Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
-
Chương 3: Đêm đầu tiên 3
Thấy Vương gia là người có địa vị cao nhân nhượng dâng trà trước người có địa vị thấp như mình, Thư Khuynh Mặc vội vàng đứng dậy, thật cẩn thận cúi người dùng hai tay nhận lấy chén trà Vương gia đưa:
- Tiểu nữ, tiểu nữ vừa mới cập kê, tuổi vừa 15... Tiểu nữ ngưỡng mộ... Ngưỡng mộ Vương gia... A...
Vừa nhận chén trà, vừa hồi hộp lo sợ nên trả lời câu hỏi của Vương gia như thế nào, nàng thuận miệng nói "ngưỡng mộ" chẳng qua là khách sáo chối từ, sao Vương gia lại thật sự truy hỏi như vậy...
Đúng lúc này, xe ngựa vốn chạy vững vàng trên đất bỗng nhiên xóc nảy một phen, Thư Khuynh Mặc cúi người bày tỏ cung kính còn vươn hai tay ra nhận chén trà mất trọng tâm, xóc nảy làm cơ thể nàng phát run ngã xuống giường êm của Hoa Tỉ Thần, tất nhiên cũng không cầm chắc chén trà trong tay, làm rơi xuống chén trà xuống.
Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động yêu thương nhung nhớ, có đạo lý từ chối sao?
Thân thể Hoa Tỉ Thần nhanh chóng tránh nước trà nóng bỏng hất vào người, cánh tay dài vươn ra ôm lấy thân thể mềm mại, cau mày nói:
- Thư tiểu thư ngưỡng mộ bổn vương... Ái mộ bổn vương... Cho nên yêu thương nhung nhớ có phải không...
Nhìn khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn sợ tới mức nhắm chặt mắt, lông mi dài run rẩy, Hoa Tỉ Thần cố ý nói lời ái muội trêu đùa tiểu thư Thư gia vô cùng câu nệ, lại phát hiện tay áo ẩm ướt...
Trong chớp mắt Thư Khuynh Mặc bất chấp mình sắp ngã xuống, trong đầu nàng đều là nước trong chén trà đổ ra, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chén trà nóng hổi hất thẳng lên người Hoa Tỉ Thần, nàng từng nghe người ta nói tính tình Vương gia uy danh bá đạo, nếu nước nóng hất vào chọc giận hắn, chẳng phải sẽ liên lụy đến phụ thân sao?
Nàng sợ tới mức nhắm hai mắt lại, nhưng không ngờ nàng vốn nên ngã xuống giường êm lại rơi vào trong ngực kiên cố nóng bỏng, nghe giọng nói khàn khàn của Vương gia vang lên bên tai, hình như không có giận dữ, còn dùng nửa câu nàng nói trêu đùa nàng, nàng vội vàng xua tay giải thích:
- Vương gia bị bỏng rồi, tiểu nữ không cố ý... Tiểu nữ không có ngưỡng mộ Vương gia... Không phải, không có ái mộ... Không...
Không không không, sao Vương gia có thể trêu đùa tiểu cô nương là nàng đây, hắn nhất định là hiểu lầm ý của nàng...
Nhưng thân thể Vương gia kim tôn ngọc quý, nếu thật sự bị phỏng thì làm sao, Vương gia không nói, có thể là nam tử quen nhẫn nhịn rồi?
Bất chấp bây giờ mình đang nằm trong khuỷu tay Vương gia, tay nhỏ trắng mịn mò mẫm trên y phục màu trắng, xem có dấu vết ẩm nóng hay không.
Lúc lơ đãng ngẩng đầu gần sát khuôn mặt vô cùng tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần đỏ ửng giống như bị hỏa thiêu, bỗng nhiên trong đầu mơ hồ, cái miệng nhỏ đang giải thích càng nói càng loạn, giống như giải thích thế nào cũng không thích hợp...
Hoa Tỉ Thần nhìn giai nhân yểu điệu lung linh trong lòng, nhìn càng gần, xinh đẹp động lòng người càng xuyên vào trong lòng hắn. Gò má trắng mịn nõn nà hiện lên màu hồng nhạt, trái lại càng kiều diễm mê người hơn hoa đào tháng ba, làm hắm muốn đùa giỡn tiếp:
- Thư tiểu thư... Quả thật ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, mở miệng phủ nhận, nhưng tay nhỏ lại không thành thật... Ngươi yêu thương nhung nhớ còn không tính, còn động tay động chân với bản vương, đúng là tiểu thư khuê các tính tình ngay thẳng hiếm có...
Lúc này bộ ngực to tròn dính sát vào hắn lên xuống, nhìn gần cao ngất đẫy đà càng làm người ta miệng đắng lưỡi khô, vải dệt ướt sũng dán sát vào da thịt càng làm bộ ngực cao thẳng hơn, lắc lư run rẩy như muốn nhảy ra khỏi áo.
Mà y phục ẩm ướt căn bản không che được nụ hoa đỏ tươi phấn nộn trên bộ ngực tuyết trắng đẫy đà, dấu vết màu hồng kiều nhã tươi đẹp như ẩn như hiện, trong cao ngất có đỏ bừng mềm mại đứng thẳng, như một bông hoa sen xinh đẹp trong đám sương sớm...
Hoa Dương Vương gia cao cao tại thượng không ngờ thân thể mình lập tức có phản ứng, hô hấp bị kiềm hãm, lửa nóng dưới bụng rộn rạo, vận sức chờ phát động.
Hơn nữa cái tay mềm mại đang mò mẫm trên người hắn, tay nhỏ hơi lạnh trượt trên y phục hắn càng làm vật dưới hông hừng hực lửa dục, mà cái mông vểnh cao đẫy đà đặt ở dưới bụng hắn, nhe nhàng vuốt ve kích thích tiểu huynh đệ cứng của hắn càng sưng to hơn.
Càng sốt ruột càng nghẹn lời, đặc biệt chậm mấy nhịp nàng mới phát hiện cả người mình dựa vào khuỷu tay Vương gia, Thư Khuynh Mặc vội la lên:
- A... Vương gia... Vương gia nói đùa rồi... Tiểu nữ... Không phải... Cố ý...
Hơi thở nóng bỏng dương cương bao vây quanh người nàng, còn có mùi cỏ nhợt nhạt ẩn chứa bên trong, thiếu nữ khuê trung như Thư Khuynh Mặc chưa từng dán sát vào nam tử trưởng thành như vậy.
Nàng vốn chỉ sốt ruột xem Vương gia có bị thương hay không, nhưng không ngờ Vương gia nói mình động tay động chân với hắn, còn khen nàng tính tình ngay thẳng, tính cách ngại ngùng dịu dàng làm nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tay nhỏ đặt trên y phục tuyết trắng như bị điện giật vội vàng nâng lên, trong lúc cúi đầu lơ đãng phát hiện y phục mình ẩm ướt giống như căn bản không che được gì, thịt mềm trắng nõn căng phồng, nàng bất chấp nghĩ nhiều, dưới tình thế cấp bách quên rời khỏi cái ôm như lửa nóng, vội vàng giơ tay che khuất kiều nhũ đẫy đà như ẩn như hiện của mình...
- Tiểu nữ, tiểu nữ vừa mới cập kê, tuổi vừa 15... Tiểu nữ ngưỡng mộ... Ngưỡng mộ Vương gia... A...
Vừa nhận chén trà, vừa hồi hộp lo sợ nên trả lời câu hỏi của Vương gia như thế nào, nàng thuận miệng nói "ngưỡng mộ" chẳng qua là khách sáo chối từ, sao Vương gia lại thật sự truy hỏi như vậy...
Đúng lúc này, xe ngựa vốn chạy vững vàng trên đất bỗng nhiên xóc nảy một phen, Thư Khuynh Mặc cúi người bày tỏ cung kính còn vươn hai tay ra nhận chén trà mất trọng tâm, xóc nảy làm cơ thể nàng phát run ngã xuống giường êm của Hoa Tỉ Thần, tất nhiên cũng không cầm chắc chén trà trong tay, làm rơi xuống chén trà xuống.
Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động yêu thương nhung nhớ, có đạo lý từ chối sao?
Thân thể Hoa Tỉ Thần nhanh chóng tránh nước trà nóng bỏng hất vào người, cánh tay dài vươn ra ôm lấy thân thể mềm mại, cau mày nói:
- Thư tiểu thư ngưỡng mộ bổn vương... Ái mộ bổn vương... Cho nên yêu thương nhung nhớ có phải không...
Nhìn khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn sợ tới mức nhắm chặt mắt, lông mi dài run rẩy, Hoa Tỉ Thần cố ý nói lời ái muội trêu đùa tiểu thư Thư gia vô cùng câu nệ, lại phát hiện tay áo ẩm ướt...
Trong chớp mắt Thư Khuynh Mặc bất chấp mình sắp ngã xuống, trong đầu nàng đều là nước trong chén trà đổ ra, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chén trà nóng hổi hất thẳng lên người Hoa Tỉ Thần, nàng từng nghe người ta nói tính tình Vương gia uy danh bá đạo, nếu nước nóng hất vào chọc giận hắn, chẳng phải sẽ liên lụy đến phụ thân sao?
Nàng sợ tới mức nhắm hai mắt lại, nhưng không ngờ nàng vốn nên ngã xuống giường êm lại rơi vào trong ngực kiên cố nóng bỏng, nghe giọng nói khàn khàn của Vương gia vang lên bên tai, hình như không có giận dữ, còn dùng nửa câu nàng nói trêu đùa nàng, nàng vội vàng xua tay giải thích:
- Vương gia bị bỏng rồi, tiểu nữ không cố ý... Tiểu nữ không có ngưỡng mộ Vương gia... Không phải, không có ái mộ... Không...
Không không không, sao Vương gia có thể trêu đùa tiểu cô nương là nàng đây, hắn nhất định là hiểu lầm ý của nàng...
Nhưng thân thể Vương gia kim tôn ngọc quý, nếu thật sự bị phỏng thì làm sao, Vương gia không nói, có thể là nam tử quen nhẫn nhịn rồi?
Bất chấp bây giờ mình đang nằm trong khuỷu tay Vương gia, tay nhỏ trắng mịn mò mẫm trên y phục màu trắng, xem có dấu vết ẩm nóng hay không.
Lúc lơ đãng ngẩng đầu gần sát khuôn mặt vô cùng tuấn tú, khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần đỏ ửng giống như bị hỏa thiêu, bỗng nhiên trong đầu mơ hồ, cái miệng nhỏ đang giải thích càng nói càng loạn, giống như giải thích thế nào cũng không thích hợp...
Hoa Tỉ Thần nhìn giai nhân yểu điệu lung linh trong lòng, nhìn càng gần, xinh đẹp động lòng người càng xuyên vào trong lòng hắn. Gò má trắng mịn nõn nà hiện lên màu hồng nhạt, trái lại càng kiều diễm mê người hơn hoa đào tháng ba, làm hắm muốn đùa giỡn tiếp:
- Thư tiểu thư... Quả thật ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo, mở miệng phủ nhận, nhưng tay nhỏ lại không thành thật... Ngươi yêu thương nhung nhớ còn không tính, còn động tay động chân với bản vương, đúng là tiểu thư khuê các tính tình ngay thẳng hiếm có...
Lúc này bộ ngực to tròn dính sát vào hắn lên xuống, nhìn gần cao ngất đẫy đà càng làm người ta miệng đắng lưỡi khô, vải dệt ướt sũng dán sát vào da thịt càng làm bộ ngực cao thẳng hơn, lắc lư run rẩy như muốn nhảy ra khỏi áo.
Mà y phục ẩm ướt căn bản không che được nụ hoa đỏ tươi phấn nộn trên bộ ngực tuyết trắng đẫy đà, dấu vết màu hồng kiều nhã tươi đẹp như ẩn như hiện, trong cao ngất có đỏ bừng mềm mại đứng thẳng, như một bông hoa sen xinh đẹp trong đám sương sớm...
Hoa Dương Vương gia cao cao tại thượng không ngờ thân thể mình lập tức có phản ứng, hô hấp bị kiềm hãm, lửa nóng dưới bụng rộn rạo, vận sức chờ phát động.
Hơn nữa cái tay mềm mại đang mò mẫm trên người hắn, tay nhỏ hơi lạnh trượt trên y phục hắn càng làm vật dưới hông hừng hực lửa dục, mà cái mông vểnh cao đẫy đà đặt ở dưới bụng hắn, nhe nhàng vuốt ve kích thích tiểu huynh đệ cứng của hắn càng sưng to hơn.
Càng sốt ruột càng nghẹn lời, đặc biệt chậm mấy nhịp nàng mới phát hiện cả người mình dựa vào khuỷu tay Vương gia, Thư Khuynh Mặc vội la lên:
- A... Vương gia... Vương gia nói đùa rồi... Tiểu nữ... Không phải... Cố ý...
Hơi thở nóng bỏng dương cương bao vây quanh người nàng, còn có mùi cỏ nhợt nhạt ẩn chứa bên trong, thiếu nữ khuê trung như Thư Khuynh Mặc chưa từng dán sát vào nam tử trưởng thành như vậy.
Nàng vốn chỉ sốt ruột xem Vương gia có bị thương hay không, nhưng không ngờ Vương gia nói mình động tay động chân với hắn, còn khen nàng tính tình ngay thẳng, tính cách ngại ngùng dịu dàng làm nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tay nhỏ đặt trên y phục tuyết trắng như bị điện giật vội vàng nâng lên, trong lúc cúi đầu lơ đãng phát hiện y phục mình ẩm ướt giống như căn bản không che được gì, thịt mềm trắng nõn căng phồng, nàng bất chấp nghĩ nhiều, dưới tình thế cấp bách quên rời khỏi cái ôm như lửa nóng, vội vàng giơ tay che khuất kiều nhũ đẫy đà như ẩn như hiện của mình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook