Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến
-
Chương 2: Đêm đầu tiên 2
- Đúng là tiểu nữ, vậy tiểu nữ tạ ơn Vương gia...
Thư Khuynh Mặc vội cúi người cảm ơn, nàng vốn tưởng rằng xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy chỉ đi ngang qua, không ngờ là xa giá của Hoa Dương Vương gia... Cho dù cảm thấy vui mừng khác thường, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, cúi người cảm ơn trước mới tiến lên cái thang, tiến vào trong xe ngựa.
Đẩy cửa gỗ khắc hoa ra, nàng bước vào trong xe ngựa liếc mắt nhìn qua một cái liền phát hiện bên trong có nhiều đồ đạc, không giống xe ngựa bình thường, trang sức đẹp đẽ quý giá, có đủ giường êm bàn vuông, tỳ hưu ấm đỉnh lư hương tử kim đều là vật đặc biệt, góc xe ngựa còn có một cái tủ bằng gỗ hoa lê, trên cửa xe còn treo cống phẩm gấm tơ tằm Tứ Xuyên một tấc ngàn vàng...
Liếc thấy nam tử nghiêng người dựa vào giường êm và gã sai vặt hầu hạ bên cạnh, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn nhiều...
Chỉ là cảm xúc dưới chân mềm mại khác thường, nàng vừa nhìn là thảm da hổ thượng đẳng, mà giày thêu và làn váy đầy bùn đất của nàng làm tấm thảm dính đầy dấu chân màu đen dơ bẩn, nàng cảm thấy khiếp sợ, vội vàng cúi người nhận lỗi với Vương gia trên giường êm:
- Tiểu nữ cảm ơn Vương gia trước, nhưng mong Vương gia tha lỗi, chân tiểu nữ làm dơ da hổ trân quý mất rồi...
- Không sao, Thư tiểu thư là hảo hữu của Hoa Dương, nàng mất mẹ từ nhỏ, thực sự bị bổn vương dưỡng thành tính cách điêu ngoa, vẫn mong Thư tiểu thư không để ý, nguyện ý kết bạn với nàng, nhường nhịn nàng. Hôm nay ta từ trong cung về, trên đường đi gặp xe ngựa của nàng, mới nghe nàng nói trong lúc hoảng hốt làm lạc mất Thư tiểu thư...
Thư Khuynh Mặc chưa từng thấy Hoa Dương Vương gia, nhưng nghe nói hắn tuấn tú phong thần, tính tình nghi ngờ thay đổi thất thường, tà tứ bá đạo, nghe giọng nói của hắn mát lạnh mênh mông, từ tính tao nhã, thực sự giống như chính nhân quân tử.
- Hoa Dương mời tiểu thư trước, nhưng lại làm lạc mất tiểu thư, vô lễ lỗ mãng như vậy, ta đã hạ lệnh để nó đóng cửa một tháng không ra khỏi cửa, bày tỏ sự trừng phạt.
- Vương gia đừng trách phạt quận chúa, chuyện này cũng không có gì, thân thể quận chúa đáng giá ngàn vàng, hộ vệ của vương phủ nên bảo vệ chủ tử trước, hơn nữa là do tiểu nữ sơ suất, vẫn mong Vương gia đừng trách phạt quận chúa, lúc này ta vẫn muốn tạ ơn quận chúa nhớ đến tiểu nữ, tạ ơn Vương gia tới tìm tiểu nữ, chỉ là... Tiểu nữ còn có yêu cầu quá đáng, nha hoàn Lục Nhi bên người ta thất lạc với ta, đến nay chưa về, Vương gia có thể phái người tìm kiếm giúp ta hay không... Nàng mặc y phục màu xanh ngọc.
Thư Khuynh Mặc vẫn không dám ngẩng đầu, nàng vô cùng lo lắng cho Lục Nhi, sau khi thốt ra mới giật mình phát hiện hành động của mình hơi lớn mật, đối phương còn là Vương gia, hiện giờ mình lại bảo hắn sai người đi tìm tiểu nha hoàn của mình, thật sự là... Thật sự là...
- Bình An, nghe thấy không? Nha hoàn y phục xanh ngọc, ngươi đi tìm xung quanh hội đèn lồng xem... Sau khi tìm được thì đưa tiểu nha hoàn về phủ Thượng Thư...
Trái lại Hoa Dương Vương gia vô cùng bình dị gần gũi, không nhanh không chậm dặn dò gã sai vặt bên cạnh, khi gã sai vặt mở cửa xe ra mang đến một cơn gió lạnh lẽo làm thân thể Thư Khuynh Mặc lo lắng lại như ve mùa đông, nàng chỉ nghe thấy giọng điệu trầm xuống bên tai.
- Thư tiểu thư, không bằng ngồi xuống uống chén trà nóng trước, nhìn ngươi lạnh run như vậy, bộ dạng khúm núm, chẳng lẽ sợ bổn vương thật sao...
- Tiểu nữ không dám, uy danh của Vương gia hiển hách... Tiểu nữ... Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ không thôi... Sao có thể sợ hãi...
Thư Khuynh Mặc chỉ có thể nghe lời ngồi vào một góc giường êm, cho dù cảm thấy không yên, vẫn đánh bạo nhìn thẳng về phía Hoa Dương Vương gia nằm nghiêng trên giường, bày tỏ mình không sợ hãi Vương gia...
Tuy Hoa Dương Vương gia Hoa Tỉ Thần đã nhi lập chi niên, nhưng tướng mạo hơn người, phong thần như họa, cả người mang theo tuấn lãng tuấn dật Thư Hương, còn có một loại kiêu ngạo của người tôn quý, hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt trộn lẫn với nhau vô cùng hòa hợp, trách không được sau khi thê tử hắn mất có vô số thiếu nữ cầu gả, quả nhiên tướng mạo như vậy là đối tượng của xuân khuê nữ tử thầm mến...
Lúc này hắn đang đun nước pha trà, ngón tay dài khẽ nâng khẽ hạ, mỗi động tác đều nhẹ nhàng tự nhiên như nước chảy mây trôi, tay áo màu đen khẽ bay theo gió, nhưng chưa chạm vào chén một chút nào...
- A... Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ bổn vương cái gì...
Thấy nước trà đã đun sôi, Hoa Tỉ Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Khuynh Mặc, mới phát hiện gương mặt của Thư tiểu thư thanh lệ xinh đẹp, cho dù dính chút nước bẩn trên làn da tuyết trắng, nhưng lại càng làm nổi bật màu da như ngọc khuôn mặt như hoa, môi giống như ngậm màu đỏ thắm.
Đôi mắt trên gương mặt không trang điểm khẽ xoay chuyển nhìn ngó xung quanh, có cảnh sắc tươi đẹp bức người, trong khí chất thanh lệ thoát tục lại cất giấu vài phần kiều mỵ diêm dúa như ẩn như hiện.
Vừa mới thấy bộ dạng nàng phục tùng, mái tóc đen dài ẩm ướt che khuất dáng người lung linh lúc nàng cúi người hành lễ, mà nay nàng ngồi xuống nhìn càng rõ hơn.
Dáng người đẫy đà mượt mà mơ hồ có thể thấy được, y phục màu xanh nhạt bị mưa làm ướt nhẹp dính chút bùn đất lờ mờ có thể thấy được cái yếm mỏng, giữa không gian mờ mờ ảo ảo giống như có thể nhìn thấy cái yếm bên trong màu hồng nhạt, cái yếm xinh xắn như không quấn được thứ cao thẳng kinh người...
Mái tóc đen tuyền hơi ẩm ướt nửa buông xuống, theo đường cong uốn lượn rơi xuống, che che lấp lấp trái lại càng giống như vòng quanh bộ ngực no đủ và cái eo nhỏ nhắn, làm người ta không khỏi cảm khái, e rằng dáng người này còn đẹp hơn cả hoa khôi thanh lâu.
- Thư tiểu thư, năm nay vừa mới bao nhiêu...
Đôi mắt Hoa Tỉ Thần tối sầm lại, đưa chén trà tới, giống như tùy ý hỏi, nhưng mắt phượng tinh xảo không dời khỏi bộ ngực to lớn no đủ, bộ ngực được cái yếm chống đỡ mà phình to, cao ngất kiên định, không biết xúc cảm thưởng thức trong tay thế nào!
Thư Khuynh Mặc vội cúi người cảm ơn, nàng vốn tưởng rằng xe ngựa đẹp đẽ quý giá như vậy chỉ đi ngang qua, không ngờ là xa giá của Hoa Dương Vương gia... Cho dù cảm thấy vui mừng khác thường, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, cúi người cảm ơn trước mới tiến lên cái thang, tiến vào trong xe ngựa.
Đẩy cửa gỗ khắc hoa ra, nàng bước vào trong xe ngựa liếc mắt nhìn qua một cái liền phát hiện bên trong có nhiều đồ đạc, không giống xe ngựa bình thường, trang sức đẹp đẽ quý giá, có đủ giường êm bàn vuông, tỳ hưu ấm đỉnh lư hương tử kim đều là vật đặc biệt, góc xe ngựa còn có một cái tủ bằng gỗ hoa lê, trên cửa xe còn treo cống phẩm gấm tơ tằm Tứ Xuyên một tấc ngàn vàng...
Liếc thấy nam tử nghiêng người dựa vào giường êm và gã sai vặt hầu hạ bên cạnh, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn nhiều...
Chỉ là cảm xúc dưới chân mềm mại khác thường, nàng vừa nhìn là thảm da hổ thượng đẳng, mà giày thêu và làn váy đầy bùn đất của nàng làm tấm thảm dính đầy dấu chân màu đen dơ bẩn, nàng cảm thấy khiếp sợ, vội vàng cúi người nhận lỗi với Vương gia trên giường êm:
- Tiểu nữ cảm ơn Vương gia trước, nhưng mong Vương gia tha lỗi, chân tiểu nữ làm dơ da hổ trân quý mất rồi...
- Không sao, Thư tiểu thư là hảo hữu của Hoa Dương, nàng mất mẹ từ nhỏ, thực sự bị bổn vương dưỡng thành tính cách điêu ngoa, vẫn mong Thư tiểu thư không để ý, nguyện ý kết bạn với nàng, nhường nhịn nàng. Hôm nay ta từ trong cung về, trên đường đi gặp xe ngựa của nàng, mới nghe nàng nói trong lúc hoảng hốt làm lạc mất Thư tiểu thư...
Thư Khuynh Mặc chưa từng thấy Hoa Dương Vương gia, nhưng nghe nói hắn tuấn tú phong thần, tính tình nghi ngờ thay đổi thất thường, tà tứ bá đạo, nghe giọng nói của hắn mát lạnh mênh mông, từ tính tao nhã, thực sự giống như chính nhân quân tử.
- Hoa Dương mời tiểu thư trước, nhưng lại làm lạc mất tiểu thư, vô lễ lỗ mãng như vậy, ta đã hạ lệnh để nó đóng cửa một tháng không ra khỏi cửa, bày tỏ sự trừng phạt.
- Vương gia đừng trách phạt quận chúa, chuyện này cũng không có gì, thân thể quận chúa đáng giá ngàn vàng, hộ vệ của vương phủ nên bảo vệ chủ tử trước, hơn nữa là do tiểu nữ sơ suất, vẫn mong Vương gia đừng trách phạt quận chúa, lúc này ta vẫn muốn tạ ơn quận chúa nhớ đến tiểu nữ, tạ ơn Vương gia tới tìm tiểu nữ, chỉ là... Tiểu nữ còn có yêu cầu quá đáng, nha hoàn Lục Nhi bên người ta thất lạc với ta, đến nay chưa về, Vương gia có thể phái người tìm kiếm giúp ta hay không... Nàng mặc y phục màu xanh ngọc.
Thư Khuynh Mặc vẫn không dám ngẩng đầu, nàng vô cùng lo lắng cho Lục Nhi, sau khi thốt ra mới giật mình phát hiện hành động của mình hơi lớn mật, đối phương còn là Vương gia, hiện giờ mình lại bảo hắn sai người đi tìm tiểu nha hoàn của mình, thật sự là... Thật sự là...
- Bình An, nghe thấy không? Nha hoàn y phục xanh ngọc, ngươi đi tìm xung quanh hội đèn lồng xem... Sau khi tìm được thì đưa tiểu nha hoàn về phủ Thượng Thư...
Trái lại Hoa Dương Vương gia vô cùng bình dị gần gũi, không nhanh không chậm dặn dò gã sai vặt bên cạnh, khi gã sai vặt mở cửa xe ra mang đến một cơn gió lạnh lẽo làm thân thể Thư Khuynh Mặc lo lắng lại như ve mùa đông, nàng chỉ nghe thấy giọng điệu trầm xuống bên tai.
- Thư tiểu thư, không bằng ngồi xuống uống chén trà nóng trước, nhìn ngươi lạnh run như vậy, bộ dạng khúm núm, chẳng lẽ sợ bổn vương thật sao...
- Tiểu nữ không dám, uy danh của Vương gia hiển hách... Tiểu nữ... Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ không thôi... Sao có thể sợ hãi...
Thư Khuynh Mặc chỉ có thể nghe lời ngồi vào một góc giường êm, cho dù cảm thấy không yên, vẫn đánh bạo nhìn thẳng về phía Hoa Dương Vương gia nằm nghiêng trên giường, bày tỏ mình không sợ hãi Vương gia...
Tuy Hoa Dương Vương gia Hoa Tỉ Thần đã nhi lập chi niên, nhưng tướng mạo hơn người, phong thần như họa, cả người mang theo tuấn lãng tuấn dật Thư Hương, còn có một loại kiêu ngạo của người tôn quý, hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt trộn lẫn với nhau vô cùng hòa hợp, trách không được sau khi thê tử hắn mất có vô số thiếu nữ cầu gả, quả nhiên tướng mạo như vậy là đối tượng của xuân khuê nữ tử thầm mến...
Lúc này hắn đang đun nước pha trà, ngón tay dài khẽ nâng khẽ hạ, mỗi động tác đều nhẹ nhàng tự nhiên như nước chảy mây trôi, tay áo màu đen khẽ bay theo gió, nhưng chưa chạm vào chén một chút nào...
- A... Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ bổn vương cái gì...
Thấy nước trà đã đun sôi, Hoa Tỉ Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thư Khuynh Mặc, mới phát hiện gương mặt của Thư tiểu thư thanh lệ xinh đẹp, cho dù dính chút nước bẩn trên làn da tuyết trắng, nhưng lại càng làm nổi bật màu da như ngọc khuôn mặt như hoa, môi giống như ngậm màu đỏ thắm.
Đôi mắt trên gương mặt không trang điểm khẽ xoay chuyển nhìn ngó xung quanh, có cảnh sắc tươi đẹp bức người, trong khí chất thanh lệ thoát tục lại cất giấu vài phần kiều mỵ diêm dúa như ẩn như hiện.
Vừa mới thấy bộ dạng nàng phục tùng, mái tóc đen dài ẩm ướt che khuất dáng người lung linh lúc nàng cúi người hành lễ, mà nay nàng ngồi xuống nhìn càng rõ hơn.
Dáng người đẫy đà mượt mà mơ hồ có thể thấy được, y phục màu xanh nhạt bị mưa làm ướt nhẹp dính chút bùn đất lờ mờ có thể thấy được cái yếm mỏng, giữa không gian mờ mờ ảo ảo giống như có thể nhìn thấy cái yếm bên trong màu hồng nhạt, cái yếm xinh xắn như không quấn được thứ cao thẳng kinh người...
Mái tóc đen tuyền hơi ẩm ướt nửa buông xuống, theo đường cong uốn lượn rơi xuống, che che lấp lấp trái lại càng giống như vòng quanh bộ ngực no đủ và cái eo nhỏ nhắn, làm người ta không khỏi cảm khái, e rằng dáng người này còn đẹp hơn cả hoa khôi thanh lâu.
- Thư tiểu thư, năm nay vừa mới bao nhiêu...
Đôi mắt Hoa Tỉ Thần tối sầm lại, đưa chén trà tới, giống như tùy ý hỏi, nhưng mắt phượng tinh xảo không dời khỏi bộ ngực to lớn no đủ, bộ ngực được cái yếm chống đỡ mà phình to, cao ngất kiên định, không biết xúc cảm thưởng thức trong tay thế nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook