“Thực ra, nếu con không nhận nhầm thì, quỷ hồn xuất hiện bên cạnh Mộ Dung dạo trước chính là Mộ tiên sinh.”

Tả La không quen mọi người dồn hết chú ý về y, đỡ đỡ kính mắt, chậm rãi kể lại chuyện trước kia.

“Lúc đầu con còn tưởng là ác linh mà khẩn trương căng thẳng, sau nghĩ lại mới thấy là Mộ tiên sinh bảo vệ con mình mới phải. Mộ tiên sinh có lẽ đã dự đoán được mọi chuyện.”

Trên thực tế, Tả La sau khi cẩn thận suy nghĩ lại càng thêm mơ hồ, La Lạp vì căm hận mà gây chuyện đã bị bắt, như vậy lần tai nạn trước không phải là La Lạp làm, cũng không phải ba Mộ, nói cách khác, còn có người thứ ba… (Là lần Mộ Dung bị cái đèn rơi vô tay ấy, lắm tai nạn quá đi mất =..=).

Trong lòng ẩn ẩn cảm giác bất ổn, Tả La lắc đầu quên đi những phỏng đoán tồi tệ.

Y ngẩng đầu, thấy Mộ Dung đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt gã loé sáng kì lạ. Tả La đương nhiên biết tại sao lại thế: y nói ra chuyện này chính là thừa nhận mình lo lắng cho Mộ Dung, mặc dù cả hai đã công khai, nhưng mà khi tự mình nói ra, y vẫn thấy mặt hơi nong nóng.

Mẹ Mộ sắc mặt tối sầm, bật dậy kêu to.

“Tôi tuyệt đối không tin mấy chuyện ma ma quỷ quỷ! Cậu định làm gì chồng tôi? Cậu cái tên đã gay đi câu dẫn con tôi còn không —”

“Câm mồm!” Một tiếng quát lớn ngăn cái miệng càng ngày càng nói những câu không chịu nổi của mẹ Mộ, mẹ Mộ không tin nổi nhìn về phía vừa phát ra thanh âm.

Là bà nội Mộ Dung.

“Làm trưởng bối phải biết nói năng đức hạnh, cô làm tôi hoài nghi nguyên nhân những lời cô nói ra đấy. Không tin thì ra ngoài!” Bà Mộ bình thường vẫn hay cười ha hả, song khi nghiêm túc lại có vẻ uy nghiêm kì lạ, mọi người lúc này mới nhớ tới đoạn thời gian khi con trưởng nhà Mộ gặp chuyện không may, đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, mãi cho đến khi bà vào trại dưỡng lão, hết thảy mọi chuyện trong nhà Mộ đều do bà làm chủ.

Người mẹ Mộ run lên, đen mặt, lại không tránh đi, cứng nhắc ngồi về vị trí cũ.

“Dù sao con trai ta đã thành như vậy, cháu dâu nói việc này cũng được lắm, không bằng thử xem sao, cháu dâu, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?” Bà cụ cười cười, miệng cứ gọi ‘cháu dâu cháu dâu’, Tả La da đầu run lên, kiên trì nói.

“Con….Con cũng không rõ lắm, nhưng con đã gọi một chuyên gia trong lĩnh vực này tới rồi.”

“Huo Huo Đang nói chuyên gia là ta đó à?” Vừa nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, người ngoài cửa không phải Cát Tường thì còn ai?

“Xin chào bà và phu nhân, làm chi mà đều xụ mặt vậy? Viện trưởng lão ca à, ông gầy đi nhiều đó! Tiểu Tả lại có vẻ xuân phong đắc ý nhỉ ”

Cố ý vô tình, ngay câu đầu tiên khi mới bước vào Cát Tường đã nói rõ tình trạng của mỗi cá nhân trong phòng!

“Cơ mà Mộ tiểu ca, trông cậu không tốt lắm đâu, sắc mặt tái nhợt như hồn ma ấy. Tân hôn cũng đừng lao động vất vả quá.” Viện trưởng tái mặt. Tả La đen mặt nhìn về phía đạo trưởng, mới phát hiện ra tầm mắt của ông không phải là dành cho Mộ Dung đứng sau y, mà là —

Vách tường trống không.

“Này! Lão đạo, tôi ở đây cơ mà!” Mộ Dung còn chưa hiểu gì quay mặt nhìn theo, đã thấy đạo trưởng kinh ngạc nhìn mình.

Ông cụ giật mình, lập tức hiểu ý cười.

“Chậc, ta già quá lú lẫn rồi, lại còn nhầm ba với con. Ba Mộ là ‘linh hồn’ mà.” Cát Tường vỗ đầu tự giễu, ông vừa nói xong, mọi người đều kinh hãi hoảng sợ.

“Ngài…đã sớm biết?” Tả La trợn tròn mắt, “Vậy sao không nói sớm cho tôi biết? Còn để tôi uống thuốc…”

“Khi đó không phải ta đã nói với cậu là sẽ không có việc gì sao? Mắt không thấy tâm khắc tĩnh, hắc hắc ”

Lão đạo sĩ giảo hoạt cười, vừa lòng nhìn Tả La đen mặt, được Mộ Dung bên cạnh vội vàng trấn an.

Hai người này, rốt cuộc không còn vấn đề gì nữa. Kế tiếp chính là…

Ánh mắt đạo trưởng hướng về phía người nằm trên giường và viện trưởng vẻ mặt đau khổ ngồi bên cạnh.

Ngay từ đầu ông đã cảm thấy xung quanh người này có một cỗ âm khí, tuy nhiên không những không có ác ý, mà lại như là bảo vệ. Ngày đó bị Mộ Dung gọi đến ‘đuổi quỷ’, nhìn thấy quỷ hồn ngoại hình cực kì giống Mộ Dung, Cát Tường bỗng hiểu ra điều gì.

“Anh ấy vẫn luôn trông giữ anh.” Cát Tường đột nhiên nói, mà đối tượng được nhắc tới — viện trưởng, thì khó hiểu nhíu mày.

“Tôi nói ‘anh ấy’ nha!” Cười cười chỉ người nằm trên giường bệnh, lại chỉ chỉ khoảng không phía sau viện trưởng, “Cho dù là hiện tại, anh ấy vẫn ở bên cạnh anh.”

Quay đầu nhìn khoảng không trống rỗng phía sau, viện trưởng trợn mắt nhìn, chậm rãi cảm thấy hốc mắt phút chốc nóng bừng.

“Xin…xin hãy giúp chúng tôi!” Viện trưởng cúi thấp đầu.

“Yên tâm, hỗ trợ được từng nào tất tôi sẽ hỗ trợ, cơ mà tôi cũng không thể giúp anh được.” Cát Tường thành thực nói, sau đó khi sắc mặt viện trưởng dần dần u ám, ông nói thêm.

“Người có thể giúp anh…chỉ có Tiểu Tả.”

Lão đạo sĩ cười ha há, ánh mắt mờ ám nhìn Mộ Dung và Tả La.

“Đã quên lần trước làm sao thiếu gia nhà Mộ trở về được rồi sao?”

Nghĩ đến chuyện buổi tối hôm ấy, hai người Tả Mộ lập tức biến đổi sắc mặt, mỗi tội có chút khác biệt: Tả La là đỏ mặt, còn Mộ Dung…

Là xanh lè mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương