Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Hai trăm triệu? không tồi tí nào. Lập tức đi điều tra lai lịch của đứa trẻ đó cho ta.

Liếc nhìn qua danh sách vật phẩm đấu giá mà Tiểu Hắc đã mua vào, Diên Thọ biểu tình có chút bất ngờ. Sau đó, lão ta rất nhanh bình thường trở lại, lập tức ra lệnh cho Ngọc Bích.

- Quản sự yên tâm, chúng tôi sẽ sớm có kết quả cho ngài.

.......................

Trong khi Vạn Kim thương hội âm thầm cho người đi thu thập thông tin về Tiểu Hắc thì lúc này nó và Dực Vũ đã về đến Mộc gia. Do đã thông tri từ sớm nên Mộc Quốc Thái đã chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn để chào đón thầy trò vị trưởng lão Mạc Kiếm Môn. Dưới lịch thiệp của vị gia chủ Mộc gia, sau vài ly rượu chào hỏi hai bên đã trò chuyện sôi nổi hòa hợp.

- Haha, lão phu thay mặt gia tộc kính Dực trưởng lão một ly. Hi vọng Mộc gia và quý môn phái sẽ luôn là minh hữu tốt của nhau.

- Mộc lão gia chủ khách sáo rồi, Dực mỗ đối với người kính ngưỡng đã lâu. Nay có cơ hội để cùng nhau phát triển thì không còn gì nguyện ý hơn.

Kẻ xướng người bè, cả hai đều sống hơn nửa đời người, phối hợp đối ẩm vô cùng ăn ý. Đang cao hứng, Dực Vũ bỗng nhận ra không thấy bóng dáng của Tiểu Hắc ở đâu.

- Mộc lão gia chủ, vị hậu nhân tuổi trẻ tài cao của ngài tại sao không tham dự yến tiệc? Nhân sinh lần đầu Dực mỗ mới gặp một cậu bé bản lĩnh đến như vậy.

- Dực trưởng lão là muốn nhắc đến Tiểu Hắc. Đứa trẻ này tuy hơi nghịch ngợm nhưng được cái rất thông minh. Để ta sai người gọi nó đến đây.

Minh bạch người trong lời nói của đối phương, Mộc Quốc Thái mỉm cười liền cho người hầu của Mộc gia đi tìm Tiểu Hắc. Khoảng thời gian một tuần trà, người hầu kia khuôn mặt hớt hãi chạy vội vào bẩm với lão gia chủ:

- Không hay rồi lão gia chủ, khi tôi vào phòng tìm Tiểu Hắc thì toàn căn phòng đã bị lục tung cả lên. Còn Tiểu Hắc thì không thấy bóng dáng đâu cả.

- Không thể nào, trước khi đến đây ta có ghé qua phòng Tiểu Hắc. Không lẽ tiểu tử này đã xảy ra chuyện.

Mộc Bình là người đầu tiên lo lắng đứng dậy cất tiếng. Không khí vui vẻ của buổi tiệc cũng vì vậy mà trở nên ngưng trọng lại.

Bất thình lình, của lớn mở tung ra, Văn Vô Úy như một mũi tên phóng nhanh vào, trên người lão có nhiều vết rách nhỏ giống như vừa đánh nhau xong.

- Gia chủ, Tiểu Hắc đã bị một kẻ bịt mặt bắt cóc đi. Ta vừa phát hiện liền ra tay ngăn chặn nhưng võ công của địch nhân quá cao nên đành bất lực.

Một hơi đem tình huống nói ra, Vị Văn tiên sinh biểu hiện ra vẻ mặt đầy căm phẫn lẫn xấu hổ. Với tu vi của ông ta còn đánh không lại thì kẻ mặc áo đen kia tuyệt đối là cao thủ hạng nhất.

Đã rõ mọi chuyện, Mộc Quốc Thái bình tâm suy ngẫm vài phút rồi lên tiếng:

- Có thể đánh lui được Văn tiên sinh, người này thực lực ít nhất cũng phải hoàng cấp hậu kỳ. Tại Huyền Kinh hiện tại, người có tu vi như thế và có ý đồ ra tay với Mộc gia e rằng chỉ có một.

- Ý Mộc lão gia chủ nói đến Hà Liệt. Trước khi đến Mộc gia, vị tôn tử tên Tiểu Hắc của ngài có thuật lại với ta về mâu thuẫn giữa giữa gia tộc và tên trưởng lão của Thanh Hà Môn.

Buông ly rượu xuống, Dực Vũ liền góp lời. Một khi đã đồng ý hợp tác với Mộc gia thì chuyện nhờ vả của bọn họ ông ta không thể làm ngơ được.

- Để Dực trưởng lão chê cười rồi. Mộc gia chúng tôi cao thủ có hạn, lại để cho kẻ địch ngay tại tư gia bắt cóc người đi. Thật là hổ thẹn.

Mộc Quốc Thái đứng dậy, khuôn mặt sầu muộn vạn phần, thở dài không thôi. Thấy vậy, Dực Vũ liền ra hiệu cho đệ tử mình cầm lấy binh khí, ông ta liền hướng Mộc lão gia chủ nói:

- Thân là hảo hữu, làm sao có thể thấy chết không cứu. Xin ngài cho tôi biết địa phương của Thanh Hà Môn Hà Liệt, nếu truy đuổi ngay bây giờ may ra còn một tia hy vọng.

- Thât là làm phiền đến Dực trưởng lão, nếu ngài có thể mang Tiểu Hắc an toàn trở về. Mộc gia xin mang ơn rất nhiều, nhất định sẽ không để ngài thiệt thòi.

Không qua nhiều lời, cứu người hơn cứu hỏa, Mộc Quốc Thái liền cho gọi mật thám của gia tộc đến và giao cho Dực Vũ một tấm bản đố. Vị trưởng lão Thanh Hà Môn sau khi nhận lấy liền cáo biệt một câu rồi cùng đệ tử thoáng cái đã mất dạng. Buổi tiệc cũng vì vậy mà phải kết thúc đột ngột, chỉ là bấy giờ ngay cả Văn Vô Úy và Mộc Bình cũng đã từ khi nào lặng lẽ biến mất.

............................................................................

Ở Huyền Kinh, có một khu vực khá đặc thù tên gọi là Quý Nhân Khu. Nơi này chẳng những không sầm uất như bao con phố đèn hoa sặc sỡ khác mà nó lại yên tĩnh đến lạ thường. Kiến trúc ở đây cũng rất độc đáo, từng khu biệt viện được xây dựng theo lối cổ điển tương phản với sự hiện đại tân tiến của thủ đô.

Bởi vì Quý Nhân Khu nghiêm cấm người ngoài tiến vào nên lực lượng cảnh sát và bảo vệ ở đây luôn tuần tra cả ngày lẫn đêm. Vì điều này nên thường dân bá tánh hầu như chẳng ai biết gì tiểu khu bí ẩn kia cả. Duy chỉ có những người quyền lực cao cấp mới thật sự rõ ràng.

Thật ra cũng không có gì khó đoán, Quý Nhân Khu là nơi dành riêng cho các môn phái Chân Võ Môn xây dựng biệt viện cho tông môn bọn họ nghỉ chân. Cũng giống như kỳ tiểu hội đấu giá mới diễn ra, Ngũ Hợp Phái và các môn phái nhỏ bất nhập lưu khác đều cho người tham gia. Với thân phận và ngạo khí của những kẻ này, dù là khách sạn năm sao ở thủ đô cũng khiến họ cảm thấy chướng mắt.

Hiện tại, Hà Liệt và các đệ tử mình đang ở trong biệt viện tại Quý Nhân Khu đang tiếp đón một vị khách đặc biệt. Vị khách này không ai khác hơn là Tiểu Hắc, có điều biểu hiện của nó khá thong dong, nào có giống như người bị bắt cóc đâu chứ.

- Tiểu tử, ngươi thật sự có mang theo Dạ Lan Thảo? Ngươi cũng biết nếu dám nói dối bản tọa, ngươi sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

- Hà trưởng lão yên tâm, ta nào dám đang mạng nhỏ ra đùa giỡn. Vì mạo hiểm đánh cướp linh thảo mà ta đã hoàn toàn trở mặt với Mộc gia, nên không biết ngài có hay không cho ta chút hồi báo xứng đáng?

Co người ra vẻ sợ sệt trước bốn người Hà Liệt, Tiểu Hắc trong lòng không khỏi cười thầm. Hóa ra kế hoạch nó từ đầu đã tính toán và được vạch ra vô cùng công phu.

Sau khi phân tích mối quan hệ và thái độ của các môn phái, Tiểu Hắc liền xác định Mạc Kiếm Môn chính là đối tượng có thể lôi kéo nhất. Việc sau đó ở buổi đấu giá chúng ta cũng đã rõ, nhờ vào ba tấc lưỡi và binh khí cùng đan dược nó đã thành công đưa Dực Vũ về phe mình.

Còn cái chuyện xảy ra tối nay thì lại là phần tiếp theo kế hoạch, là một vở kịch nhắm vào Hà Liệt. Đầu tiên, Tiểu Hắc dàn dựng hiện trường như bị bắt cóc rồi cùng với Mộc Bình, Mộc Quốc Thái và Văn Vô Úy diễn một màn y như thật cho Dực Vũ xem. Kết quả, vị trưởng lão Mạc Kiếm Môn nghĩa khí ngời ngời liền không nghi ngờ xách kiếm lên lao đi cứu người.

Tiếp theo là đến Tiểu Hắc sắm vai nhân vật chính, dùng ẩn thân thuật lén tiến vào Quý Nhân Khu. Sau khi gặp được Hà Liệt thì nó liền rốt rít kể lể, nào là vốn không có quan hệ máu mủ với Mộc gia, nào là bị đối xử tệ bạc. Rồi tiểu tử này còn mong muốn được gia nhập Thanh Hà Môn để có một tương lai huy hoàng, đổi lại nó nguyện ý giao ra Dạ Lan Thảo đã trộm được từ trong tay gia tộc.

Vốn là một con cáo già, Hà Liệt nào dễ dàng tin tưởng. Thế nhưng nhìn thấy Tiểu Hắc chỉ là đứa con nít, không có tí uy hiếp gì thì lão ta cũng không ngại thử một phen. Bằng vào hứa hẹn của mình, vị trưởng lão Thanh Hà Môn này liền đem rất nhiều điều kiện hấp dẫn ra để dụ dỗ:

- Chỉ cần ngươi thật sự lấy được Dạ Lan Thảo, lão phu đây liền đặc cách nhận ngươi làm đệ tử, còn truyền dạy sở học một đời. Ngoài ra, tài nguyên tu luyện ta cũng vì ngươi mà tranh thủ với môn phái một phần.

Dùng khuôn mặt hoan hỉ để đánh lừa đối phương, Tiểu Hắc vội vàng càm tạ không ngừng. Tiếp đó, nó liền từ trong người lấy ra một hộp gỗ đặc biệt, mở ra bên trong là ba gốc Dạ Lan Thảo tỏa ra mùi dược liệu thoang thoảng.

Nhìn thấy linh thảo, Hà Liệt nào còn phong phạm cao thủ, lão vội vàng lao đến chộp lấy, cẩn thận kiểm tra một phen. Cuối cùng, lão ta cười to đắc ý, giọng cười vô cùng đáng sợ:

- Haha, ý trời cũng giúp Hà Liệt ta, bảo kiếm thành công thâu được, linh thảo cũng đến tay.

Khẽ cười nhạt, Tiểu Hắc vẫn tỏ ra cung kính đứng bên cạnh. Sau khi thỏa mãn một phen, Hà Liệt liền đem cặp mắt gian xảo nhìn sang hai tên đệ tử của mình ra hiệu rồi mới lên tiếng:

- Tốt lắm, ngươi làm ta rất hài lòng. Khi về đến Thanh Hà Môn, lão phu nhất định cho người làm một cái bài vị thật đẹp, xác nhận thân phận làm đệ tử của ta. Như vậy, cũng coi như đáp ứng những gì ta hứa hẹn.

- Bài vĩ? Hà trưởng lão, đây là ý gì?

Tỏ vẻ sợ hãi, Tiểu Hắc mặt mũi tái mét lui lại. Bấy giờ, tên đệ tử lùn xấu xí Xà Ngũ mới từng bước tiến đến, nụ cười gian ác nở trên mặt.

- Tiểu tử, ngươi cũng đừng trách sư phụ. Lão nhân gia cũng vì ngươi mà lập bài vị, đây không phải là ưu đãi mà đệ tử nào cũng nhận được đâu. Còn có trách thì trách ngươi đã biết thứ không nên biết, nên cách tốt nhất là chúng ta phải tiễn ngươi một đoạn thôi.

- Các ngươi muốn giết người diệt khẩu? Lão già khốn kiếp, đồ lòng lang dạ sói, ngươi sẽ chết không toàn thây đâu.

Gào thét chủi bới, biểu hiện của Tiểu Hắc càng khiến Hà Liệt yên lòng. Lão ta vốn vẫn nghi ngờ vì sao Dạ Lan Thảo lại dễ dàng lọt vào tay mình một cách thuận lợi đến không hợp lẽ thường. Hiện tại thì tia ngờ vực kia cũng đã bỏ xuống, lão có thể an tâm xử lí đứa nhóc của Mộc gia xong rồi nhanh chóng trở về môn phái. Nghĩ đến tương lai sáng chói phía trước, lão ta trong lòng hoan hỉ đến không diễn tả được.

Ngày vui thì chóng tàn. Ngay lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, hai bóng người rất nhanh phóng vào. Bọn họ chính là Dực Vũ và đệ tử. Trông thấy Tiểu Hắc đang té trên mặt đất, còn một tên lùn nào đó đang cầm thanh đại đao chuẩn bị xuống tay, ông ta liền quát lớn:

- Tặc tử to gan, mau dừng tay lại.

- Họ Dực kia, đây là khu vực tư nhân của Thanh Hà Môn bọn ta, ngươi lại dám vô cớ xông vào lớn tiếng. Ngươi xem Hà Liệt ta là phế nhân an chay hay sao?

Đều là cao thủ, tốc độ phản ứng của Hà Liệt cũng không kém cạnh. Lão ta rút ra một sợi dây roi dài lao đến chặn đường Dực Vũ.

- Bành nhi, con mau đi cứu người. Lão già này cứ để sư phụ giải quyết.

- Vâng, đồ nhi đã rõ

Quyết đoán phân phó cho đồ đệ, Dực Vũ rút kiếm ra, xông vào quấn lấy họ Hà. Còn vị đệ tử của ông ta tên Bành Viên, cũng dũng mãnh xông đến, kiếm vũ tung bay.

- Xà sư đệ, chúng ta liên hợp lại tiêu diệt tên này. Y Tình muội trông chừng đứa trẻ này giúp bọn ta một lát.

Mạc Kiếm Môn đệ tử tuy ít mà tinh, đơn đả độc đấu có thể nói là lợi hại nhất trong Ngũ Hợp Phái. Phương Chủng sớm biết bản thân không thể một mình đánh bại đối phương liền vội hô to gọi Xà Ngũ tham chiến. Hai người hình thành thế gọng kiềm, sát sao vây lấy Bành Viên, tình hình tạm thời ngang sức ngang tài.

Vì không phải là tinh tử cừu hận nên hai bên dù có đánh nhau dữ dội thì sát chiêu chân chính vẫn chưa tung ra. Ở trình độ của Hà Liệt và Dực Vũ, không thể chốc lát là có thể phân ra thắng bại nên cả hai vẫn quần lấy nhau để tìm sơ hở của đối phương.

Còn ba tên đệ tử thì khác biệt một chút, Xà Ngũ và Phương Chúng đòn thế tầng tầng âm hiểm, không có chút nương tay nào. Từ lâu, giữa các môn phái trong Ngũ Hợp Phái luôn có cạnh tranh ngầm với nhau. Chỉ cần loại bỏ được vài đệ tử nội môn khiến cho thực lực của môn phái khác suy giảm chính là một công lao không nhỏ. Do đó, hai tên này cũng vì ban thưởng mà không ngại bung hết bản lĩnh của mình ra.

Đứng bên cạnh Viễn Y Tình, Tiểu Hắc khuôn mặt che đậy đi nét tiếu dung. Từ ngoài trông vào, người ta sẽ thấy tên nhóc này tựa như khán giả đang xem tuồng kịch chứ không giống một tên con tin chút nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương