Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 4 - Chương 3: Cấm cung xảy ra biến cố, Thanh Long khó tìm tung tích

***

Một ngày một đêm kế tiếp, trên dưới Khai Phong phủ không ngủ, không nghỉ, bận rộn tối tăm mặt mày, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh thì bao quát, khởi thảo công văn, tứ đại hiệu úy và Triển Chiêu thì ra ngoài điều tra tin tức, còn Kim Kiền bị túm qua phụ trách buộc cuộn thư vào chân chim bồ câu, thả bồ câu đưa tin, tất cả đều bận tới độ sứt đầu mẻ trán, mất ăn mất ngủ.

Khó khăn lắm mới thả xong con bồ câu cuối cùng của Khai Phong phủ, Kim Kiền định đi chợp mắt một chút để nạp lại năng lượng, có điều chỉ mới nghĩ thôi, còn chưa hành động, đã lại bị Bao đại nhân truyền tới khách sảnh, nói là có chuyện cần thương lượng.

Vậy nên, chúng nhân lại vội vội vàng vàng chạy tới khách sảnh, gót chân còn chưa đứng vững, liền nghe bên ngoài cửa có người truyền báo: “Bàng thái sư, Hoàng chỉ huy sứ đến...”.

Chỉ thấy Bàng thái sư ưỡn cái bụng tròn ỏng lắc lư tiền vào, nối gót theo sau là một người vận trang phục cấm quân.

“Bao đại nhân, lão phu quấy quả rồi”, Bàng thái sư ôm quyền.

“Cấm quân phó chỉ huy sư Hoàng Can bái kiến Bao đại nhân”, người sau lưng Bàng thái sư cũng thi lễ nói.

Bao đại nhân đáp lễ: “Bàng thái sư, Hoàng chỉ huy sứ không cần đa lễ, mời ngồi”.

Ba người cùng ngồi xuống, lúc này chúng nhân mới nhìn rõ diện mạo của Hoàng chỉ huy sứ.

Người này thân hình thẳng tắp, sắc mặt trắng nõn, trán bè, cằm vuông, chân mày xếch lên, mũi to mồm rộng, ngũ quan cũng coi như đoan chính, chỉ là giữa mi tâm ẩn giấu khí chất tàn bạo, độc ác, khiến cho người nhìn có chút không thoải mái.

“Bao đại nhân, thời hạn bảy ngày đã qua một ngày rồi, Thanh Long châu có tin tức gì không?”, Bàng thái sư mở miệng trước.

“Nhọc Thái sư hao tổn tâm trí”, Bao đại nhân nói, “Đáng tiếc hiện tại chưa có tin tức gì”.

Đôi lông mày chổi sể của Bàng thái sư nhướn lên: “Bao đại nhân, chuyện này có liên quan đến tính mạng Thái hậu, không thể qua loa tắc trách được!”.

“Thái sư nói rất phải, Bao Chửng xin ghi nhớ.”

“Không biết đã có tung tích gì của Nhất Chi Mai và Bách Hoa công tử chưa?”

“Vẫn chưa có tung tích gì.”

Bàng thái sư hừ lệnh một tiếng: “Chắc không phải Bao đại nhân lừa gạt lão phu đấy chứ!”.

Bao đại nhân nâng mắt lên nhìn: “Thái sư tại sao lại nói ra những lời đó?”.

Bàng thái sư nhếch mép, liếc Hoàng Can bên cạnh.

Hoàng Can liếc Triển Chiêu một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Người người trên giang hồ đều biết Triển đại nhân có quan hệ không tệ với hai người kia, nay lại nói không biết tung tích của họ, há chẳng phải nực cười lắm sao?!”.

Chúng nhân Khai Phong phủ nghe xong đều biến sắc.

Kim Kiền lại càng kinh ngạc: Chậc chậc, quả nhiên là họ hàng xa nhà Bàng thái sư, thực rất to gan lớn mật! Dám dùng giọng điệu xấc xược hăm dọa như thế với Tiểu Miêu, nếu để đám fan hâm mộ của Tiểu Miêu nghe thấy, lão huynh đây sẽ không thể lăn lộn ở thành Đông Kinh này nữa đâu.

Triển Chiêu ôm quyền nói: “Giao tình giữa Triển mỗ cùng Nhất Chi Mai và Bách Hoa công tử chỉ như bèo nước gặp nhau, nói gì đến quan hệ không tệ, không biết tung tích hai người họ là điều đương nhiên”.

Bàng thái sư trợn trừng đôi mắt tam giác: “Bao đại nhân chớ quên, Hoàng chỉ huy sứ được đích thân Hoàng thượng hạ chỉ điều tra tìm kiếm Thanh Long châu, nếu Bao đại nhân không báo cáo đúng sự thực, e là không thích hợp lắm đâu?!”.

Bao đại nhân trừng mắt: “Bàng thái sư, Bao Chửng nói câu nào cũng là sự thật, Thái sư nếu không tin, có thể thượng tấu lên Thánh thượng!”, nói đến đây Bao đại nhân liền đứng phắt dậy, lớn tiếng: “Hiện tại trên dưới Khai Phong phủ đều dốc toàn lực điều tra tung tích Thanh Long châu, không thể tiếp đón Thái sư chu toàn, Thái sư xin hãy về cho”.

“Bao Chửng ngươi!”, Bàng thái sư đứng phắt dậy, trợn mắt thở phì phò nhìn Bao đại nhân.

“Trương Long, Triệu Hổ, tiễn Thái sư hồi phủ”, Bao đại nhân sắc mặt sa sầm.

“Thuộc hạ tuân lệnh”, Trương Long, Triệu Hổ bước lên nói.

“Được, được, được, được lắm! Bao Hắc Tử ngươi, lão phu nhất định sẽ tham tấu ngươi một bản trước mặt Hoàng thượng!”, Bàng thái sư nghiến răng, phất tay áo rời đi.

“Bao đại nhân”, Hoàng Can cũng đứng lên, sắc mặt có chút khó coi, “Hoàng Can xin cáo lui trước, nếu Bao đại nhân có tin tức gì, xin đừng quên báo cho Hoàng Can một tiếng”, nói đoạn liền xoay người rời đi.

Triệu Hổ nhìn bóng lưng hai người, giận đến thở phì phì nói: “Mới sáng sớm đã đến gây rối?”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Chỉ là tới thăm dò tin tức, xem ra bên Bàng thái sư cũng không có chút tin tức nào”.

Trong khách sảnh tĩnh lặng một mảnh.

“Phủ chúng ta có tin tức gì không?”, Bao đại nhân hỏi.

Lại là một mảnh trầm mặc.

Bao đại nhân thở dài một tiếng: “Được rồi, lui xuống cả đi”.

Chúng nhân sắc mặt u ám, cũng thi lễ lui xuống, tiếp tục chia nhau đi thăm dò tin tức.

Kim Kiền tách khỏi mọi người, bồn chồn đi lòng vòng mấy lượt quanh phủ, cứ cảm thấy đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn là chạy tới ngồi canh bên chuồng chim bồ câu mới thấy an tâm phần nào.

Có điều ngồi xổm được một lúc, Kim Kiền lại thấy nóng ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than, lại nhảy lên nhìn một lượt khắp chuồng chim bồ câu, vẫn chưa thấy con chim nào trở về, nhất thời ủ rũ, trừng mắt nhìn chuồng chim bồ câu trống không, lẩm bẩm: “Đám bồ câu lười biếng các ngươi, bình thường trong phủ đều cho các ngươi ăn sung ở sướng, chẳng phải là nuôi chim ngàn ngày dùng chim một giờ sao? Nhưng nom bây giờ xem, mấy chục con chim chia nhau bay đi đã gần một ngày một đêm rồi, sao ngay cả một cọng lông cũng chưa thấy quay trở lại hả?! Hừ hừ, nói cho các ngươi biết, tốt nhất là các ngươi nên thức thời một chút, dốc sức ra mà làm việc, bằng không, ta nhất định sẽ đem các ngươi đi làm món chim quay đánh chén một bữa!”.

Lời chưa dứt, Kim Kiền liền cảm thấy trước mặt một bóng đen lóe lên, bịch một tiếng, con chim quay vàng ruộm từ trên trời rơi xuống, vừa vặn rơi đúng vào tay mình.

“Tiểu Kim, không cần ngươi nướng, ngay đây đã có sẵn rồi.”

Một giọng nói đùa cợt truyền tới, Kim Kiền thuận theo tiếng nói ngoảnh đầu nhìn thì thấy một người nhảy từ trên tường xuống, vạt áo trắng như tuyết tung bay, mái tóc đen mượt phất phơ, mỉm cười lộ hàm răng trắng đều, sáng lấp lánh, đứng trước mặt Kim Kiền, phạch một tiếng mở quạt ra, nhướng mày quan sát vẻ mặt kinh ngạc của Kim Kiền một phen, rồi cười nói: “Sao thế? Tiểu Kim có vừa lòng với quà gặp mặt của Bạch Ngũ gia không?”.

“Bạch, Bạch Bạch Bạch Ngọc Đường!”, Kim Kiền kinh hãi hô lên.

Bạch Ngọc Đường gõ đầu quạt vào trán Kim Kiền: “Mấy ngày không gặp, Tiểu Kim to gan hơn nhiều đấy, hôm nay lại dám gọi thẳng tên của Bạch Ngũ gia”.

Kim Kiền cả kinh, lúc này mới ý thức được do giật mình bản thân đã gọi thẳng tên họ của Bạch Ngọc Đường, liền vội híp mắt nặn ra nụ cười lấy lòng, nịnh bợ nói: “Chỉ là Kim Kiền không ngờ mới mấy ngày không gặp mà phong tư cao ngạo, trung can nghĩa đảm, hùng tâm tiêu sái của Bạch Ngũ gia đã hơn hẳn trước đây, nhất thời tán thán không kiềm được nên mới quên mất quy củ, Bạch Ngũ gia xin đừng trách, xin đừng trách”.

Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt hoa đào, xem ra rất hưởng thụ đối với mấy câu đầy mùi ‘rắm ngựa’ của Kim Kiền, gật gù đắc ý nói: “Miệng lưỡi Tiểu Kim cũng trơn tru hơn rồi đó”.

“Bạch Ngũ gia khen nhầm rồi”, Kim Kiền nịnh bợ đáp, “Không biết Bạch Ngũ gia hôm nay hạ cố đến Khai Phong phủ có chuyện quan trọng gì?”.

“Chuyện quan trọng thì không có”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười nói: “Chỉ là mấy ngày gần đây ta phát hiện trên bầu trời thành Biện Lương vô cớ xuất hiện rất nhiều chim bồ câu, rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền thuận tay tóm vài con làm món chim quay, đặc biệt cầm đến cho Tiểu Kim nếm thử đổi bữa”.

“Đa tạ Bạch...”, giọng nói bỗng biến điệu, “Bồ, bồ câu?! Còn là bắt từ trên bầu trời thành Biện Lương?!”, Kim Kiền biến sắc, vội cúi đầu giơ con chim quay trong tay lên, kiểm tra tỉ mỉ, thoạt nhìn thì tưởng không sao, nhưng lại khiến cho Kim Kiền kinh hãi, thiếu chút nữa ngất luôn. Chân con chim quay kia còn buộc ống đồng, mặt ngoài không nhiều không ít khắc đúng ba chữ: Khai Phong phủ, chính là con bồ câu đưa thư mà Kim Kiền đã thả trước đó.

“Bạch, Bạch Ngũ gia, không biết ngài thuận tay bắt, bắt bao nhiêu con bồ câu rồi?”, Kim Kiền trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, da mặt giật giật nói.

“Chỉ có ba mươi mấy con thôi”, Bạch Ngọc Đường phe phẩy quạt, ung dung đáp.

Kim Kiền đầu như bị thiết chùy giáng cho một cú, hai mắt tóe sao.

Hay cho con chuột bạch anh, bồ câu đưa tin của Khai Phong phủ chỉ có sáu mươi mấy con, anh thuận tay bắt về nướng mất một nửa, thảo nào mình ở đây trông mòn con mắt cũng không thấy nửa con chim nào quay lại, tất cả đều bị con chuột bạch anh xơi sạch rồi!

“Tiểu Kim? Tiểu Kim?!”, Bạch Ngọc Đường ngó sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng của Kim Kiền, lại lấy cán quạt gõ gõ vào đầu Kim Kiền, “Tiểu Kim sao sắc mặt lại giống mấy thôn dân Bạch Ngũ gia gặp trên đường đi đến đây thế? Chắc không phải cũng nhiễm phải bệnh lạ như bọn họ chứ?”.

“Bạch, Bạch Ngũ gia, tôi, tôi không mắc bệnh lạ, tôi chỉ là...”, da mặt Kim Kiền rúm ró, nàng giải thích, nhưng mới nói được nửa câu thì đột nhiên khựng lại, trong đầu như có một tia chớp lóe lên, liền túm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường, gấp giọng hỏi: “Có phải Bạch Ngũ gia nói vừa mới nhìn thấy có người mắc bệnh lạ không?”.

Bạch Ngọc Đường nào ngờ Kim Kiền lại có thân thủ như thế, sau thoáng sửng sốt liền tìm cách tránh thoát, nhưng làm thế nào cũng không giằng được cổ áo ra khỏi bàn tay Kim Kiền, chỉ đành ngửa về sau, giải thích: “Ngũ gia ta xác thực gặp cả một thôn nhiễm bệnh lạ, sắc mặt vừa xanh vừa trắng...”.

“Còn có bệnh trạng gì nữa không?”, Kim Kiền sấn lên trước túm mạnh, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, gấp giọng hỏi.

“Còn, còn có...”, Bạch Ngọc Đường bị Kim Kiền trừng mắt lạnh cả người, thân hình càng ngửa ra sau hơn nữa, hơi nghiêng đầu nói: “Nghe nói mạch tượng có chút quái dị...”.

“Còn gì nữa?”

“Nghe nói dược liệu quý trong các y quán lân cận đều vô duyên vô cớ biến mất...”

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền sáng rực lên, suy nghĩ bay vèo vèo trong đầu: Người một thôn đột nhiên mắc bệnh lạ, mạch tượng quỷ dị, dược liệu quý vô cớ biến mất...Ba dữ kiện này chẳng phải chính là điều kiện cần để Thanh Long châu và Nhất Chi Mai xuất hiện sao? Thật là trời không phụ lòng người, con chuột bạch này thực chẳng phải nuốt không ba mươi mấy con chim bồ câu đưa thư, rốt cuộc cũng đưa đến tin tức hữu dụng như vậy, các huynh đệ chim bồ câu của Khai Phong phủ ở dưới cửu tuyền mà biết được hẳn sẽ ngậm cười nơi chín suối.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liếc Bạch Ngọc Đường bất giác mặt mày tươi cười hớn hở nói: “Đúng là đi mòn gót giày tìm đâu chẳng thấy, vô cớ gặp được lại chẳng tốn công!”.

“Kim Kiền!”

Lời vừa dứt, bỗng nghe một tiếng quát đầy giận dữ từ sau lưng truyền tới, nộ khí, thanh điệu, ngữ âm đều vô cùng quen thuộc.

Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường cùng ngoái đầu lại, thấy Triển Chiêu một thân áo lam, đôi mày lưỡi mác dựng ngược, trong mắt ngập tràn hơi lạnh, dáng người thẳng tắp hệt như kiếm tuốt khỏi vỏ, sát khí bừng bừng.

“Triển đại nhân?”, Kim Kiền có chút khó hiểu.

Hử? Tiểu Miêu sao vậy? Sáng nay còn bình thường, sao bây giờ lại nổi trận lôi đình như thế rồi? Khoan đã, hình như mắt mèo đang quét vào người mình...là tay mình...còn tay mình như đang túm...

Lúc này Kim Kiền mới ý thức được tư thế hiện giờ của mình thoạt nhìn rất giống hình tượng một tên háo sắc túm lấy y phục mỹ nhân hòng mưu đồ luống cuống...Hơn nữa lấy tướng mạo mà nói, chuột bạch đích thực có thể coi là một mỹ nhân...Tóm lại hiện trạng bây giờ vô cùng chấn động.

“Triển, Triển đại nhân, ngài đừng...”.

Kim Kiền tay chân cứng đờ, định mở miệng giải thích, có điều Bạch Ngọc Đường lại phản ứng nhanh hơn Kim Kiền rất nhiều, xoay người giãy khỏi tay Kim Kiền, luống cuống chỉnh lại vạt áo, nói: “Xú, xú miêu, ngươi đừng hiểu lầm”, dứt lời lại có chút sững sờ, đôi má trắng như bạch ngọc ẩn hiện sắc đỏ.

Triển Chiêu lại như không nghe thấy gì, mặt lạnh đi thẳng đến phía trước Kim Kiền, nghiêm nghị nói: “Kim Kiền, ngươi vừa làm cái gì?!”.

“Thuộc, thuộc hạ vừa vừa...”, Kim Kiền bị hàn khí toàn thân Triển Chiêu tán phát ra, rét lạnh từ đầu đến gót chân, hồi lâu sau mới thốt nên lời: “Vừa rồi bởi vì thuộc hạ nghe được tin tức Bạch thiếu hiệp đưa đến nên có chút kích động, nhất thời nôn nóng mới...”.

Hàn khí liền tan đi tám phần: “Tin tức gì?”.

Kim Kiền liền ngẩng đầu, giương đôi mắt nhỏ, gương mặt mang nét phấn khởi nói: “Có thể Bạch thiếu hiệp biết tung tích của Nhất Chi Mai”.

“Ta?!”, Bạch Ngọc Đường chỉ tay vào mũi mình, kinh ngạc kêu lên.

Triển Chiêu nhìn Kim Kiền một cái, lại hướng Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh, mời theo Triển mỗ đến gặp Bao đại nhân”.

“Hả? Ồ...”, Bạch Ngọc Đường không hiểu gì, nhưng thấy thần sắc ngưng trọng của Triển Chiêu, chỉ đành sờ sờ mũi, nối gót đi theo Triển Chiêu.

Kim Kiền bước theo hai người, thầm thở phào một tiếng, nghĩ bụng: Chậc chậc, tính khí Tiểu Miêu thực càng ngày càng cổ quái...Chủng loại sát khí cũng ngày càng phong phú...Mà nguyên nhân nổi giận cũng càng lúc càng khó hiểu...Haizzz, thân là thuộc hạ mình đây cũng càng lúc càng khó làm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương