng lấp lánh lướt nhìn Bạch Ngọc Đường, trong con ngươi lóe hàn quang, rồi chíu một cái ghim lên người Kim Kiền.

Bất giác mí mắt Kim Kiền run lên. Ôi, tai họa này là do con chuột bạch kia gây nên, Tiểu Miêu anh không đi tìm chuột bạch tính sổ, nhìn tôi làm gì?

Triển Chiêu thấy Kim Kiền không có động tĩnh gì nữa, nheo mắt lại, hàn quang càng bắn ra dữ dội.

Kim Kiền không khỏi rùng mình một cái, nhất thời ngộ ra, tinh thần rung lên, thẳng phắt người lên, vội nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi qua đó!”.

Ý của Tiểu Miêu là muốn mình qua đó thu dọn cục diện hỗn độn do chuột bạch gây ra! Hừ hừ, nói cái gì mà, mèo chuột xung khắc? Theo như mình thấy, một mèo một chuột này vô cùng ăn ý với nhau, một phụ trách gây rối, một phụ trách uy hiếp bắt mình giải quyết hậu quả, căn bản chính là cá mè một lứa, miêu thử một nhà!

Chúng nhân thấy thiếu niên mắt nhỏ trong góc kia bộp bộp hai bước đi đến trước mặt Lã đại thiếu vẫn còn đang đờ đẫn, túm lấy con gái lão Vương kéo ra, đôi con ngươi đảo một cái, đột nhiên một chân đạp cái rầm lên bàn, hệt như hung thần ác sát, quát: “Cô gái nhỏ này chúng ta...chúng ta...cái đó...Ngũ trại chủ của Ác Thử trại chúng ta nhìn trúng, thức thời thì mau cút đi!!”.

‘Rầm!’, một âm thanh trầm đục vang lên, chúng nhân liếc mắt nhìn, thấy nam tử áo đen có nốt ruồi ngồi trong góc ngã nhào từ trên ghế xuống đất, nhưng chỉ trong nháy mắt lại bò lên khôi phục tư thế ban đầu. Mà nam tử mặt đầy râu kia vẫn bất động như núi, chỉ là vai run run rất khả nghi.

“Còn không cút đi!!”, thiếu niên mắt nhỏ đột nhiên quát lớn, dọa cho đám Lã đại thiếu sợ tè cả ra quần, bọn gia đinh lập tức ba chân bốn cẳng đỡ Lã đại thiếu toàn thân mềm nhũn, chạy mất dạng. Bỏ lại chúng nhân đang trợn tròn mắt nhìn thiếu niên kia, kinh hoàng.

“Nghe thấy gì không? Cái gì mà Ngũ trại chủ của Ác Thử trại?!”

“Ôi trời, vừa nghe đã biết rặt một lũ bất lương! Không hay rồi!”

“Số con gái nhà ông Vương cũng thật khổ, sao vừa thoát khỏi miệng cọp đã rơi hang sói rồi...”

“Haizzz...”

“Này, đừng nói nữa, đừng nói nữa, hai kẻ còn lại qua đó.”

Trong quán rượu một mảnh tĩnh lặng, tất cả đều mang vẻ mặt hoảng sợ lùi dần ra sau, tạo thành một con đường để hai người kia đi thẳng tới bên cạnh thiếu niên mắt nhỏ.

Nam tử râu ria xồm xoàm ngồi xuống đỡ lão nhân hát rong đang phủ phục dưới đất lên, lại móc bạc vụn trong người ra nhét vào tay lão, còn nam tử nốt ruồi dắt cô nương hát rong đang sợ đến đờ người, đưa đến bên cạnh cha mình, sau đó, lại thấy nam tử nốt ruồi thình lình quay lại, vươn tay xách cổ áo thiếu niên kéo đi, nam tử râu ria nọ khẽ lắc lắc đầu, xoay người rút lá cờ trên bàn ra, cũng nối gót đi theo.

Ba người đi thoạt nhìn không nhanh cũng không chậm, nhưng chỉ trong chớp mắt đã cách quán rượu vài trượng rồi, chỉ có thể loáng thoáng nghe được mấy câu:

“Ác Thử trại?! Ngũ trại chủ?! Hừ hừ, hiện tại để trại chủ ta giải quyết tên Tiểu Kim nhà ngươi!”

“Ngũ gia, Ngũ gia, tức giận hại thân, ngài hãy bớt giận trước đã, đừng giận dữ kẻo hại đến thân thể...”

“Xú miêu, đừng tưởng mặt mũi đầy râu thì ta không nhìn thấy rõ, nhất định ngươi đang cười trộm...”

Cho đến khi ba người đi khuất dạng, chúng nhân trong quán rượu mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi ‘tức cảnh sinh bàn tán’.

“Ác Thử trại ở nơi nào, sao người của trại này lại có bộ dạng hung hãn đến vậy, ngay cả Lã đại thiếu cũng dám đắc tội?!”

“Anh nghe thấy gì không, hình như có một Miêu gì đó, tôi xem tám phần cái người Miêu gì ấy chính là đại trại chủ của Ác Thử trại...”

Mặc dù tiếng của chúng bách tính không lớn, nhưng lại lẩn khuất trong ngọn gió nhỏ, từng câu từng chữ đều được đưa đến ta ba người cách xa kia, chỉ thấy cây cờ hiệu trong tay Triển Chiêu khẽ đưa ra, gõ trúng lên đầu Kim Kiền.

“Ui da!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương