“Tuy không chết, nhưng sống cũng không vui vẻ gì, chỉ lẳng lặng nằm trong phòng bệnh, tựa như đang ngủ.”

“Nó bố trị phòng bệnh giống ở nhà, ngày ngày kiên nhẫn nói chuyện với ba các con, chờ ba con tỉnh lại, nhìn bên ngoài quả thực là một đôi tình nhân hạnh phúc…Nó thấy ta biết mới nói thật, sau khi xảy ra chuyện năm đó, ba các con liền…Ừm, sống thực vật, bác sĩ nói sẽ không tỉnh lại nữa…Mẹ con coi như ba con đã chết, cũng nói với ta như vậy, nhưng thằng bé lại đem ba con về, khi đó nó vẫn chỉ là sinh viên, làm gì có tiền chứ. Đứa nhỏ kia đã chịu không ít khổ sở. Nó nói cho ta biết, tình hình gần đây của ba các con không ổn lắm, có thể sẽ….”

“Ta trộm rời đi, trên đường đi ta đã nghĩ thông, chết thì chết thôi…Một đứa nhỏ tốt như vậy…Không nên tiếp tục liên luỵ đến người ta nữa. Đời này ba các con sống rất có ý nghĩa, dù rằng không có được sự cảm thông của gia đình, song nó cũng đã có được người thương yêu nó nhất trên thế gian này.”

“Đời này….Ba các con sống không uổng phí.”

Người vợ lạnh lùng nói với mẹ chồng mình rằng người chồng còn đang sống thực vật đã chết, từ nay về sau chẳng thèm bận tâm, vậy mà người bầu bạn đồng giới lại cố gắng níu kéo tính mạng của tình nhân có thể coi là tàn phế đến tận bây giờ, lý do này….đã quá đủ rồi.

Hôm đó bà cụ đến công ty của cháu trai, gặp được Tả La.

Đối phương là một đứa nhỏ tốt, không thích nói chuyện nhưng tốt bụng lắm, vậy là đủ rồi.

Thực sự đủ rồi…

Nhìn hai người kinh ngạc, bà cụ cười.

“Cho các con xem, ta có ảnh của hai bọn họ đó ” Bà cụ lấy một cái hộp để dưới gối ra, nâng niu như bảo bối đưa qua.

Bên trong hộp là một bức ảnh bị xé ra rồi dán lại, hai người trong ảnh đều còn trẻ, khoé miệng đầy ý cười ấm áp.

“Tiểu Dung, con với bố như cùng một khuôn đúc ra ấy.” Bà cụ cười ha hả, chỉ vào người đàn ông đứng bên trái.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung nhìn thấy diện mạo của ba mình, gã kinh ngạc vô cùng, đây đâu phải là giống đơn thuần…

Thực sự là như anh em sinh đôi.

Tả La sợ hãi kêu lên.

“Viện trưởng?!”

Tả La run rẩy vươn ngón tay, chỉ vào người đàn ông bên phải.

Người đàn ông trong ảnh tuy trẻ hơn rất nhiều, nhưng y có thể nhận ra, đây đúng là viện trưởng.

Tả La và Mộ Dung mắt đối mắt, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nhau.

Chuyện này, cũng quá trùng hợp đi?

“Nhưng mà…” Không để ý đến viện trưởng nữa, Tả La nhẹ nhàng xoa hình ảnh ba Mộ, biểu tình chuyên chú khiến Mộ Dung lại bắt đầu thấy chua chua.

Đừng bảo là vừa mắt ông ba già nhà mình nhé?

Biết rõ là không có khả năng, cơ mà Mộ Dung vẫn hơi ghen ghen.

Tả La chăm chú nhìn bức ảnh.

Càng nhìn kỹ Tả La càng thấy quen. Không phải biểu tình kiêu ngạo châm chọc giống Mộ Dung, trên khuôn mặt tương tự này có khí chất u buồn, cực kì quen thuộc, giống như…

“A!” Trong đầu chợt vụt hiện một dáng người, dây thần kinh của Tả La run lên. Y rời tầm mắt, nghiêm túc nói với hai bà cháu.

“Mau đến bệnh viện, Mộ lão tiên sinh có lẽ còn cứu được.”

Trên đường đi Tả La gọi điện cho đạo trưởng Cát Tường, không để ý đến biểu tình nghi hoặc của hai bà cháu nhà Mộ, Tả La gõ ngón trỏ lên đầu gối, ngẫm nghĩ lại những chuyện trong thời gian gần đây.

Nếu y đoán không sai, con quỷ vài ngày trước — là ba Mộ.

Như vậy có thể hiểu tại sao con quỷ kia lại bảo vệ Mộ Dung. Thời điểm ba Mộ hôn mê cũng tầm tuổi Mộ Dung bây giờ, linh thể bảo trì dáng vẻ trước kia.

Tính tính, thời điểm ba Mộ thành ‘quỷ hồn’ rất gần với thời điểm ’em trai’ của viện trưởng gặp chuyện không may, như vậy…có thể giải thích được tất cả.

Hiện tại tính mạng của ba Mộ bị đe doạ không phải vì vấn đề gì khác, chính là bởi vì hồn lìa khỏi xác.

Biết rõ du hồn sẽ không tồn tại được lâu, thời gian để ba Mộ hoàn hồn không còn bao lâu, nếu qua thêm vài ngày nữa sẽ vô cùng nguy hiểm. Tả La gắt gao nhíu mày.

Tới bệnh viện, bỏ qua ánh mắt mờ ám của các y tá nhìn về phía mình, Tả La gật đầu, đi thẳng đến sau bệnh viện, đó là nhà của viện trưởng.

Y chưa từng đến đó, cũng không có ai khác tới, phía trước là một cái sân nho nhỏ, bên trong có một vườn hoa cúc vu vàng rực rỡ, góc trái có một cây ngọc lan thật to, hoa nở rộ, toả mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.

Đằng sau bệnh viện lạnh lẽo lại có một nơi ấm áp như vậy, thực sự là Tả La chưa từng ngờ tới.

Viện trưởng hồ đồ lại có thể chăm sóc được một cái sân như vậy, đây cũng là điều mà Tả La chưa từng ngờ tới.

Hàng rào ngăn cách giữa sân và gian nhà vốn luôn khoá giờ mở ra, Tả La vừa bước chân vào cửa, còn chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng cãi cọ.

“Đủ rồi! Trong lòng tôi anh ta đã sớm chết, mong anh đừng kéo tôi liên luỵ nữa, mẹ chồng tôi và Mộ Dung đều tin là anh ta đã chết, mẹ chồng tôi sức khoẻ vốn không tốt. Còn con tôi….Tôi chưa tính chuyện anh dám tìm học trò đi quyến rũ con trai tôi đâu! Tôi đi đây, sau này đừng làm phiền tôi nữa —”

Giọng nói lạnh như băng của phụ nữ trong phòng truyền ra ngày càng lớn, sau đó, tay nắm cửa Tả La vừa chạm vào bỗng bị đẩy ra, y đứng không vững, ngã vào ngực của Mộ Dung phía sau.

Người phụ nữ từ cửa bước ra lập tức ngây dại.

Đỡ Tả La xong, Mộ Dung rốt cuộc ngẩng lên nhìn, vẻ mặt kinh ngạc.

“A…mẹ?!”

Người phụ nữ kia, đúng là mẹ Mộ Dung.

Chắc hẳn, người vừa nói chuyện cũng là bà.

“A, các người…Mẹ sao mẹ lại tới đây? Sức khoẻ của mẹ không tốt, vẫn là nên cùng con quay về trại dưỡng lão thôi!” Mẹ Mộ có chút hoảng hốt, song chỉ chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh, bà kéo tay bà của Mộ Dung, muốn rời đi.

“Ta không đi, ta đến thăm con ta.” Bà Mộ Dung thoải mái nói, ánh mắt lại ẩn ẩn hàn ý khiến mẹ Mộ không khỏi buông lỏng tay.

Bà cụ…không phải đã sớm si ngốc sao?

Mẹ Mộ thấy mọi người đi vào, sắc mặt trở nên âm u, ngón tay vô thức bám chặt vào túi xách, mau chóng đi theo mọi người.

Cách bày trí cực kì giống căn nhà bình thường, nếu không phải nhờ những dụng cụ chữa bệnh được nguỵ trang rất kĩ, ắt hẳn không ai nhận ra đây thực chất là một phòng bệnh.

Viện trưởng thần sắc buồn bã ngồi trong phòng, khi nhìn thấy Mộ Dung sắc mặt ông thoáng vẻ kích động.

“Xin lỗi.” Viện trưởng chỉ nói một câu như vậy, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp giờ hơi khom xuống, khiến Tả La chợt thấy chua xót.

Tầm mắt mọi người rất nhanh chuyển tới trên giường, người đàn ông gầy gò có vóc dáng cao lớn, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, song vẫn có thể khiến người ta mơ hồ nhận ra đường nét quen thuộc.

“Đó là…ba tôi?” Mộ Dung có chút ngây ngốc.

“Ừ, chính là vì ông ấy ở cái dạng này nên mẹ mới không nói cho con và bà con biết, ngày nào cũng không cười không nói, chỉ có thể dựa vào mấy cái ống dẫn này để duy trì sự sống…Mẹ thực sự không muốn khiến mẹ chồng và Mộ Dung thương tâm.” Mẹ Mộ nói, lấy khăn tay trong túi ra lau lau mắt.

Bà nội Mộ Dung nhìn nhìn con dâu, rồi chuyển mắt sang khuôn mặt con mình.

“Thằng bé ngủ có vẻ rất an ổn. Tốt lắm, cảm ơn con.” Lời này là bà nói với viện trưởng, viện trưởng nghe xong, cười khổ.

“Này…” Ánh mắt nhìn tình nhân của viện trưởng rất đỗi ôn nhu, ông vốn là người dịu dàng, đối xử với kẻ không gia không thế như y cũng không phân biệt tính toán, ông là một người tốt.

“Ha hả. Nhìn anh ấy ngủ thực an ổn, nhưng mà…Cháu vẫn thích dáng vẻ nóng nảy bộp chộp của anh ấy hơn…” Viện trưởng vùi mặt vào bàn tay, bả vai gầy yếu run run.

Người viện trưởng luôn cười ôn hoà ấy, đang khóc…

Thấy khoé mắt ánh nước của viện trưởng, Tả La không đành lòng.

“Viện trưởng! Mộ tiên sinh…có lẽ còn cứu được.”

Lập tức, tám con mắt trong phòng xoẹt xoẹt dồn về phía y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương