Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Hôm nay là một ngày đặc biệt tại gia phủ của Trần gia khi tiểu hội tỷ võ năm năm một lần của tứ đại gia tộc được tổ chức tại đây. Hoạt động này được thực hiện nội bộ nên trừ người trong các gia tộc tham gia thì bên ngoài không ai biết đến cả. Điều kiện để giam dự cũng không có gì quá hà khắc, chỉ cần là con cháu trực hệ của tứ đại gia tộc và dưới ba mươi tuổi đều có thể ghi danh. Tất nhiên ngoài những ứng viên vô địch mong mỏi tranh giành giải nhất ra thì những người còn lại chủ yếu tham gia để cọ sát giao lưu võ học với những người đồng trang lứa.

Bên phía của Mộc gia, Mộc Quốc Thái dẫn theo tất cả năm người con trai của mình theo thứ tự là Mộc Thu Lễ, Mộc Thanh, Mộc Quân, Mộc Kỳ Dân và Mộc Trường Cung đến để dự khán. Đội hình sẽ tham dự tranh tài bao gồm Mộc Dương, Mộc Bình, Mộc Thanh, Mộc Ánh Tuyết, Mộc Đình và Mộc Trữ. Trong số những cái tên mà mọi người đã biết thì Mộc Trữ là con của Mộc Quân.

Luật lệ của việc tỷ võ cũng không quá phức tạp, sử dụng hình thức đấu loại trực tiếp, không được sử dụng vũ khí, thắng bại đến điểm là dừng, càng không nói đến việc giết người. Ngoài những điều đó ra thì có bản lĩnh gì cứ trổ ra hết, quân đội là nơi tinh thần thượng võ, trọng cường giả, chỉ cần chiến thắng sẽ được sự tôn sùng của kẻ khác.

Đứng lẫn bên trong đoàn người Mộc gia, Tiểu Hắc cũng được đi theo tham gia náo nhiệt. Ngoại trừ bộ quần áo đắt tiền mà Ánh Tuyết mua tặng nó thì nhìn đứa nhỏ này chẳng có chút gì nổi bật trừ làn da đen như than.

Ngoài những người mà mình đã biết mặt, Tiểu Hắc đặc biệt chú ý đến vị trung niên oai vệ đi bên cạnh Mộc lão gia chủ. Lần trước gặp mặt Mộc Quốc Thái nó kg thấy người này xuất hiện.

"Không nghĩ đến, bên cạnh ông lão này lại có một cao thủ cực kỳ lợi hại. Xem ra Mộc gia này cũng không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy."

Khi đứng gần Mộc Quốc Thái, Tiểu Hắc liền thả thần thức ra xem xét vị trung niên kia. Kết quả nó phát hiện bên trong cơ thể của ông ta có nội khí vận chuyển.

"Hóa ra đây là một cao thủ nội gia chân chính, Cách vận chuyển nội khí có khác so với chân khí mà ta đang tu luyện"

Lúc đầu, Tiểu Hắc còn chút dè dặt khi dùng thần thức thăm dò vì đây là cao thủ tu luyện nội công đầu tiên mà nó gặp mặt. Sau khoảng tầm mười phút, không thấy trung niên nhân có biểu hiện gì khác thường, nó liền mạnh dạn phóng tay quan sát kỹ hơn.

"Cao thủ nội gia cảm quan hơn xa người thường, tốt nhất khi dùng thần thức nên cẩn trọng. Đừng chủ quan mà lật thuyền trong mương"

Dặn dò Tiểu Hắc một câu, Diệp Thanh Hàn cũng không lên tiếng tiếp tục. Nếu không phải vì nhẫn trữ vật của lão để lại linh giới thì chỉ cần ném cho tên đệ tử của mình vài cái phù lục và pháp khí hộ thân cũng đủ cho nó tung hoành không cố kỵ rồi. Đâu cần phải lo lắng trước sau như hiện tại, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh mà.

Ngoài vị trung niên nhân, Tiểu Hắc cũng không phát hiện ra người nào khác gây ra cảm giác bất an cho nó. Xem ra nội khí cao thủ cũng không phải mặt hàng mà gia tộc nào cũng có thể lấy ra được.

Trước khi buổi tỷ võ diễn ra, các lão tướng quân cùng những vị trong thế hệ của cha Mộc Bình được dịp hội ngộ hàn huyên với nhau rất vui vẻ. Thân là quân nhân, ăn gió nằm sương còn nhiều hơn ở nhà, bọn họ dễ gì có dịp cùng nhau uống một ly rượu, chia sẻ dăm ba câu chuyện vui buồn.

Trái với trưởng bối, những người trẻ tuổi tham gia so tài với nhau thì tụm thành bốn nhóm riêng theo gia tộc của mình. Ngay cả kẻ tự cao như Mộc Đình cũng thu liễm ít nhiều, chứng tỏ trong các gia tộc khác có đối thủ mà hắn ta phải kiêng kỵ.

Thừa lúc mọi người không chú ý, Mộc Bình lặng lẽ đi đến gần Tiểu Hắc. Anh ta khều nhẹ cánh tay nó khẽ nói:

- Sư đệ, đệ thấy huynh có khả năng giành giải nhất cuộc tỷ võ hôm nay không?

Lười biếng nhìn Mộc Bình, Tiểu Hắc tỏ ra nhàm chán bỉu môi đáp:

- Chỉ là hư danh mà thôi.

Suy nghĩ của hai sư huynh đệ này hoàn toàn bất đồng nhau. Nếu như Mộc Bình là một người nam nhi thiết huyết, luôn muốn mạnh mẽ đi tới, không thích âm mưu hay giả dối thì Tiểu Hắc lại là tên thích dùng đầu óc, đứng sau chỉ điểm giang sơn, không bao giờ muốn người khác nắm bắt được mình.

Trong mắt Tiểu Hắc, cho dù giành được quán quân thì sao chứ? Chỉ là phong quang một lúc, được gia tộc coi trọng thêm một chút. Bù lại, kẻ đó sẽ trở thành cái gai của những kẻ nội tộc hoặc gia tộc khác. Thiên tài thường bị ghen tị để rồi nhận lấy kết cục thê thảm, như hoa phù dung sớm nở vội tàn.

Anh hùng thì rất tốt sao? Danh chấn tứ phương, vạn người kính ngưỡng thì sao? Ừ thì cũng không tệ nhưng có bao vị anh hùng có kết cục tốt đẹp. Hạng Vũ kiêu hùng cũng bi phẫn mà chết, nhân trung Lữ Bố không địch thủ cũng phải rơi đầu. Danh tiếng lưu danh sử xanh rốt cục cũng chỉ là một giai thoại trên miệng đời mà thôi.

Như Tư Mã Ý từng nói được sống là điều rất tốt, chỉ cần còn sống thì có thể lập nên đại nghiệp thiên thu vạn đại. Còn kẻ thất bại vĩnh viễn sẽ chẳng có gì cả. Giang sơn không phải binh hùng tướng mạnh là giành được, chân mệnh thiên tử càng không phải mãng phu ngu muội a.

Sau khoảng nửa canh giờ, gia chủ Trần gia Trần Chí Hào đứng ở khu vực chủ tọa trước khoảng hai mươi người trẻ tuổi lớn tiếng tuyên bố:

- Ta cũng không muốn tốn thời gian của các ngươi. Lần này tỷ võ giữa bốn gia tộc Trần, Mộc, Kim, Viễn giải nhất ngoại trừ mười triệu tiền thưởng, một thanh binh khí bán hạ phẩm như mọi khi. Chúng ta sẽ có thêm một vật phẩm đặc biệt là ba nhánh Dạ Lan Thảo. Vị trí thứ hai sẽ được nhận năm triệu tiền thưởng.

Ngay khi lời nói của Trần gia chủ còn chưa kết thúc, cả đám người trẻ tuổi của tứ đại gia tộc liền ồn ào hẳn lên. Hầu như tất cả đều không biết cái thứ gọi là Dạ Lan Thảo kia là gì nhưng một khi đã được đặc biệt thêm vào thì chắc chắn không phải thứ tầm thường rồi.

Dường như đoán trước thái độ của đám hậu bối, Trần Chí Hào chỉ đứng yên mỉm cười vài phút. Sau đó lão ta ho nhẹ vài tiếng rồi lại tiếp tục:

- Các người không cần phải tỏ ra nghi vấn. Dạ Lan Thảo này là do bốn gia tộc bỏ công sức rất lớn mới đạt đến tay. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, các lão già bọn ta đã nhất trí dùng nó làm phần thưởng cho kỳ tỷ võ này. Ai là người chiến thắng cuối cùng sẽ có cơ hội sở hữu, cũng xem như là một lần cơ duyên của các ngươi. Không dài dòng nữa, ta tuyên bố tỷ võ bắt đầu.

Lời tuyến bố khai mạc vừa dứt, một đại hán đầu trọc mặc một đồng phục kỳ lạ có biểu tượng một con chim ưng dang cánh bước ra giữa khu vực sân đấu rộng lớn. Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt của gã tựa như diều hâu rình mồi nhìn lướt qua tất cả các thanh niên thiếu nữ. Gã quan sát đến đâu đều có vài người hơi sợ hãi lùi lại.

- Ta tên là Thẩm Tứ Hải, đội phó thứ ba của Phi Ưng. Lần này được Trần gia chủ ủy thác cho nhiệm vụ làm trọng tài của cuộc thi tỷ võ. Hi vọng các người có thể thi đấu hết sức để giành về vinh quang cho bản thân mình. Bây giờ lần lượt mỗi người tiến lên để bốc số thứ tự, hai số liền nhau sẽ thành một cặp đấu.

Không phải giới thiệu hoành tráng, chỉ cần hai chữ Phi Ưng đã đủ giúp đại hán lực áp được cả đám được xưng là thiên tài này rồi. Cho dù tu vi của ngươi có cao thì cũng chỉ là bông hoa được trồng trong nhà kính, không thể so sánh với những thành viên Phi Ưng được tôi luyện từ bên trong biển máu trở về.

Rất nhanh, tất cả thanh thiếu niên tham gia đều đã bốc được một số riêng cho mình. Cá nhân Mộc Bình chọn được số hai mươi mốt, nghĩa là anh ta sẽ đấu ở trận thứ mười một ở vòng đầu tiên. Ngay khi anh ta còn đang nhìn xung quanh phán đoán xem ai sẽ là đối thủ của mình thì Tiếu Hắc bất ngờ đến bên cạnh anh ta lôi vào một góc.

Nhìn khuôn mặt có chút khác lạ của Tiểu Hắc, Mộc Bình khó hiểu hỏi:

- Tiểu sư đệ, ngươi định làm trò gì nữa đây? Dù không thi đấu trận đầu nhưng ta cũng muốn xem thử thực lực của từng người như thế nào? Sư huynh đây không có thời gian rảnh để bồi tiếp đệ đâu.

Khoác tay một cái, Mộc Bình vừa định rời đi thì Tiểu Hắc lên tiếng:

- Nếu sư huynh có thể chiến thắng, lấy được Dạ Lan Thảo cho sư phụ thì người có thể giúp huynh đột phá hoàng cấp.

Ở chung với Mộc Bình một thời gian, Tiểu Hắc cũng được anh ta tiết lộ những thông tin về Chân Võ Môn và các cấp độ tu luyện của họ.

Đối với Mộc Bình, Chân Võ Môn là mơ ước mà anh ta phải đạt đến, còn Diệp Thanh Hàn vừa nghe đến thì khinh thường chỉ bỏ lại một câu:

"Chỉ là tu luyện nội khí mà thôi, cảnh giới cao siêu đến mấy có thể đánh bại được tu chân giả sao?"

Mộc Bình không có linh căn, việc tu tiên đối với anh ta vốn vô duyên ngay từ đầu. Vì thế, Tiểu Hắc cũng không muốn nói về tiên đạo cho vị sư huynh của mình để không làm cho anh ta bị hụt hẫng.

Trong mắt của Mộc Bình, Tiểu Hắc cũng chỉ là cao thủ nhân cấp như anh ta, thậm chí còn yếu hơn. Có điều không biết vị sư đệ này tu luyện bí kíp gì mà kỹ năng tránh né cực nhanh lại có khả năng thiện xạ, ném ám khí bách phát bách trúng.

Lấy sư phụ ra làm tấm khiên, Tiểu Hắc liền nhận được hứa hẹn của Mộc Bình ngay. Từ lúc được thu nhận làm đệ tử và truyền dạy võ học, Mộc Bình vẫn chưa có cơ hội diện kiến hay làm bất cứ điều gì cho sư tôn của mình. Đây là cơ hội đầu tiên, anh ta chắc chắn sẽ muốn thể hiện thật ấn tượng.

Đùa sao, bây giờ tu luyện Mộc Bình đều có Kiện Thể Hoàn phục dụng thoải mái như ăn kẹo hồ lô. Nếu một ngày sư phụ bất mãn với anh ta, cắt đứt nguồn cung cấp đan dược thì cuộc sống của anh ta sẽ trở thành địa ngục ngay tức khắc. Đối với người tu luyện võ công hay tu chân thì đan dược luôn là thứ có sức hấp dẫn chí mạng, không gì sánh bằng.

- Xin sư đệ báo lại với sư phụ, Mộc Bình ta dù thịt nát xương tan cũng phải giành lấy Dạ Lan Thảo về cho người.

- Được, vậy đệ chúc sư huynh có thể đại triển thần uy, đánh bại quần hùng, đoạt ngôi vị cao nhất. Có một điều đệ nhắc huynh, nếu được thì tận lực che giấu thực lực của mình, trong những kẻ tham gia thi đấu có vài người không dễ đối phó đâu.

Lời cần nói đã nói xong, Tiểu Hắc khẽ mỉm cười xoay người tìm một góc dành cho người dự khán của Mộc gia ngồi xuống. Đôi mắt nó không ngừng đảo quanh những thanh thiếu niên đứng giữa diễn võ trường của Trần gia.

Cặp đấu đầu tiên không được mọi người hào hứng cho lắm vì cả hai người bước ra đều chỉ thuộc nhóm hạng trung, tương tự như Mộc Lam hoặc Mộc Ánh Tuyết ở Mộc gia mà thôi. Diễn biến trận đầu càng không đáng nhắc đến, hai vị này ngoại trừ hô to vài tiếng trợ uy cho mình thì hầu hết thời gian đều chỉ tung ra những chiêu thức bình thường. Cuối cùng, thanh niên bên phía Viễn gia đánh lừa được đối thủ, thắng được một chiêu.

Sau trận mở màn nhạt nhòa, trận đấu thứ hai lại sôi đông lên hẳn vì người ra sân chính là cao thủ của Kim gia Kim Tùy. Thanh niên này phong thái rất trầm ổn, khác xa với phần lớn những kẻ trẻ tuổi có phần bốc đồng khác.

Ngồi trên khu vực chủ tọa, Mộc Quốc Thái mỉm cười thâm ý nhìn sang gia chủ Kim gia Kim Sáng nói:

- Lão Kim, vì Dạ Lan Thảo, không ngờ ngay cả Kim Tùy cũng được cho tham gia thi đấu. Nếu tôi nhớ không lầm, đứa nhỏ này ở lần tỷ võ lần trước cũng bài danh trong tốp bốn đi nha. Năm năm trước tu vi của Kim Tùy đã là nhân cấp sơ kỳ đỉnh phong, lần này tham gia tôi nghĩ chắc cũng cao hơn không ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương