Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Họ Dực, nếu ngươi còn không chịu dừng tay rời đi thì đừng trách Hà Liệt ta độc ác.

Càng đánh Hà Liệt càng thất thế. Vốn kiếm kỹ của Mạc Kiếm Môn lợi hại hơn võ công của Thanh Hà Môn một bậc mà tâm thế chiến đấu của hai người cũng sớm phân ra hơn kém.

Vì muốn cứu người, Dực Vũ không ngần ngại trổ ra không ít sở học của mình. Thế công của ông ta dũng mãnh bén nhọn, không ngừng dồn ép kẻ địch phải lùi về sau.

Về phía Hà Liệt, tâm tư của lão già này lại bị toan tính của mình làm cho cản tay cản chân. Lão ta ngoại trừ phòng thủ và cố gắng kéo dài thời gian ra thì không có chút ý tứ nào muốn đánh bại đối thủ cả. Đánh thắng cao thủ Mạc Kiếm Môn ư? Dù cho lão làm được thì cái giá bỏ ra cũng không nhỏ. Vậy thì cứ cố gắng quần thảo để đối phương biết khó tự rút lui không tốt hơn sao?

Ngoài ra, trong người đang mang hai bảo vật là Trảm Thiên Kiếm và Dạ Lan Thảo, Hà Liệt càng sợ bị kẻ địch ngắm vào, âm thầm ra tay ám toán. Vì thế, nếu không cần liều mạng thì lão tuyệt sẽ không để cho bản thân bị tổn thương vào thời điểm này.

- Hừ, vừa ăn cướp lại bắt cóc trẻ con, hành vi của ngươi thật khiến cho giới võ lâm căm phẫn. Ta nhất định sẽ trừng trị ngươi thích đáng

Chính khí lẫm liệt, Dực Vũ hướng Hà Liệt trước mặt quát lớn. Bình sinh ông ta ghét ác như cừu, nhất là những kẻ dùng thủ đoạn hạ lưu.

- Trừng trị ta? Ngươi có bản lĩnh đó sao? Ta tuy e ngại kiếm thuật của ngươi nhưng không có nghĩa là ngươi có thể đánh bại được lão phu.

Dực Vũ càng đánh càng hăng, Hà Liệt trong lòng than khổ không thôi. Cuối cùng, lão ta buộc phải tung ra ách chủ bài của mình.

- Đã thế thì ta sẽ dùng ngươi để khai kiếm vậy.

Một tay cầm roi dài, tay còn lại của Hà Liệt rút Trảm Thiên kiếm ra. Bảo kiếm vừa khỏi vỏ, Dực Vũ cũng phải kiêng kỵ lùi lại, suy nghĩ đấu pháp thích hợp.

Trong tay của Dực Vũ chỉ có một thanh kiếm thượng phẩm binh khí đã theo lão từ rất lâu. Nếu bây giờ phải cứng đối cứng với bán thần cấp binh khí mới tanh của người ta thì khả năng thanh kiếm của ông ta bị thương tổn là rất cao. Nếu xui xẻo thì có thể bị hủy hoại luôn cũng không chừng.

Đúng lúc vị trưởng lão Mạc Kiếm Môn đang lo lắng thì hai giọng nói vang lên khiến cho ông ta kinh hỷ, còn Hà Liệt thì khuôn mặt nhăn lại vô cùng khó coi.

- Haha đánh nhau vui vẻ như vậy sao lại thiếu phần của Đằng Thái ta được. Nào, nào, Hà Liệt, ta nghe nói ngươi định độc chiếm Dạ Lan Thảo. Trộm cắp không phải hành vi của bậc trưởng lão Ngũ Hợp Phái, ngươi thật làm Đằng mỗ cảm thấy xấu hổ thay.

- A di đà phật, Hà thí chủ, tâm của ngươi đã bị vấy bẩn, nên từ bỏ đồ đao, quay đầu là bờ. Hãy trả lại linh thảo cho Mộc gia, đừng để người đời cười chê Chân Võ Môn chúng ta.

Hai vị trưởng lão của Hàng Quan Am và Loạn Thập Đao Phái vửa xuất hiện liền đồng thanh hướng Hà Liệt chỉ trích dữ dội. Thái độ của bọn họ khiến cho vị trưởng lão của Thanh Hà Môn tức giận muốn thổ huyết, vô cùng ức chế.

Cái gì là chính đạo? Cái gì là quân tử? Các ngươi là cái loại gì Hà Liệt ta không rõ ràng hay sao. Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn. Kẻ tốt trên đời chắn chắn còn tồn tại nhưng sẽ không phải nhiều như chó mèo chạy đầy đường. Trong ba người ở đây, lão tuyệt đối không tin tất cả đều vì một chữ nghĩa mà đến. Còn lý do vì sao cả đám đều hướng về lão công kích thì bản thân Hà Liệt cũng đang một bụng đầy thắc mắc.

- Được, được lắm. Các ngươi định ỷ đông uy hiếp lão già như ta sao? Một mình ta không đánh lại ba người nhưng bỏ chạy thì cũng có vài phần nắm chắc. Nếu các ngươi muốn kết thù với Thanh Hà Môn bọn ta thì cứ đến đây.

Liếc nhìn ba tên trưởng lão đối diện đang từng bước áp sát mình, Hà Liệt hai mắt mở to đầy oán độc quát lớn. Lúc này, lão ta tinh ý phát hiện không thấy bóng dáng của người Hổ Lưu Phái đâu cả. Với tính cách ngoan độc của bọn chúng, chỉ e là đang ẩn núp ở xung quanh để chờ cơ hội ra tay trục lợi mà thôi.

- Chạy trốn? Dực Vũ ta quyết sẽ truy đuổi ngươi đến cùng, đừng hòng thoát thân.

So với hai vị trưởng lão kia, Dực Vũ là người tốt thật sự. Ông ta một mình chủ động xông lên tấn công, quyết tâm phải giành lại linh thảo và giải cứu cho Tiểu Hắc. Ngay khi ông ta ra tay, Cốc Ni và Đằng Thái nhìn nhau một cái rồi cũng lao theo hỗ trợ.

Nhìn thấy cảnh này, Hà Liệt không nói hai lời liền xoay người né tránh rồi phi thân lao lên mái nhà đào tẩu. Hai tên đệ tử của lão cũng vội vội vàng vàng sợ hãi theo chân thầy mình mà tìm đường sống. Còn Viễn Y Tình thì tình thế không ổn đã dắt Tiểu Hắc sớm rời khỏi biệt viện từ lâu, không thấy bóng dáng.

Cuộc truy đuổi diễn ra khá gắt gao khi kinh công không phải là thế mạnh của Hà Liệt, lão ta không ngừng tăng tốc song chẳng thể cắt đuôi được đối thủ. Kết quả là vửa chạy ra khỏi phạm vi trung tâm Huyền Kinh, ba vị kia đã bắt kịp.

- Hà Liệt lão quỷ, ngươi còn không mau đầu hàng.

Với ưu thế về số lượng, Dực Vũ như cuồng phong đánh tới khiến cho Hà Liệt ngày càng lúng túng, phòng ngự trong bị động. Bên cạnh, Cốc Ni và Đằng Thái chỉ trợ chiến chứ không xuất ra tuyệt kỹ của mình, chỉ là như vậy cũng đủ để cho vị trưởng lão Thanh Hà Môn phải chống đỡ đến đổ cả mồ hôi.

Biết hôm nay nếu lão không trả lại Dạ Lan Thảo thì khó lòng mà yên thân, Hà Liệt sắc mặt khó coi đến cực điểm. Là một kẻ tham lam, lão không hề muốn miếng thịt đã rơi vào miệng còn phải nhả ra. Có điều, lão ta lại yêu quý mạng nhỏ của mình hơn.

Dẫu biết ba tên kia không dám ra tay hạ sát mình, nhưng nếu chẳng may bị thương nặng khiến cho tu vi không thể tinh tiến thì cái được không thể bù nổi tổn thất. Nên nhớ, với người luyện võ, một khi căn cơ bị tổn hại không thể thăng tiến đồng nghĩa với tuổi thọ và thể trạng sẽ không có cách nào nâng cao được nữa.

Với một kẻ tuổi tác đã bước qua lục tuần như Hà Liệt, nếu không có cơ duyên gì để đột phá thì vài năm nữa lão ta sẽ chỉ còn là nắm xương tàn. Cơ hội bỏ qua sẽ tìm lại được, một khi tu vi bị trọng thương thì mãi mãi mất đi hi vọng. Cuối cùng, lão cũng nghiến răng quyết định.

- Dực Vũ, Cốc Ni, Đằng Thái, lão phu sẽ nhớ kỹ mối thù này.

Gầm lên một tiếng, Hà Liệt ném chiếc hộp trong người về phía ba người kia rồi nhanh chóng nhắm một hướng phóng đi.

Là người nhanh nhất chụp lấy chiếc hộp, Dực Vũ liền mở ra kiểm tra bên trong. Kết quả đúng là ba gốc Dạ Lan Thảo không bị hao tổn gì. Lúc này ông ta mới thở ra một hơi.

Phía sau ông ta, Cốc Ni và Đằng Thái cũng nhìn không rời mắt vào chiếc hộp. Chỉ đến khi Dực Vũ xoay người lại thì hai vị này mới di dời chú mục, bảo trì thái độ của một vị trưởng lão thanh cao.

Tiếp theo, hai vị trưởng lão của Loạn Thập Đao Phái và Hàng Quan Am ngoài dự liệu đều ngỏ ý muốn cùng Dực trưởng lão trở về Mộc gia. Dực Vũ không có lý do gì từ chối nên gật đầu đồng ý, nhưng mà ông ta còn một việc cần làm. Khi đuổi theo Hà Liệt, ông đã phân phó cho đệ tử mình truy tìm giải cứu cho Tiểu Hắc. Đến giờ này vẫn chưa có tín hiệu hồi báo trở lại gì cả.

Đáng thương cho anh chàng Bành Viên, bằng vào tốc độ của hoàng cấp sơ kỳ mà đuổi theo một cô gái nhân cấp cũng không xong. Kỳ thực Tiểu Hắc đã sớm dùng ẩn thân thuật rồi bất ngờ đánh cho Viễn Y Tình bất tỉnh. Sau đó nó liền đem cô ta giấu vào một chỗ an toàn mới rời đi. Dù gì thân phận của cô ả cũng là con cháu của Viễn gia, nếu như ra tay tổn thương thì cũng rất khó ăn nói với gia tộc của cô ta.

Lại nói về Hà Liệt, người ta có câu phước bất trùng lai, họa vô đơn chí. Nhân sinh lão tưởng chừng hoàn mỹ khi may mắn không ngừng ập đến. Đùng một cái, không biết tên khốn Dực Vũ từ đâu xuất hiện khiến cho bao nhiêu điều tốt đẹp đều tan vỡ như bong bóng. Rồi lại đến hai tên phá đám Cốc Ni và Đằng Thái nữa chứ, nếu không có bọn chúng hợp sức thì một mình họ Dực làm sao đủ sức ngăn cản lão cơ chứ.

Vừa đánh vừa trốn chạy một trận, thể lực của Hà Liệt đã suy giảm khá nhiều. Cứ ngỡ mọi việc đã kết thúc thì trước mặt lão ta lại xuất hiện hai người mặc áo đen chặn đường. Cảm giác kẻ đến có ý đồ bất thiện, lão liền lên tiếng:

- Ta là Hà Liệt, trưởng lão của Thanh Hà Môn. Lão phu đang có việc gấp, khôn hồn thì mau tránh đường, nếu không...

- Nếu không thì sao? Ngươi muốn đi qua cũng được, nhưng phải để Trảm Thiên Kiếm và Dạ Lan Thảo lại đây.

Giọng nói của một tên hắc y nhân cất lên mang theo đầy uy hiếp. Rõ ràng hai người này thừa biết thân phận Hà Liệt mà lại chẳng có ý tứ gì sợ hãi cả.

- Tốt, tốt. Mới vừa rồi ba tên kia ỷ đông người khiến ta ăn thiệt thòi. Bây giờ đến hai tên giấu mặt các ngươi cũng xem thường bộ xương già này. Vậy thì các ngươi đi chết đi.

Ở Yên quốc, cao thủ hoàng cấp hậu kỳ đã có thể gọi là cao thủ nhất lưu, thoải mái quét ngang tất cả. Nếu gặp phải đối thủ đồng cấp thì bọn họ cũng khó mà lấy mạng của nhau, trừ khi là dùng thủ đoạn ám toán. Vì vậy, Hà Liệt không hề cho rằng hai tên áo đen này đủ sức làm gì mình.

Vốn một bụng khó chịu cần chỗ phát tiết, vừa lao đến lão ta đã tung ra các đòn thế hiểm ác, không chút nương tay. Chính lúc này, hai người áo đen cũng bắt đầu động thủ. Cả hai thân thủ cực nhanh tách ra hai bên tả hữu đối chiến với Hà Liệt. Khí thế của cả ba cũng bùng lên mãnh liệt khiến cho bụi đất cũng bị thổi tung lên.

- Hai ngươi rốt cộc là ai?

Lại là hai hoàng cấp hậu kỳ, Hà Liệt lại một lần nữa cảm giác uất ức đến cực điểm. Từ khi nào hoàng cấp hậu kỳ lại có sở thích kết bè kết đảng đi đánh hội đồng như thế? Vì cái gì mà bao nhiêu lần môn phái phái người đi đấu giá đều không có chuyện gì xảy ra, đến phiên lão thì lại gặp xui xéo như vậy?

- Lão quỷ ngươi xuống âm phủ mà tìm câu trả lời.

Sát ý của một tên áo đen tỏa ra nồng nặc, hắn ta dùng thanh chùy lớn tấn công tới tấp, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Ngay khi hắn bùng nổ thì Hà Liệt cũng nhận biết được kẻ này là ai, lão liền cười gằn độc ác:

- Tàng Bào, ngươi tưởng là che đi khuôn mặt và cải biến giọng nói thì lão phu không thể nhận ra ngươi sao? Nội công bí truyền và tuyệt kỹ của người trong Ngũ Hợp Phái ta đây đều nhớ rõ.

- Vậy thì lão già ngươi càng không có lý đo để sống sót khà khà.

Đáp trả một cách tự tin, Tàng Bào cùng tên áo đen còn lại ra tay càng dữ dội hơn, chiêu chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm. Với lợi thế hơn người, hai người chiếm được thượng phong, liên tục chủ động tấn công. Tuy vậy, Hà Liệt với Trảm Thiên kiếm cũng không dễ bị đánh bại, lão ta liên tục phản công sắc bén khiến cho tình thế trở nên hết sức căng thẳng. Chỉ cần một sai sót đều có thể khiến cho bất kỳ người nào bị trọng thương hoặc tử vong đương trường.

Ngay thời điểm then chốt này, một bóng người như u linh cực nhanh từ phía sau lão bỗng xuất hiện dùng kiếm chém tới. Một kiếm cực nhanh, vừa nghe được tiếng gió thì kiếm chiêu đã đến ngay phía sau đầu của Hà Liệt.

Cảm nhận được nguy hiểm, tốc độ lão ta liền bộc phát, Trảm Thiên Kiếm được vòng về phía sau để ngăn trở. Lão biết nếu để một kiếm này chém trúng nhất định lão sẽ bị chém đứt đầu nên Hà Liệt phải toàn lực ứng phó.

Mãnh hổ nan địch quần hồ! Bị một kẻ đánh lén khiến cho bản thân phải vất vả ngăn cản, Hà Liệt liền lộ ra sơ hở chí mạng. Khác xa với ba người Dực Vũ trước đó, Tàng Bào một lòng muốn sát nhân đoạt bảo nên hắn ta không dễ dàng bỏ qua cơ hội hiếm có này.

- Tuyệt kỹ Hổ Vồ Mồi

Hổ Lưu Phái bắt chước hình thái và uy lực của mãnh hổ mà tạo nên võ học riêng cho mình. Hổ Vồ Mồi là một trong những sát chiêu có tốc độ và uy ực cực lớn, nhất là khi hai người đang chiến đấu cận thân. Dùng thanh đại chùy quấn lấy roi da, một tay của Tàng Bào liền như hổ trảo nhanh như chớp đánh đến trước ngực của Hà Liệt.

Kết quả một tia máu lớn phun ra, động tác của vị trưởng lão Thanh Hà Môn cũng dừng lại. Trước khi chết, ánh mắt lão ta oán độc nhìn Tàng Bào một cái rồi không cam lòng ngã xuống tắt thở. Trước ngực của lão đã bị đối phương đánh cho nát bấy, thủng thành một lỗ xuyên người vô cùng ghê rợn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương