Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Sự kiện song ma lão quỷ bị người ta đánh cho một chết một phế đã nhanh chóng lan truyền ra khắp thủ đô Liêu quốc. Ở các quán ăn, những cao thủ tụ tập lại bàn tán, vô số dị bản được tạo ra. Nào là hai tên ác ma kia xui xẻo gặp phải một thiên kiêu chính đạo, sau khi giao chiến đã bị diệt gọn.

Lại có người cho rằng đó là do một trưởng lão địa cấp xuất thủ, bởi vì trong thời gian cực ngắn chém giết huyền cấp thì phải vượt một cảnh giới mới làm được. Cho dù là phiên bản nào thì ai nầy cũng chắc chắn là kẻ ra tay phải có tu vi cực kỳ cao cường.

Trong khi đó, tên cao ốm sau khi được cứu chữa cũng đã tỉnh lại. Chỉ là khi gã kể ra tình huống của mình thì liền bị cao tầng đánh cho một cái hộc máu suýt chết.

- Phế vật vô dụng. Các ngươi đường đường là huyền cấp cao thủ lại bị một đứa nhóc đánh thành ra thế này.

Một lão giả mặt mày ác độc gầm lên, giọng điệu như bốc lửa.

- Tăng huynh bớt giân, song ma lão quỷ của quý phải không phải hạng đèn cạn dầu. Nếu trong thời gian ngắn lại bị đả bại thì tất nhiên kẻ ra tay ắt không tầm thường.

Tên áo đen đã ra tay ngăn chặn đám người chính phái chém giết tên cao gầy đang ngồi một bên uống trà cất tiếng. Nghe thấy giọng của hắn, lão già mặt mày ác độc mời dừng lại, vẫn còn hậm hực nói:

- Ta thấy tên này lời nói không thể tin tưởng được. Mười tuổi có thể đánh bại huyền cấp, ngay cả mấy tên tự xưng là yêu nghiệt của ba siêu cấp tông môn kia cũng không thể trẻ đến thế này được. Không lẽ đối phương tu luyện nội khí từ trong bụng mẹ hay sao?

- Đích xác là rất khó tin. Ta là người đến hiện trường từ sớm, dấu tích đánh nhau cũng không giống nội khí cao thủ giao đấu.

Tên mặc đồ đen che mặt tên Bàng Vận lắc đầu đáp, hắn ta có lịch thiệp giang hồ mấy chục năm, nhãn lực rất tốt.

- Không phải cao thủ giao đấu? Nói vậy hai tên song ma lão quỷ của môn phái chúng ta bị đánh bại bởi một đứa nhóc người thường à? Ngươi không kể truyện cười đấy chứ?

Lão già họ Tăng dường như nghe được một chuyện cực kỳ phi lý nên xoay sang chất vấn. Tên áo đen suy nghĩ một thoáng rồi đáp:

- Cạm bẫy tại hiện trường theo ta thấy là kẻ địch đã sớm có chuẩn bị từ trước. Nhiều khả năng là có cao thủ khác ẩn nấp hỗ trợ mà hai tên song ma lão quỷ không phát hiện ra.

- Cách giải thích này vừa khớp hợp với suy đoán của lão phu. Hừ, xem ra đích thân ta phải bẩm báo cho chưởng môn, Đại Hoàng Tông chúng ta không phải là loại thiện nam tín nữ. Dám ra tay với người của bọn ta thì nhất định phải nợ máu trả bằng máu. Đã lâu Tăng Chấn Thiên ta chưa ra tay, mọi người đã quên mất sự đáng sợ của lão phu rồi.

Lão già khuôn mặt độc ác bóp nát ly rượu trong tay mình, sát cơ tỏa ra. Gã áo đen thấy thế liền ngăn lại nói:

- Mọi việc hãy để sau khi giao dịch hội diễn ra rồi hẵng tính. Gây chuyện trong thời gian này không phải là một chủ ý tốt. Bọn độc sư kia là một lũ tính khí bất thường, ngươi không nên làm lớn chuyện trong lãnh địa của chúng.

- Được, ta nghe lời ngươi. Nhưng chắc chắn bổn tông sẽ phải đòi lại công đạo.

..................................

Chỉ đơn giản chém giết hai tên huyền cấp mà Tiểu Hắc đã tạo ra một hồi sóng gió không nhỏ. Đáng tiếc dù có biết thì tiểu tử này cũng sẽ chỉ cười nhạt, còn có tâm tính muốn xem kịch vui nữa là đằng khác.

- Quý khách, có một người họ Thiệu đang đợi ở sảnh, có nhắn là muốn gặp mặt ngài.

Một nữ phục vụ xinh xắn gõ cửa, dùng giọng nói nhẹ nhàng thông báo cho Tiểu Hắc. Nghe đến họ Thiệu, nó mặt không biểu tình, khoảng vài phút thì gật đầu nói:

- Nói với hắn đợi ta một chút.

Lúc này, Thiệu La đang ngồi ăn ngấu nghiến trái cây và bánh ngọt, uống rượu vang tài phòng đợi. Tuy tự nhận là thám tử cái gì cũng biết nhưng mấy khi một hoàng cấp như hắn lại được đãi ngộ ở sảnh đợi dành cho khách quý của Vạn Kim thương hội. Nếu không tranh thủ hưởng lạc một chút thì thật là có lỗi với bản thân rồi.

- Ngươi có vẻ đang rất hưởng thụ nhỉ, Thiệu thám tử?

Một giọng nói non nớt pha chút trào phúng vang lên khiến Thiệu La giật mình.

- Tất cả cũng là hưởng ké phúc khí của tiểu huynh đệ ngươi thôi khà khà.

Thiệu La mỉm cười vội vàng đứng dậy nhiệt tình với Tiểu Hắc.

- Được rồi, không cần khách khí, ngươi tìm ta có việc gì không?

Chỉ cần dựa vào tấm chi phiếu, Tiểu Hắc tin chắc tên họ Thiệu kia sẽ dễ dàng tìm ra mình. Dù sao thì có tiền như nó, nếu không ở những khách sạn cao cấp nhất thì cũng chỉ có thể lưu trú tại Vạn Kim thương hội này thôi.

- Hôm qua tiểu huynh đệ có căn dặn nếu tìm ra được lý do tại sao có nhiều cao thủ đến thủ đô Liêu quốc. Nay ta đã có đáp án nên vội đến tìm ngươi.

Thiệu La bộ dáng lấy lòng vội vàng lên tiếng, tiếc là hắn ta nhận lại chỉ là cái nhìn thờ ơ của Tiểu Hắc kèm theo câu nói:

- Lý do đó ta đã nhận được đáp án. Nếu chỉ có vậy, ngươi có thể ra về.

Là kẻ buôn tình báo, Thiệu La phải có giác ngộ kẻ nắm tin sớm nhất mới là kẻ thắng. Hiện tại, tin tức đưa đến đã muộn, không đáng giá một xu nào cả.

Dường như đã chuẩn bị sẳn cho tình huống này, Thiệu La vẫn cười rất tươi nói:

- Ngoại trừ tin tức đó, ta còn biết về những nơi có giao dịch nhỏ và bất nhập lưu. Còn có những thông tin chi tiết về buổi đấu giá chính nữa.

Ái chà, đúng là dân chuyên nghiệp, rất biết cách tìm ngân lượng trong nghịch cảnh nha. Tin tức bên lề cũng có giá trị riêng, Tiểu Hắc cũng không để cho Thiệu La về không công, liên coi sơ qua rồi đưa cho gã ta một tấm chi phiếu. Sau đó, Tiểu Hắc liền hạ lệnh đuổi khách để tiếp tục nghiên cứu đan phương của mình.

Đến tối, Tiểu Hắc lại lặng lẽ rời khỏi Vạn Kim để dạo một vòng. Không phải vì nó nhớ nhung những món ngon mỹ vị tại Độc Oa Nhĩ mà lần này Tiểu Hắc thử vận khí của mình. Đích đến của nó là khu chợ bất nhập lưu mới dựng lên ở rìa khu trung tâm thủ đô.

Sỡ dị khu chợ giao dịch này mọc lên chính là vì lượng cao thủ đến Liêu quốc. Cho nên một số tiểu thương hay độc sư cấp thấp liền bày ra những quầy hàng nhỏ để hi vọng kiếm chút lợi ích. Cũng vì thế nên nơi đây vàng thau lẫn lộn, chỉ có người thật sự có bản lĩnh và kinh nghiệm mới nhận ra được đâu là trân phẩm.

Theo mô típ của mấy bộ phim truyền hình thì những bí kíp võ học hay bí bảo thường sẽ xuất hiện trong những quầy hàng nhỏ bé này. Có điều đời không như phim, càng không truyền kỳ như truyện, những thứ mà Tiểu Hắc nhìn thấy đều khiến nó thất vọng. Tất cả đều là hàng thứ phẩm, chỉ thích hợp cho những kẻ dưới hoàng cấp hoặc hoàng cấp sơ kỳ.

Cũng chẳng hề có những cao nhân ẩn thế như một lão già ăn mày bỗng nhiên xuất hiện để chào mời những món đồ kỳ lạ. Tất cả mọi thứ tiết tấu nhân vật chính đều không tồn tại khiến cho Tiểu Hắc phải thất vọng rời khỏi. Điểm đến tiếp theo của nó là hội trao đổi của đám thanh thiếu niên của các tông môn lớn nhỏ.

Trên đường đi, nó liền lặng lẽ thúc giục linh lục, xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc. Chỉ sau thời gian vài phút, Tiểu Hắc đã biến hóa thành một người khác. Thuật dịch dung kết hợp với Khống Cốt Quyết đã tạo ra hiệu quả cực kỳ mỹ mãn. Dĩ nhiên, loại pháp thuật này chỉ dùng để đối phó với phàm nhân, nếu là tu tiên giả khác thì chỉ cần dùng nhãn thuật là sẽ nhìn ra ngay.

Sở dĩ Tiểu Hắc bỏ thời gian ra nghiên cứu thuật này cũng vì tiểu tử này rất cẩn thận. Ở thế giới hiện tại, không biết có tu tiên giả khác tồn tại hay không nhưng những cao thủ nội khí cũng có thể uy hiếp đến tính mệnh của nó. Do đó, những pháp thuật gân gà trong tu tiên giới lại trở nên cực kỳ hữu dụng với nó.

Ngoài ra, Tiểu Hắc phải cảm ơn Ngộ Đạo Thạch cùng với khả năng nhất tâm đa dụng đã giúp ích nó rất nhiều. Ngoài ra, có một siêu cấp sư phụ là Diệp Thanh Hàn, con đường tu luyện của Tiểu Hắc cũng tránh được rất nhiều sai sót.

Nói đến đây, Diệp Thanh Hàn cũng không biết vì sao tên đệ tử của mình có thể tu luyện pháp thuật của mọi thuộc tính không chút cản trở nào cả. Nếu đã tiện nghi thế thì lão ta cũng không ngại chỉ bảo, không tiếc tay mà ném hết các thuật pháp mà mình sưu tập được cho Tiểu Hắc tu luyện.

Dĩ nhiên, với công pháp thì lão ta vẫn kiên quyết bắt buộc tên đệ tử của mình chủ tu phong hệ công pháp. Công pháp không giống pháp thuật, tu nhiều sẽ dễ dàng dẫn đến xung đột, tẩu hỏa nhập ma. Ngoài ra, linh khí mỏng manh ở cái giới diện này mà tu luyện nhiều hơn một công pháp chính là tự tìm đường chết. Sợ rằng cả đời cũng chẳng thể đột phá, có được chút thành tựu nào cả.

Ngắm nhìn bộ dáng hoàn toàn khác xa của mình trong một tấm kính một quán cà phê, Tiểu Hắc nở một nụ cười tinh nghịch. Hiện tại, Tiểu Hắc trông chẳng khác nào một tên lưu manh khi khuôn mặt tái nhợt, bộ dáng cao gầy như một kẻ nghiện ngập.

Nơi tổ chức trao đổi hội là một tòa nhà lớn đã được bao trọn, phía ngoài cổng là một loạt cao thủ có tu vi hoàng cấp giữ cửa. Tiểu Hắc từ xa nhin thấy có không ít cao thủ đang lãng vãng ở hai bên đường thì thầm cười nhạt.

Ngoại trừ dùng tài lực để bước vào trao đổi hội thì những kẻ khác lại thích trò làm thợ săn con mồi hơn. Nhưng mà đa phần kẻ có tư cách vào hội trao đổi đều không phải loại tầm thường, chỉ e là đám người có ý tưởng cường đạo cướp bóc kia sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

- Tên kia, mau lại đây.

Một tên to con lực lượng đang đứng một góc bên đường cùng vài tên khác đưa tay hiệu cho Tiểu Hắc. Nhìn ra được tu vi đám người này cũng chỉ là hoàng cấp trung kỳ trở xuống, Tiểu Hắc liền yên tâm đi tới cất tiếng hỏi:

- Các ngươi gọi ta?

- Đúng vậy, là bổn đại gia đây gọi ngươi. Này, xem kỹ đi, ngươi có từng nhìn thấy đứa trẻ này không?

Tên lực lưỡng tựa như là đại ca của cả nhóm, liền không khách khí lấy một bức hình trong người ra ném cho Tiểu Hắc. Vừa xem, Tiểu Hắc liền dở khóc dở cười khi người trong hình lại chính là mình a. Dù vậy thì nò vẫn không tỏ ra biểu cảm gì đáp:

- Chưa nhìn thấy bao giờ

- Hừ, cố mà nhớ lại xem, người này rất quan trọng với bon ta.

Tên lực lưỡng khẽ bùng phát khí thế của mình muốn chấp nhiếp Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cũng tỏ ra phối hợp. sắc mặt trở nên hoảng sợ, chỉ vội lắp bắp nói không biết. Cuối cùng đám cao thủ nội khí cũng hết kiên nhẫn liền phẩy tay cho nó rời đi.

- Đại ca, đệ đã nói rồi. Chỉ một đứa trẻ mà lại treo thưởng lớn đến thế tất nhiên không đơn giản rồi. Chúng ta thay vì tìm kiếm tiểu tử đó thì nên theo dõi rồi chặn cướp vài tên trong hội trao đổi biết đâu sẽ kiếm chác được gì đó.

Một tên trong nhóm bất mãn lên tiếng. Tên lực lưỡng suy ngẫm một lúc gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng, nếu dễ tìm được thì mấy tông môn lớn kia đã sớm tìm được. Nào, tập trung tinh thần, tìm vài tên có vẻ yếu nhược nhất để ra tay thôi.

Tiểu Hắc dù đã đi xa hơn chục thước vẫn nghe rõ ràng cuộc đối thoại, nó khẽ cười nhạt. Đúng như Tiểu Hắc dự đoán, đám người của hai tên mập ốm nhất định sẽ không bỏ qua. Quả quít dày sẽ có móng tay nhọn, bọn người kia trăm ngàn vạn lần không thể ngờ tên nhóc mà chúng đang tìm kiếm lại đang ung dung trong một hình hài hoàn toàn khác biệt.

Tiếp theo, Tiểu Hắc lại bị vài đám cao thủ nội khí tóm lại hỏi chuyện. Kết quả thì không ai thu hoạch được gì từ nó cả, Độc Oa Nhĩ nghiêm cấm đánh nhau. Các cao thủ nước ngoài không được phép đả thương người dân cho nên bọn người kia cũng không muốn ra tay với một tên nghiện chỉ còn da bọc xương.

Đến khi Tiểu Hắc lê bước gần đến cổng vào của tòa nhà thì bỗng cơ thể khựng lại trong một khoảng khắc, sau đó nó lại tỏ ra như không có gì bước tiếp. Tiểu Hắc rõ ràng cảm giác được có người vừa tập trung quan sát mình, cái cảm giác sắc lạnh này giống như bị một con dã thú nhìn chằm chằm vào mình.

Trong bóng tối, một đôi mắt đục ngầu đảo qua nhiều người trên đường phố, hơi thở pha lẫn màu đen nhạt đáng sợ, đến nỗi một con muỗi bay qua cũng lập tức tan biến thành bụi đen rơi xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương