Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

- Bàng Vận, lão gia hỏa ngươi vậy mà cũng chạy tới Độc Oa Nhĩ.

Lão già đi chung với ba thanh niên nhíu mày nhìn người áo đen quát lớn. Kết quả, tên áo đen kia chỉ cười lạnh đáp lại:

- Khặc khặc, chúng ta có chân, muốn đi đâu là quyền của bọn ta. Các ngươi lấy quyền gì mà quản? Cho muốn quản cũng phải xem bản thân có đủ thực lực không cái đã.

- Hừ, đừng ỷ vào võ công quái đản của ngươi rồi kiêu ngạo. Xung quanh đây có rất nhiều đồng đạo chính phái, bọn họ sẽ nhanh chóng chạy đến. Lúc đó ta xem ngươi còn dám nói mấy lời vừa rồi nữa không?

- Ngụy quân tử đúng là ngụy quân tử, lại muốn lấy đông hiếp ít. Được, để lão phu thỉnh giáo công phu của ngươi trước đã.

Nói rồi, lão già áo đen lại xông vào đối phương, hai địa cấp cường giả ra tay khiến cho cả con hẻm lập tức bị dư chấn đánh cho tan tành. Người dân xung quanh sợ hải bỏ chạy ra khỏi nhà, tiếng la hét inh ỏi vang lên.

Trong khi đó, kẻ liên quan như Tiểu Hắc đã sớm chạy một khoảng xa. Tình huống vừa rồi nến nó không nhanh chân nhất định sẽ bị địa cấp cao thủ bắt gặp, lúc đó với thực lực đã hao tổn thì dù liều mạng cũng chưa chắc thoát thân được.

- Vẫn là vấn đề tu vi quá yếu.

Thở dài một hơi, Tiểu Hắc không muốn mạo hiểm nữa nên đành trở về Vạn Kim thương hội nghỉ ngơi. Độc Oa Nhĩ có quá nhiều cao thủ, không ngờ một đứa trẻ vô hại như nó đi dạo một vòng cũng kéo đến phiền phức. Tốt nhất là nên về đả tọa nghỉ ngơi một giấc thật tốt.

Một đêm này với thủ đô của Liêu quốc không hề yên tĩnh. Việc các cao thủ chính phái lẫn tà phái va chạm đã khiến cho một số cường giả của nước Liêu phải ra mặt để ngăn cản mới bình ổn lại tình hình. Tuy vậy thì việc một huyền cấp trung kỳ bị giết và một bị trọng thương vẫn khiến cho những kẻ trong cuộc nắm được tin tức phải hãi hùng.

Phải biết rằng cao thủ có tu vi và kinh nghiệm tranh đấu như song ma lão quỷ trừ khi gặp phải địa cấp cao thủ ra tay. nếu không cho dù huyền cấp hậu kỳ đỉnh muốn chính diện đập chết họ mà không có tiếng động là chuyện không hề dễ dàng.

Bằng vào hiện trường, người ta đã phát hiện ra rất nhiều điểm khả nghi. Ví dụ như hai cái hố to có gai nhọn, rồi bức tười hai bên con hẻm lại trở nên dày bất thường. Thêm điểm đáng sợ là thời điểm mấy cường giả địa cấp chạy đến rất nhanh nhưng tên mập trong song ma lão quỷ đã bị đốt cháy thành than. Thủ đoạn ra tay tàn độc lại quyết đoán này nhất thời khiến cho mọi người không thể đoán ra được ai là kẻ tình nghi.

Còn tên cao ốm bị mất quá nhiều máu đã ngất xỉu và được phe tà phái mang đi. Tuy hai tên song ma lão quỷ này không phải thiên tài số một của môn phái nhưng cũng là huyền cấp cao thủ, là lực lượng trung kiên. Cho nên khi không cả hai bị hãm hại, tông môn của bọn họ liền làm ầm lên.

Còn việc tên cao gầy còn sống kia có kể ra chân tướng hay không cũng khó nói. Nếu thật sự như gã lầm tưởng cho rằng Tiểu Hắc là một thiên kiêu của đại tông môn, thì việc mạo phạm của gã có bị giết cũng là việc thích đáng. Bởi cho dù là chính hay tà thì tận cốt lõi của thế giới võ đạo vẫn là mạnh được yếu thua. Dám mạo phạm vào thiên tài của các thế lực khổng lồ như Thập Đại tông môn Triệu quốc chẳng khác nào phạm thượng đến vương tôn quý tộc đâu chứ.

Sáng sớm hôm sau, đám người Mộc Bình sau một thời gian rong ruổi di chuyển liên tục đã được nghỉ ngơi thoải mái. Bọn họ rời phòng nghỉ trễ và được tiếp đãi một bữa ăn đạt tiêu chuẩn năm sao. Còn riêng Tiểu Hắc thì dùng bữa riêng với Nghiêm Lục, bữa ăn xa hoa với rất nhiều đặc sản lạ mắt.

Do bản thân không e ngại các loại độc dược bình thường nên Tiểu Hắc ăn uống thả cửa, không có ý tứ e ngại gì cả. Nghiêm quản sự thì rất từ tốn, phong cách ăn uống của ông ta được luyện tập rất chuyên nghiệp, không có một động tác lỗi nào cả.

- Tiểu Hắc công tử, danh sách các tài liệu mà công tử cần phía chúng tôi chỉ có thể tìm được hai phần ba. Còn một phần ba kia đều là những thứ quý hiếm, đến cả phòng đấu giá chúng tôi cũng rất hiếm khi nhận được vật phẩm như thế. Cho nên...

Nghiêm Lục có phần áy náy lên tiếng. Tuy Vạn Kim tài lực mạnh mẽ nhưng họ là thương nhân, hàng đến tay sẽ phải làm mọi cách để biến chúng thành kim tệ có giá trị. Ngược lại những kẻ lắm tiền nhiều của cũng sẵn sàng bỏ ra cái giá trên trời để có được tài nguyên quí giá cho việc tu luyện. Cho nên nếu không gặp đúng thời điểm thì dù có nhiều tiền hơn Tiểu Hắc cũng khó lòng thu gom đủ những thứ nó cần.

Cũng may là những độc vật cần thiết phối hợp với Dạ Lan Thảo không quá khó tìm, hầu hết đều nằm trong hai phần ba danh sách mà Nghiêm Lục có thể thu thập cho Tiểu Hắc.

- Tốt, hai phần ba cũng đủ cho ta sử dụng hiện tại rồi. Đa tạ Nghiêm quản sự!

Tiểu Hắc khuôn mặt không lộ ra nhiều biểu cảm, không nóng không lạnh nói ra lời cảm ơn. Kỳ thực một phần ba kia mới chân chính là những độc vật dược tài chủ yếu cho các phương thuốc. Nếu không thể tìm ra vài loại thì chuyến đi đến Liêu quốc này xem như không đáng.

- Haha, Tiểu Hắc công tử quá lời, nếu công tử cần giúp đỡ gì cứ tìm đến Vạn Kim thương hội của chúng tôi. Nghiêm mỗ luôn sẵn sàng phục vụ.

Nở một nụ cười sảng khoái, Nghiêm Lục trong lòng khá là vui vẻ. Ngoại trừ tiền tệ chuyển khoản trực tiếp ra, Tiểu Hắc còn cung cấp nhiều binh khí cao cấp lẫn đan dược. Tuy Vạn Kim đấu giá hội tại Liêu quốc quy mô to lớn hơn Yên quốc, tu vi của họ Nghiêm cũng là huyền cấp cao thủ. Cơ mà nhìn thấy bán thánh binh khí cùng đan dược cao cấp chất lượng và số lượng cỡ này vẫn khiến lão ta mừng như điên.

Phải biết rằng một vật phẩm khi đấu giá thì giá trị sẽ tăng lên không ít, cho nên tính đi tính lại Vạn Kim vẫn kiếm được lợi nhuận lớn khi giao dịch với Tiểu Hắc. Đồng thời, lai lịch của Tiểu Hắc càng khiến cho Nghiêm Lục tò mò. Chẳng những lão ta ra sức lấy lòng, còn âm thầm liên lạc với Diên Thọ để tìm hiểu về đại tài chủ mới này.

- Nếu Nghiêm quản sự biết nơi nào có thể tìm ra những tài liệu trong danh sách thì ta cũng sẵn sàng trả giá để có được tin tức hửu dụng.

Tiểu Hắc gõ gõ lên bàn vài cái như có điều suy nghĩ, sau đó liền nói ra một điều kiện làm cho Nghiêm Lục phải đắn đo. Nếu chỉ là tin tức thì lão ta có không ít, nhưng làm vậy có vẻ không hay lắm. Chỉ là Tiểu Hắc là một khách hàng lớn, nếu làm phật lòng thì e là tổn thất cũng không nhỏ a.

- Để Nghiêm mỗ nhớ lại, nếu là tin tức thì không phải không có. Chỉ là mấy tin tức này cũng không hẳn là chính xác tuyệt đối.

Nghiêm Lục bày ra bộ dáng khó xử, Tiểu Hắc nhìn thấy cũng chỉ cười nhạt rồi nói:

- Chỉ cần là tin tức, ta sẽ mua hết. Nếu có sai sót cũng sẽ không truy cứu Nghiêm quản sự. Ngươi cứ yên tâm.

- Hảo, chỉ cần có lời này của Tiểu Hắc công tử, Nghiêm mỗ cũng không tiếc huy động toàn bộ lực lượng để đem về tin tức sớm nhất.

Vỗ ngực cam đoan, Nghiêm Lục trong lòng đã cười như mùa xuân vừa đến. Nói về tài lực, Vạn Kim chiễm chệ trong tốp đầu. Nói về tình báo, họ cũng là hàng ngũ nhất lưu. Nếu không có tình báo mạnh mẽ thì còn làm thương nghiệp cái gì nữa chứ. Chỉ có kẻ đón được gió đông sớm mới kiếm được tài vận kinh người.

- Nghiêm quản sự, ta phát hiện có rất nhiều cao thủ đi lại tại Mộc Oa Nhĩ, không biết là có chuyện gì sắp diễn ra chăng?

Tiểu Hắc lấy một cái bánh ngọt, vừa ăn vừa dò hỏi. Nghiêm Lục tỏ ra không bất ngờ với câu hỏi của Tiểu Hắc, ông ta mỉm cười đáp:

- Đây cũng chính là một trong những tin tức mà chúng tôi định cung cấp cho công tử. Chắc cậu cũng biết việc chiến tranh với Yên quốc khiến cho nước Liêu phải dốc cả binh lực lẫn tài lực. Do chỉ có một phe chủ chiến đồng ý nên không thể huy động toàn bộ nguồn quỹ của quốc gia. Cho nên đám độc sư phe chủ chiến đã quyết định cùng với những người ủng hộ mình trong chính quyền đem một số độc vật quý giá dự trữ ra để đấu giá làm chiến phí.

Thì ra đám cao thủ các nước xuất hiện tại thủ đô nước Liêu là vì muốn đấu giá độc vật quý hiếm. Nếu vậy thì việc các tông môn ở Triệu quốc cũng tham dự cũng không phải chuyện gì khó giải thích cả.

- Hình như không phải mọi cao thủ đều được chào đón. Ta thấy có nhiều kẻ bị lực lượng mật của Liêu quốc theo dõi và truy sát.

- Haha, công tử thật tinh ý. Chỉ có những thế lực lớn mới nhận được thiệp mời của Liêu quốc. Những kẻ kia chủ yếu chỉ đến vì một số độc sư tu vi thấp cũng sẽ bày sạp ra để bán một số vật phẩm của mình. Chính quyền nước Liêu không muốn quá nhiều cao thủ nội khí chạy đến thủ đô khiến cho an ninh bị ảnh hưởng nên mới xuất động ra lực lượng của mình.

Nghiêm Lục cười giải thích. Với ông ta thì mấy tin tức này chẳng có gì quá bí mật cả.

- Thì ra là thế. Vậy xem ra muốn vào đấu giá hội kia cần phải có giấy mời, nếu không thì thật không dễ dàng a.

Tiểu Hắc đôi mắt lóe lên cười đáp. Trong lòng nó cũng thầm đánh giá tên Thiệu La kia thật quá yếu kém, cứ nhìn Nghiêm quản sự người ta đây. Chỉ có chuyện cỏn con như đấu giá hội của độc sư mà cũng không thể tra ra tin tức gì, lại còn vỗ ngực tự khoe.

- Đúng thật là vậy, ngoại trừ thiệp mời, chắc chắn thân phận người tham dự cũng sẽ được kiểm tra kỹ lưỡng.

Nghiêm Lục gật đầu đáp. Tình thế nước Liêu đang có chiến tranh, phải đem một số vật phẩm quý giá ra để bán đấu giá thì nhất định vấn đề an ninh phải được đặt lên hàng đầu rồi.

- Vậy không biết Nghiêm quản sự biết cách nào có thể đoạt được một tấm thiệp mời không? Giá cả không thành vấn đề.

Tiểu Hắc suy nghĩ một thoáng rồi chợt hỏi. Lựa chọn làm thần thâu đi viếng thăm kho tài nguyên kia cũng khá thú vị nhưng rủi ro quá cao. Nếu có thể đường đường chính chính đấu giá vật phẩm thì Tiểu Hắc sẽ không dại đem mệnh nhỏ ra cược.

- Vấn đề này thì...thật xin lỗi Nghiêm mỗ không thể giúp được. Vạn Kim thương hội chúng tôi có nguyên tắc làm việc của mình. Ở bất kỳ quốc gia nào thương hội cũng sẽ nước sông không phạm nước giếng, tuyệt không tranh chấp hay can dự vào kinh doanh của đối phương.

Nghiêm Lục thở dài từ chối. Là một quản sự, ông ta có giới hạn mấu chốt của mình. Vạn Kim thương hội được cả thế giới kính nể một phần cũng vì chữ tín của mình.

- Ta đã hiểu. Hi vọng Nghiêm quản sự sớm cung cấp cho ta tin tức về những tài liệu còn thiếu trong danh sách.

Tiểu Hắc thần sắc hối tiếc nói. Xem ra nó phải tự tìm cách khác để có thiệp mời rồi, đúng là không có con đường nào trải đầy hoa hồng cả.

Sau khi dùng bữa xong, Tiểu Hắc bắt đầu đả tọa vừa tu luyện vừa nghiên cứu luyện đan thuật. Đan phương với vị dược tài chính là Dạ Lan Thảo không phải là quá khó, điều quan trọng là phải phối hợp thuật tốt trong khâu chiết xuất và tinh luyện tài liệu bởi vì độc tính của nhiều loại độc dược hợp lại là rất nguy hiểm.

Tuy rằng tu sĩ có thể dùng linh lực kháng cự với độc dược thông thường nhưng nếu độc dược quá bá đạo cũng sẽ ảnh hưởng đến thể trạng, làm chậm trễ việc tu luyện. Do đó mọi chuyện đều không thể quá khinh suất mà dẫn đến sai lầm được.

Trong khi đó, tại phòng làm việc của mình, Nghiêm Lục đang nói chuyện với các thuộc hạ của mình.

- Tập hợp danh sách các tin tức có độ tin cậy từ cao đến thấp cho ta. Những thông tin thuộc vào loại tối mật thì không cần phải liệt kê vào.

- Đã rõ

Nhóm thuộc hạ nhận lệnh vội vàng rời đi, chỉ còn lại một thanh niên mặt trắng vốn im lặng từ đầu đến giờ. Gã ta bắt đầu lên tiếng:

- Bẩm quản sự, hôm qua Độc Oa Nhĩ đã xảy ra một số va chạm giữ đám cao thủ ngoại lai. Nguyên nhân là một tên huyền cấp bị giết, một tên còn lại bị trọng thương, vẫn chưa tra ra hung thủ.

- Chỉ là vài tên huyền cấp mà thôi, không có gì quan trọng cả. Bọn độc sư tổ chức bán ra vật phẩm giá trị khiến cho nơi này long xà hỗn tạp, xảy ra chuyện cũng là lẽ thường tình. Cứ tiếp tục nghe ngóng, có tin gì mời thì thông báo cho ta.

Nghiêm Lục phất phất tay, cũng không để tin tức vừa rồi trong lòng. Đúng như ông ta nói, đối với Vạn Kim, trừ khi có địa cấp ra tay, nếu không chẳng có việc gì đáng để lưu tâm cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương