Đế Trụ
-
Chương 115-2: Chiêu hàng (2)
Ưu điểm lớn nhất của con người Lưu Mậu chính la quyết đoán, khi y nhận được truyền lệnh là lúc y đang dẫn theo nhân mã còn lại trong đại doanh trung quân đến chi viện cho Lưu Lăng, sau khi nhận được truyền lệnh không một chút do dự, lập tức dẫn hết người quay về lại thành Ngọc Châu. Nhân mã đã đi được nửa đường liền xoay người trở về, chỉ lệnh cho năm trăm quân dùng tốc độ nhanh nhất hộ tống hai mươi chiếc hỏa tiễn liên phát tới hai đội quân ở trận trước.
Nghe nói Lưu Mậu là huyết mạch của hoàng tộc Hậu Hán, nhưng họ Lưu của y không thật sự là họ Lưu của Hán Vũ Đế triều Đại Hán. Cao tổ Lưu Tri Viễn Hậu Hán triệt triệt để để là hậu duệ Đột Quyết, trong người không có máu của tộc Hán. Nghe nói Lưu Mậu là hoàng tộc Hậu Hán duy nhất chạy thoát khỏi từ thiết kỵ của Hậu Chu Quách Uy, nghe nói còn là người thân nhất của Hậu Hán Cao Tổ Lưu Tri Viễn.
Nhưng tiếc là, Hậu Hán sụp đổ quá nhanh, chỉ trong thời gian bốn năm đã bị Hậu Chu Quách Uy tiêu diệt. Tuy Quách Uy từ lâu đã không có lòng thần phục, nhưng nếu không phải Ẩn Đế Hậu Hán cũng chính là vị em họ Hoàng đế của Lưu Mậu tự cho là thông minh giết chết gia quyến của Quách Uy, Quách Uy cũng sẽ không đến mức phất lên đại kỳ tạo phản.
Vì để tránh họa, Lưu Mậu một mình chạy đến Bắc Hán, được Hoàng đế Bắc Hán thu nhận và trọng dụng.
Lưu Mậu không phải là một tài tướng rất xuất sắc, luận đến võ công không bằng Vương Bán Cân, Trịnh Nghĩa Hậu. Nhưng ưu điểm lớn nhất của con người này chính là quyết đoán chấp hành mệnh lệnh, chưa bao giờ hoài nghi ý đồ của cấp trên, cũng sẽ không có lòng bất trung với cấp trên, cho nên Lưu Lăng mới yên tâm lớn mật giao hết mọi việc phía sau cho y, con người này tuy năng lực không đủ nhưng có thể đảm đương trọng dụng.
Quân Hán dưới sự chỉ huy của Lưu Lăng đang bố trí phòng tuyến, còn quân Chu sau khi Sài Vinh khôi phục thần trí cũng bắt đầu tập kết lại. Một vạn Hổ Bí thiết kỵ ở vòng ngoài, Cấm quân Sài Vinh ở vòng trong. Quân Chu tổ thành phương trận quy quy củ củ, vừa có thể công vừa có thể thủ.
Lưu Lăng nhận ra được ý đồ của Sài Vinh, với sĩ khí và nhân số hiện tại của quân Chu, hiển nhiên còn chủ động tấn công là việc làm hữu hạn không thực tế, dù cho Hổ Bí tinh kỵ bách chiến bách thắng, nhưng La Húc chỉ huy của Hổ Bí kỵ binh không thể không chủ tâm nhiều tinh lực hơn để bảo vệ sự an nguy của Hoàng đế Bệ hạ. Vả lại chiến cơ đã mất, nếu cứ nhất quyết tấn công khó tránh việc tạo lợi cho quân Hán.
Quân Chu đang đợi, bất kể là phát động tiến công toàn diện hay là rút về đại doanh Đàn Châu, Sài Vinh nhất định phải đợi tới đội viện binh ở tiếp sau đuổi tới lên mới được. Công kích, với nhân số hiện tại của quân Chu hẳn không đủ, rút lui, nếu quân Hán đuổi theo đánh ở phía sau cũng là một phiền não. Chỉ có đợi tới đại quân hậu viện tới, công thủ đều không là vấn đề.
Sài Vinh và Lưu Lăng đều mâu thuẫn như nhau, y cũng không muốn quyết chiến trong trường hợp này. Quân Chu đã liên tục bị đánh bại hai trận, so về sĩ khí không tăng vọt như quân Hán. Trong tình trạng này song phương tập kết toàn bộ binh lực quyết chiến, quân Chu chiếm ưu thế về nhân số nhưng tỉ lệ thắng cũng không quá một nửa.
Nếu không thể một lần hành động đánh tan quân Hán, cho dù có thắng thảm cũng không thể tiếp tục tiến Bắc. Sài Vinh triệu tập mười vạn đại quân ra biên tái vòng đường sang hướng bắc, không tới ba ngày năm vạn đại quân sẽ kịp tới chi viện Đàn Châu. Nếu quyết chiến sớm hơn dự định vậy mọi an bài đều bị rối loạn.
Sài Vinh cũng có thể từ sĩ khí của binh mã dưới trướng nhìn rõ tình thế xấu của mình, một vạn Cấm quân không bảo vệ được mình suýt tí bị người ta đánh lén thành công, đối với họ mà nói đây là đả kích không nhỏ. Hổ Bí thiết kỵ thì đỡ hơn chút, còn lại năm nghìn bộ binh đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu.
Hiện giờ song phương giống như thể diện của hai gã đàn ông, bất kể đã chịu thiệt còn muốn có lại lời, đều không dám dễ dàng ra tay, còn vì thể diện mà không ai chịu nhận là mình kinh sợ. Còn hiện giờ cái quân Chu và quân Hán giữ gìn không còn là vấn đề thể diện, mà là ai động thủ trước thì người đó chịu thiệt. Cục thế hiện giờ không phải thời điểm tiên hạ thủ vi cường, sau khi ra tay ắt sẽ gặp họa.
Cứ như vậy giằng co lấy, hai quân cách nhau khoảng một dặm, nghiêm trận chờ đợi, những tướng lĩnh song phương đều phân biệt chú ý đến sắc mặt Chủ tướng của mình, muốn thấy được điều gì đó. Nhưng bất kể là quân Hán hay quân Chu, đều bị sự nghiêm túc trên mặt Chủ tướng mình làm cho mây mù dày đặc không biết làm sao.
Đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải. Với độ khó bắt bí thế này, đầu của Sài Vinh cũng sắp nổ tung rồi. Chiến cơ đã mất, cứ tiếp tục tiêu hao như vậy chưa chắc chiếm được lợi.
Còn nếu như không đánh mà rút, không chỉ Hoàng đế là mình không còn mặt mũi, mười mấy vạn đại quân quân Chu đều mất mặt. Còn cái thể diện này, lại liên quan đến đấu chí sau này của bọn sĩ binh. Cứ chật vật thế này mà chạy đi, ai cũng cảm thấy uất ức.
Lại nửa canh giờ trôi qua, không dưới mười vạn đại quân quân Chu dốc toàn bộ lực lượng, kết thành đại trận ở bốn phía trung quân Sài Vinh. Còn trước lúc này, ba vạn quân Hán đại doanh Tây Nam của Trịnh Nghĩa Hậu cũng nghiêm trận chờ đợi, và cách nhân mã của Lưu Lăng ba bốn dặm, chi viện lẫn nhau, song phương cộng lại tập kết gần hai mươi vạn đại quân, trên bình nguyên lập tức bị tràn ngập sát khí như thể có thể cắt được da người.
Song phương vẫn đang đợi, ai cũng không dám đánh trống trận trước.
Lưu Lăng đưa mắt nhìn đại trận quân Chu cách mình năm sáu trăm mét, từ xa nhìn thấy Sài Vinh đã đứng lên xe Đế vương và dường như đang nhìn về hướng này. Tinh kỳ của song phương đang bay phấp phới, hai vị lĩnh quân đều đang quan sát đối phương.
Lưu Lăng đột nhiên cười cười, mệnh lệnh thân binh đem đến một bộ y phục sạch rồi thay đi, tháo giáp, thay y phục, thay thành một bộ thường phục của Vương gia. Vừa thay xong, liền thấy tam kỵ xông ra từ đại doanh quân Chu, phóng ngựa xông về phía trận doanh quân Hán. Cung tiễn thủ của quân Hán lập tức phản ứng, rút mũi tên ra, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để chờ một tiếng hạ lệnh liền bắn ba kỵ binh kia thành con nhím.
Lưu Lăng huơ huơ tay nói:
- Để cho chúng qua, không được bắn tên.
Dưới sự chú ý của hơn vạn đôi mắt, ba người quân Chu kia chạy đến cách trước ngựa Lưu Lăng không xa.
Một người y phục quan văn, lão già khoảng năm mươi tuổi cuối người thấp xuống chào.
- Kim Tử Quang Lộc Đại Phu Đại Chu - Ninh Hạo, tham kiến Trung Vương gia.
Ông ta thoáng nhìn trộm qua Lưu Lăng, chỉ thấy người này vận trên thân thường phục người khá nho nhã, dung mạo tuấn lãng, trên mặt mang theo một ý cười sâu xa, khắp người tỏa ra một sự điềm tĩnh thong dong dù cho núi có đổ cũng không loạn.
Nghe nói Lưu Mậu là huyết mạch của hoàng tộc Hậu Hán, nhưng họ Lưu của y không thật sự là họ Lưu của Hán Vũ Đế triều Đại Hán. Cao tổ Lưu Tri Viễn Hậu Hán triệt triệt để để là hậu duệ Đột Quyết, trong người không có máu của tộc Hán. Nghe nói Lưu Mậu là hoàng tộc Hậu Hán duy nhất chạy thoát khỏi từ thiết kỵ của Hậu Chu Quách Uy, nghe nói còn là người thân nhất của Hậu Hán Cao Tổ Lưu Tri Viễn.
Nhưng tiếc là, Hậu Hán sụp đổ quá nhanh, chỉ trong thời gian bốn năm đã bị Hậu Chu Quách Uy tiêu diệt. Tuy Quách Uy từ lâu đã không có lòng thần phục, nhưng nếu không phải Ẩn Đế Hậu Hán cũng chính là vị em họ Hoàng đế của Lưu Mậu tự cho là thông minh giết chết gia quyến của Quách Uy, Quách Uy cũng sẽ không đến mức phất lên đại kỳ tạo phản.
Vì để tránh họa, Lưu Mậu một mình chạy đến Bắc Hán, được Hoàng đế Bắc Hán thu nhận và trọng dụng.
Lưu Mậu không phải là một tài tướng rất xuất sắc, luận đến võ công không bằng Vương Bán Cân, Trịnh Nghĩa Hậu. Nhưng ưu điểm lớn nhất của con người này chính là quyết đoán chấp hành mệnh lệnh, chưa bao giờ hoài nghi ý đồ của cấp trên, cũng sẽ không có lòng bất trung với cấp trên, cho nên Lưu Lăng mới yên tâm lớn mật giao hết mọi việc phía sau cho y, con người này tuy năng lực không đủ nhưng có thể đảm đương trọng dụng.
Quân Hán dưới sự chỉ huy của Lưu Lăng đang bố trí phòng tuyến, còn quân Chu sau khi Sài Vinh khôi phục thần trí cũng bắt đầu tập kết lại. Một vạn Hổ Bí thiết kỵ ở vòng ngoài, Cấm quân Sài Vinh ở vòng trong. Quân Chu tổ thành phương trận quy quy củ củ, vừa có thể công vừa có thể thủ.
Lưu Lăng nhận ra được ý đồ của Sài Vinh, với sĩ khí và nhân số hiện tại của quân Chu, hiển nhiên còn chủ động tấn công là việc làm hữu hạn không thực tế, dù cho Hổ Bí tinh kỵ bách chiến bách thắng, nhưng La Húc chỉ huy của Hổ Bí kỵ binh không thể không chủ tâm nhiều tinh lực hơn để bảo vệ sự an nguy của Hoàng đế Bệ hạ. Vả lại chiến cơ đã mất, nếu cứ nhất quyết tấn công khó tránh việc tạo lợi cho quân Hán.
Quân Chu đang đợi, bất kể là phát động tiến công toàn diện hay là rút về đại doanh Đàn Châu, Sài Vinh nhất định phải đợi tới đội viện binh ở tiếp sau đuổi tới lên mới được. Công kích, với nhân số hiện tại của quân Chu hẳn không đủ, rút lui, nếu quân Hán đuổi theo đánh ở phía sau cũng là một phiền não. Chỉ có đợi tới đại quân hậu viện tới, công thủ đều không là vấn đề.
Sài Vinh và Lưu Lăng đều mâu thuẫn như nhau, y cũng không muốn quyết chiến trong trường hợp này. Quân Chu đã liên tục bị đánh bại hai trận, so về sĩ khí không tăng vọt như quân Hán. Trong tình trạng này song phương tập kết toàn bộ binh lực quyết chiến, quân Chu chiếm ưu thế về nhân số nhưng tỉ lệ thắng cũng không quá một nửa.
Nếu không thể một lần hành động đánh tan quân Hán, cho dù có thắng thảm cũng không thể tiếp tục tiến Bắc. Sài Vinh triệu tập mười vạn đại quân ra biên tái vòng đường sang hướng bắc, không tới ba ngày năm vạn đại quân sẽ kịp tới chi viện Đàn Châu. Nếu quyết chiến sớm hơn dự định vậy mọi an bài đều bị rối loạn.
Sài Vinh cũng có thể từ sĩ khí của binh mã dưới trướng nhìn rõ tình thế xấu của mình, một vạn Cấm quân không bảo vệ được mình suýt tí bị người ta đánh lén thành công, đối với họ mà nói đây là đả kích không nhỏ. Hổ Bí thiết kỵ thì đỡ hơn chút, còn lại năm nghìn bộ binh đã hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu.
Hiện giờ song phương giống như thể diện của hai gã đàn ông, bất kể đã chịu thiệt còn muốn có lại lời, đều không dám dễ dàng ra tay, còn vì thể diện mà không ai chịu nhận là mình kinh sợ. Còn hiện giờ cái quân Chu và quân Hán giữ gìn không còn là vấn đề thể diện, mà là ai động thủ trước thì người đó chịu thiệt. Cục thế hiện giờ không phải thời điểm tiên hạ thủ vi cường, sau khi ra tay ắt sẽ gặp họa.
Cứ như vậy giằng co lấy, hai quân cách nhau khoảng một dặm, nghiêm trận chờ đợi, những tướng lĩnh song phương đều phân biệt chú ý đến sắc mặt Chủ tướng của mình, muốn thấy được điều gì đó. Nhưng bất kể là quân Hán hay quân Chu, đều bị sự nghiêm túc trên mặt Chủ tướng mình làm cho mây mù dày đặc không biết làm sao.
Đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải. Với độ khó bắt bí thế này, đầu của Sài Vinh cũng sắp nổ tung rồi. Chiến cơ đã mất, cứ tiếp tục tiêu hao như vậy chưa chắc chiếm được lợi.
Còn nếu như không đánh mà rút, không chỉ Hoàng đế là mình không còn mặt mũi, mười mấy vạn đại quân quân Chu đều mất mặt. Còn cái thể diện này, lại liên quan đến đấu chí sau này của bọn sĩ binh. Cứ chật vật thế này mà chạy đi, ai cũng cảm thấy uất ức.
Lại nửa canh giờ trôi qua, không dưới mười vạn đại quân quân Chu dốc toàn bộ lực lượng, kết thành đại trận ở bốn phía trung quân Sài Vinh. Còn trước lúc này, ba vạn quân Hán đại doanh Tây Nam của Trịnh Nghĩa Hậu cũng nghiêm trận chờ đợi, và cách nhân mã của Lưu Lăng ba bốn dặm, chi viện lẫn nhau, song phương cộng lại tập kết gần hai mươi vạn đại quân, trên bình nguyên lập tức bị tràn ngập sát khí như thể có thể cắt được da người.
Song phương vẫn đang đợi, ai cũng không dám đánh trống trận trước.
Lưu Lăng đưa mắt nhìn đại trận quân Chu cách mình năm sáu trăm mét, từ xa nhìn thấy Sài Vinh đã đứng lên xe Đế vương và dường như đang nhìn về hướng này. Tinh kỳ của song phương đang bay phấp phới, hai vị lĩnh quân đều đang quan sát đối phương.
Lưu Lăng đột nhiên cười cười, mệnh lệnh thân binh đem đến một bộ y phục sạch rồi thay đi, tháo giáp, thay y phục, thay thành một bộ thường phục của Vương gia. Vừa thay xong, liền thấy tam kỵ xông ra từ đại doanh quân Chu, phóng ngựa xông về phía trận doanh quân Hán. Cung tiễn thủ của quân Hán lập tức phản ứng, rút mũi tên ra, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để chờ một tiếng hạ lệnh liền bắn ba kỵ binh kia thành con nhím.
Lưu Lăng huơ huơ tay nói:
- Để cho chúng qua, không được bắn tên.
Dưới sự chú ý của hơn vạn đôi mắt, ba người quân Chu kia chạy đến cách trước ngựa Lưu Lăng không xa.
Một người y phục quan văn, lão già khoảng năm mươi tuổi cuối người thấp xuống chào.
- Kim Tử Quang Lộc Đại Phu Đại Chu - Ninh Hạo, tham kiến Trung Vương gia.
Ông ta thoáng nhìn trộm qua Lưu Lăng, chỉ thấy người này vận trên thân thường phục người khá nho nhã, dung mạo tuấn lãng, trên mặt mang theo một ý cười sâu xa, khắp người tỏa ra một sự điềm tĩnh thong dong dù cho núi có đổ cũng không loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook