Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên
-
Chương 85: Nói xin lỗi
Úy Tuệ vô tội trừng mắt, ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho tiểu thái y gọi Thuận Tử bắt mạch cho mình.
"Như thế nào?" Vẻ mặt Úy Vân Kiệt lo lắng hỏi.
Thuận Tử buông tay nàng ra, giọng nói mang theo vẻ ngây thơ thanh thúy của thiếu niên sắp trưởng thành: "Không ngại."
"Thế nào? Ta đã nói là không sao mà." Úy Tuệ nhìn ca ca.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Úy Vân Kiệt cưng chiều đưa tay vuốt tóc nàng: "Không có việc gì thì tốt."
"Huynh?" Nhìn ánh mắt thân thiết mà cưng chiều của hắn, Úy Tuệ sinh lòng hoảng hốt: "Huynh quan tâm ta?"
Úy Vân Kiệt nghe nói, hung hăng liếc nàng một cái: "Vậy muội cảm thấy hiện tại ta đang làm cái gì?"
"Không phải nhàm chán không có việc gì lại tới đây gây sự à?" Úy Tuệ nghi ngờ hỏi.
"Đồ không có lương tâm." Dường như Úy Vân Kiệt tức giận đâm vào ót nàng, ngón tay hắn thon dài mà có lực, lần này thật đúng là đâm đau nàng.
Úy Tuệ ai da một tiếng, xoa ót, hung hăng trừng hắn: "Làm gì đâm ta?"
"Muội cứ nói đi?" Nếu không phải trước mặt mọi người, ít nhất cũng phải đè nàng xuống đánh vào cái mông của nàng mới hả giận.
Úy Tuệ nhìn hắn chằm chằm, nhưng trên mặt cũng không có vẻ tức giận: "Được rồi được rồi, là ta không đúng, là ta nói sai, được chưa?"
"Nói sai thế nào?" Úy Vân Kiệt khoanh tay, ung dung chờ nàng nhận sai.
Úy Tuệ ngửa đầu nhìn hắn: "Huynh đặc biệt tới đây vì ta, đúng không? Cảm ơn huynh, Đại ca."
Một tiếng Đại ca khiến trong lòng Úy Vân Kiệt rơi lộp bộp, nụ cười trên mặt hắn chẳng những không tăng mà ngược lại còn lạnh lẽo hơn.
"Được rồi được rồi, xem kết quả thôi."
Hình như lười nói nhãm với nàng, Úy Vân Kiệt quay qua nhìn thái y.
Sau khi trải qua sự kiểm tra kỹ càng của thái y, lúc này mới thở ra một hơi, đưa ra kết luận: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vật này chính là Hỏa Long Thảo thiêu thành phấn, bởi vì cái bao được chế tạo từ kim tàm ti, không dễ hòa tan cho nên mới có thể bảo vệ hoàn hảo. Mặt khác, theo thần nhớ lại, hôm qua Tiểu Tam Tử của Ngự Thiện Phòng tới Thái Y Viện lĩnh bao này, chắc là không cất kỹ nên bị người khác trộm đi."
"Tuyên Tiểu Tam Tử." Hoàng thượng trầm giọng nói.
"Vâng" Lập tức có thái giám đi tìm người.
Phía dưới, mọi người nín thở ngưng thần, cũng không dám thảo luận bậy bạ.
Chỉ là, trong lòng mọi người đều nghi ngờ, thật sự bị người khác cầm nhầm sao?
Một lát sau, Tiểu Tam Tử nơm nớp lo sợ đi theo lão thái giám tới đây, bùm quỳ rạp xuống đất.
Hoàng thượng hỏi: "Hôm qua, ngươi đã đi Thái Y Viện lĩnh phấn Hỏa Long Thảo đúng không?"
"Đúng vậy." Tiểu Tam Tử trả lời rất rõ ràng: "Mỗi ba tháng một lần, đều do tiểu nhân đi Thái Y Viện lĩnh."
Hoàng thượng gật đầu, chợt lại hỏi: "Ngươi cẩn thận nhìn một chút, phải thứ kia không?"
Lúc này, ngón tay thái y chỉ túi tàm ti trên đất, còn có bột phấn còn chưa được vẩy hết.
Tiểu Tam Tử liếc nhìn một cái, lập tức gật đầu: "Là cái này. Chỉ là, tại sao lại có thể ở chỗ này rồi? Rõ ràng nô tài đặt dưới lu nước."
"Cái này?" Thái y kia dựng mày: "Hoàng thượng, xin hỏi phấn Hỏa Long Thảo này đến từ tay ai?"
Vừa hỏi xong, không đợi Hoàng thượng trả lời, nha hoàn của Đế Trường Nhạc vội vàng quỳ bò qua, khóc nói: "Là nô tỳ. Nô tỳ tưởng là bột mì, cho nên mới lén cầm đi."
"Ngươi lấy bột mì để làm gì?" Tiểu Tam Tử tò mò hỏi.
"Nô tỳ…" Nha hoàn kia đáng thương tội nghiệp nhìn Đế Trường Nhạc.
Đế Trường Nhạc quăng một cái tát: "Ngươi nhìn bản Công chúa làm gì? Đồ vô dụng, một chút việc cũng làm không xong, còn muốn liên lụy bản Công chúa sao? Ngươi nói, ngươi lấy bột mì để làm gì?"
Nha hoàn nghe thế, tự biết sẽ chịu oan trên lưng, chán nản cúi đầu: "Nô tỳ nhìn Úy nhị tiểu thư không vừa mắt, nên muốn vung vào nàng, hù dọa nàng một chút, không ngờ thứ này lại có độc có thể hại chết người. Hu hu, nô tỳ biết sai rồi, cầu Công chúa tha mạng."
"Coi như bản Công chúa có thể tha ngươi, Hoàng thượng cũng không tha cho ngươi, hơn nữa, Úy nhị tiểu thư có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?" Đế Trường Nhạc một cước đá văng nàng ra.
Úy Tuệ nhìn, khóe mắt đánh thẳng tới: "Này, Tiểu Thất công chúa, ngươi làm như vậy thật không có phẩm giá rồi, trước ngươi thừa nhận qua là ngươi xúi giục. Hiện tại ngược lại đẩy toàn bộ sai lầm cho nha hoàn của mình, quá vô sỉ rồi. Ngươi là một Công chúa mà dám làm không dám chịu, thật khiến cho người khác khinh thường mà."
"Ngươi?" Đế Trường Nhạc bị một câu khinh thường của nàng chọc giận, quát lên: "Là bản Công chúa kêu người làm thì thế nào? Ngươi lại không bị độc chết, hiện tại không phải sống thật tốt sao? Hừ."
Úy Tuệ nhướng nhướng mi, quay đầu nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nếu Trường Nhạc Công chúa cũng thừa nhận là nàng cố ý làm hại dân nữ, kính xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ. Dĩ nhiên, dù sao Trường Nhạc Công chúa cũng là Công chúa của Đại Hạ, là khách, Hoàng thượng không tiện trừng phạt cũng hợp tình hợp lý. Dân nữ cũng không làm khó, chỉ cần Trường Nhạc Công chúa chịu thành tâm thành ý nói xin lỗi dân nữ, việc này dân nữ người lớn không chấp nhặt lỗi của người nhỏ, chấm dứt từ đây, ý của Hoàng thượng thế nào?"
"Khụ." Úy Vân Kiệt nắm tay đặt trên môi, cố gắng chịu đựng không để phát ra tiếng cười trong lồng ngực.
Nha đầu này, nói nàng đần, có đôi khi miệng lưỡi cũng coi như lanh lợi.
Ít nhất, nàng có thể khích tướng Đế Trường Nhạc, cũng có thể lấy lui làm thủ giao cho Hoàng thượng.
Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phải xem Hoàng thượng xử lý như thế nào thôi.
Nhưng Úy Tuệ nói ra trước thân phận Công chúa Đại Hạ của Đế Trường Nhạc, cho nên nếu Hoàng thượng bao che cho nàng ta, thật ra cũng chẳng khác gì sợ Đại Hạ, cũng không thể phục chúng.
Nếu như xử lý thẳng tay thì dù sao người ta cũng là Công chúa nước khác đến đây làm khách, hơi quá đáng thì càng không tốt.
Cho nên, phía sau nha đầu này còn nói chỉ cần xin lỗi là có thể lý giải.
Đây không thể nghi ngờ là, trước nói rõ tình hình thực tế và chân tướng với Hoàng thượng, cuối cùng lại thể hiện sự khoan dung rộng lượng.
Nhưng, dù sao Đế Trường Nhạc cũng có thân phận Công chúa, để cho nàng xin lỗi với một dân nữ, đối với tính tình mắt mọc trên đầu của nàng ta mà nói, dĩ nhiên là trừng phạt lớn nhất rồi.
Nhưng, Hoàng thượng nghe xong lại cười híp mắt: "Ừ, Úy nhị tiểu thư quả nhiên có tấm lòng, không tệ, là nữ nhân tốt của Đại Chu ta."
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Đế Trường Nhạc, ánh mắt sắc bén vài phần: "Trường Nhạc, chuyện này do ngươi mà thành, mặc kệ ngươi cố ý hay vô tình, thiếu chút nữa đã khiến Úy nhị tiểu thư bị độc hại, đây là sự thật không thể thay đổi được. Vì thế, lúc này, ở trước mặt Trẫm, ngươi hãy xin lỗi Úy nhị tiểu thư đi."
Đế Trường Nhạc mở to hai mắt: "Bảo bản Công chúa xin lỗi nàng ta? Dựa vào cái gì? Hoàng thượng, nàng ta cũng chỉ là một dân đen, coi như bản Công chúa thật sự giết nàng ta, vậy đó cũng là vinh hạnh của nàng ta."
"Ta nhổ vào." Úy Tuệ nhịn không được nhổ một ngụm, còn vinh hạnh, cho rằng người nao cũng là tôi tớ của nàng ta à?
"A." Đột nhiên Thư Dao Hoàng hậu hoảng sợ kêu lên.
Mọi người không khỏi nhìn nàng.
Vẻ mặt Hoàng hậu vô tội, chỉ nói: "Bổn cung nghe Trường Nhạc Công chúa nói xong, cảm thấy rất kỳ quái."
"Kỳ quái thế nào?" Quân Thi Âm ở bên hỏi một câu.
Hoàng hậu chớp ánh mắt trong suốt, hừ nói: "Nghe nói Đại Hạ là một nước lễ nghi, Đại Hạ Quốc quân (vua) càng thêm nghiêm khắc với nữ tử. Hiện tại, trái lại Bổn cung lại tò mò, muốn hỏi Trường Nhạc Công chúa một chút, dân vô tội, ngươi lấy lý do gì chém giết? Chẳng lẽ ngươi không biết, ở Đại Chu, Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân sao?"
"Bản Công chúa…" Đế Trường Nhạc bị hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thật ra thì, vừa rồi nàng chỉ là nhất thời nói nhãm, huống chi sự thật cũng vốn là như thế, nếu ở Đại Hạ, thì làm gì có người nào dám chất vấn nàng như thế? Cũng chỉ là một dân đen, nếu nàng muốn giết thì Phụ hoàng cũng không để ý.
"Hả?" Thư Dao khẽ nhướng đôi mi thanh tú, hình như rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng.
"A." Lúc này Quân Thi Âm dịu dàng cười: "Theo nô tì thấy, vừa rồi Trường Nhạc Công chúa cũng chỉ có thể coi như là lời của trẻ con, nàng có thể lớn bao nhiêu, sao có thể phân biệt được nặng nhẹ chứ?"
Đôi mắt Đế Trường Nhạc đỏ hồng, được Quý phi nương nương nói đỡ, trong lòng càng thêm uất ức: "Bản Công chúa phải về Đại Hạ, hiện tại đi ngay."
Dứt lời, thật đúng là cất bước đi.
"Đứng lại." Hoàng thượng đột nhiên lớn tiếng quát to: "Trường Nhạc, Phụ hoàng ngươi và Trẫm là bạn cũ, hắn đã giao phó ngươi cho Trẫm, tự nhiên Trẫm có trách nhiệm dạy dỗ ngươi. Chuyện hôm nay là ngươi không đúng, nếu như không xin lỗi, Trẫm sẽ tự mình phái người đưa ngươi trở về Đại Hạ, nói việc này với Phụ hoàng ngươi, để cho hắn xử trí."
Chuyện như vậy nếu nháo lớn hơn, chẳng phải sẽ khiến cho mấy Hoàng tỷ Hoàng muội chê cười sao?
Lúc tới, nàng được các tỷ muội hâm mộ ghen ghét, đều nói Thái tử Đại Chu hùng tài vĩ lược, anh tuấn bất phàm, mà nàng lại mang danh nghĩa đến đây hòa thân.
Hiện giờ cũng bởi vì nàng cố ý đả thương người, bị trục xuất trở về, vậy mặt mũi này có thể ném đi được rồi.
Cũng may, Đế Trường Nhạc cũng không coi là quá đần, trong nháy mắt cân nhắc lợi hại trong đó, hít hít cái mũi, nức nở nói.
"Hoàng thượng, bản Công chúa biết sai rồi. Hiện tại bản Công chúa sẽ nói xin lỗi."
Nói xong, quả thật hành lễ với Úy Tuệ: "Úy nhị tiểu thư, chuyện vừa rồi là lỗi của bản Công chúa, bản Công chúa nhất thời ham chơi, cũng không có lòng đả thương tổn ngươi, hi vọng ngươi đừng để trong lòng."
Mặc kệ có phải nàng xuất phát từ thật tâm hay không, tóm lại bộ dạng hoa lê đái vũ của nàng ta lại lộ ta sự chân thành.
Úy Tuệ cũng không tiện nói gì nữa, chỉ nói: "Được rồi, Tiểu Thất công chúa biết sai là được rồi, bản tiểu thư chỉ hi vọng ngươi nhớ kỹ bài học này, về sau không cần làm những chuyện xúc phạm tới người khác nữa."
Đế Trường Nhạc cúi đầu, mím môi không nói, nhưng mà trong nội tâm lại vô cùng hận Úy Tuệ.
Một màn sóng gió cứ như vậy chấm dứt, hứng thú của Hoàng thượng bị quét không ít, muốn ôm ái phi rời đi.
Không ngờ hứng thú của Quân Thi Âm lại không giảm: "Hoàng thượng, việc chen ngang vừa rồi đã qua, lúc này ánh nắng tươi đẹp, vận may tốt nhất, không bằng để cho Tiên Nhi nhảy một điệu, chúng ta cùng thưởng thức thật tốt."
Quân Tiên Nhi nghe điểm tên của mình, vui vẻ không thôi, vội vàng đứng lên: "Hoàng thượng tỷ phu, vũ kỹ của ta đều do tỷ tỷ tự mình chỉ dạy. Trước đó vài ngày mới học một vũ khúc mới, tỷ tỷ vẫn nói ta nhảy không tốt, hôm nay ta sẽ nhảy cho Hoàng thượng tỷ phu xem thử, tới cùng là thật không bằng tỷ tỷ sao?"
Từng tiếng Hoàng thượng tỷ phu, gọi đến trong lòng Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, không ngừng cười được gật đầu nói: "Được, vậy ngươi nhảy, Hoàng thượng tỷ phu sẽ nhìn kỹ, nếu ngươi nhảy tốt hơn tỷ tỷ ngươi, Hoàng thượng tỷ phu cũng sẽ không thiên vị tỷ tỷ ngươi, tất nhiên sẽ ra mặt cho ngươi."
"Đa tạ Hoàng thượng tỷ phu." Quân Tiên Nhi dịu dàng nói cảm ơn, chân thành ra khỏi chỗ ngồi.
Mà đổi thành một bên trên đường đi, Thái tử Tiêu Dục và một đám nam tử trẻ tuổi đang đi tới bên này, trong đó có nam tử trong lòng Quân Tiên Nhi mong đợi đã lâu -- Quân Phi Sắc.
"Như thế nào?" Vẻ mặt Úy Vân Kiệt lo lắng hỏi.
Thuận Tử buông tay nàng ra, giọng nói mang theo vẻ ngây thơ thanh thúy của thiếu niên sắp trưởng thành: "Không ngại."
"Thế nào? Ta đã nói là không sao mà." Úy Tuệ nhìn ca ca.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Úy Vân Kiệt cưng chiều đưa tay vuốt tóc nàng: "Không có việc gì thì tốt."
"Huynh?" Nhìn ánh mắt thân thiết mà cưng chiều của hắn, Úy Tuệ sinh lòng hoảng hốt: "Huynh quan tâm ta?"
Úy Vân Kiệt nghe nói, hung hăng liếc nàng một cái: "Vậy muội cảm thấy hiện tại ta đang làm cái gì?"
"Không phải nhàm chán không có việc gì lại tới đây gây sự à?" Úy Tuệ nghi ngờ hỏi.
"Đồ không có lương tâm." Dường như Úy Vân Kiệt tức giận đâm vào ót nàng, ngón tay hắn thon dài mà có lực, lần này thật đúng là đâm đau nàng.
Úy Tuệ ai da một tiếng, xoa ót, hung hăng trừng hắn: "Làm gì đâm ta?"
"Muội cứ nói đi?" Nếu không phải trước mặt mọi người, ít nhất cũng phải đè nàng xuống đánh vào cái mông của nàng mới hả giận.
Úy Tuệ nhìn hắn chằm chằm, nhưng trên mặt cũng không có vẻ tức giận: "Được rồi được rồi, là ta không đúng, là ta nói sai, được chưa?"
"Nói sai thế nào?" Úy Vân Kiệt khoanh tay, ung dung chờ nàng nhận sai.
Úy Tuệ ngửa đầu nhìn hắn: "Huynh đặc biệt tới đây vì ta, đúng không? Cảm ơn huynh, Đại ca."
Một tiếng Đại ca khiến trong lòng Úy Vân Kiệt rơi lộp bộp, nụ cười trên mặt hắn chẳng những không tăng mà ngược lại còn lạnh lẽo hơn.
"Được rồi được rồi, xem kết quả thôi."
Hình như lười nói nhãm với nàng, Úy Vân Kiệt quay qua nhìn thái y.
Sau khi trải qua sự kiểm tra kỹ càng của thái y, lúc này mới thở ra một hơi, đưa ra kết luận: "Hồi bẩm Hoàng thượng, vật này chính là Hỏa Long Thảo thiêu thành phấn, bởi vì cái bao được chế tạo từ kim tàm ti, không dễ hòa tan cho nên mới có thể bảo vệ hoàn hảo. Mặt khác, theo thần nhớ lại, hôm qua Tiểu Tam Tử của Ngự Thiện Phòng tới Thái Y Viện lĩnh bao này, chắc là không cất kỹ nên bị người khác trộm đi."
"Tuyên Tiểu Tam Tử." Hoàng thượng trầm giọng nói.
"Vâng" Lập tức có thái giám đi tìm người.
Phía dưới, mọi người nín thở ngưng thần, cũng không dám thảo luận bậy bạ.
Chỉ là, trong lòng mọi người đều nghi ngờ, thật sự bị người khác cầm nhầm sao?
Một lát sau, Tiểu Tam Tử nơm nớp lo sợ đi theo lão thái giám tới đây, bùm quỳ rạp xuống đất.
Hoàng thượng hỏi: "Hôm qua, ngươi đã đi Thái Y Viện lĩnh phấn Hỏa Long Thảo đúng không?"
"Đúng vậy." Tiểu Tam Tử trả lời rất rõ ràng: "Mỗi ba tháng một lần, đều do tiểu nhân đi Thái Y Viện lĩnh."
Hoàng thượng gật đầu, chợt lại hỏi: "Ngươi cẩn thận nhìn một chút, phải thứ kia không?"
Lúc này, ngón tay thái y chỉ túi tàm ti trên đất, còn có bột phấn còn chưa được vẩy hết.
Tiểu Tam Tử liếc nhìn một cái, lập tức gật đầu: "Là cái này. Chỉ là, tại sao lại có thể ở chỗ này rồi? Rõ ràng nô tài đặt dưới lu nước."
"Cái này?" Thái y kia dựng mày: "Hoàng thượng, xin hỏi phấn Hỏa Long Thảo này đến từ tay ai?"
Vừa hỏi xong, không đợi Hoàng thượng trả lời, nha hoàn của Đế Trường Nhạc vội vàng quỳ bò qua, khóc nói: "Là nô tỳ. Nô tỳ tưởng là bột mì, cho nên mới lén cầm đi."
"Ngươi lấy bột mì để làm gì?" Tiểu Tam Tử tò mò hỏi.
"Nô tỳ…" Nha hoàn kia đáng thương tội nghiệp nhìn Đế Trường Nhạc.
Đế Trường Nhạc quăng một cái tát: "Ngươi nhìn bản Công chúa làm gì? Đồ vô dụng, một chút việc cũng làm không xong, còn muốn liên lụy bản Công chúa sao? Ngươi nói, ngươi lấy bột mì để làm gì?"
Nha hoàn nghe thế, tự biết sẽ chịu oan trên lưng, chán nản cúi đầu: "Nô tỳ nhìn Úy nhị tiểu thư không vừa mắt, nên muốn vung vào nàng, hù dọa nàng một chút, không ngờ thứ này lại có độc có thể hại chết người. Hu hu, nô tỳ biết sai rồi, cầu Công chúa tha mạng."
"Coi như bản Công chúa có thể tha ngươi, Hoàng thượng cũng không tha cho ngươi, hơn nữa, Úy nhị tiểu thư có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi sao?" Đế Trường Nhạc một cước đá văng nàng ra.
Úy Tuệ nhìn, khóe mắt đánh thẳng tới: "Này, Tiểu Thất công chúa, ngươi làm như vậy thật không có phẩm giá rồi, trước ngươi thừa nhận qua là ngươi xúi giục. Hiện tại ngược lại đẩy toàn bộ sai lầm cho nha hoàn của mình, quá vô sỉ rồi. Ngươi là một Công chúa mà dám làm không dám chịu, thật khiến cho người khác khinh thường mà."
"Ngươi?" Đế Trường Nhạc bị một câu khinh thường của nàng chọc giận, quát lên: "Là bản Công chúa kêu người làm thì thế nào? Ngươi lại không bị độc chết, hiện tại không phải sống thật tốt sao? Hừ."
Úy Tuệ nhướng nhướng mi, quay đầu nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nếu Trường Nhạc Công chúa cũng thừa nhận là nàng cố ý làm hại dân nữ, kính xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ. Dĩ nhiên, dù sao Trường Nhạc Công chúa cũng là Công chúa của Đại Hạ, là khách, Hoàng thượng không tiện trừng phạt cũng hợp tình hợp lý. Dân nữ cũng không làm khó, chỉ cần Trường Nhạc Công chúa chịu thành tâm thành ý nói xin lỗi dân nữ, việc này dân nữ người lớn không chấp nhặt lỗi của người nhỏ, chấm dứt từ đây, ý của Hoàng thượng thế nào?"
"Khụ." Úy Vân Kiệt nắm tay đặt trên môi, cố gắng chịu đựng không để phát ra tiếng cười trong lồng ngực.
Nha đầu này, nói nàng đần, có đôi khi miệng lưỡi cũng coi như lanh lợi.
Ít nhất, nàng có thể khích tướng Đế Trường Nhạc, cũng có thể lấy lui làm thủ giao cho Hoàng thượng.
Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phải xem Hoàng thượng xử lý như thế nào thôi.
Nhưng Úy Tuệ nói ra trước thân phận Công chúa Đại Hạ của Đế Trường Nhạc, cho nên nếu Hoàng thượng bao che cho nàng ta, thật ra cũng chẳng khác gì sợ Đại Hạ, cũng không thể phục chúng.
Nếu như xử lý thẳng tay thì dù sao người ta cũng là Công chúa nước khác đến đây làm khách, hơi quá đáng thì càng không tốt.
Cho nên, phía sau nha đầu này còn nói chỉ cần xin lỗi là có thể lý giải.
Đây không thể nghi ngờ là, trước nói rõ tình hình thực tế và chân tướng với Hoàng thượng, cuối cùng lại thể hiện sự khoan dung rộng lượng.
Nhưng, dù sao Đế Trường Nhạc cũng có thân phận Công chúa, để cho nàng xin lỗi với một dân nữ, đối với tính tình mắt mọc trên đầu của nàng ta mà nói, dĩ nhiên là trừng phạt lớn nhất rồi.
Nhưng, Hoàng thượng nghe xong lại cười híp mắt: "Ừ, Úy nhị tiểu thư quả nhiên có tấm lòng, không tệ, là nữ nhân tốt của Đại Chu ta."
Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Đế Trường Nhạc, ánh mắt sắc bén vài phần: "Trường Nhạc, chuyện này do ngươi mà thành, mặc kệ ngươi cố ý hay vô tình, thiếu chút nữa đã khiến Úy nhị tiểu thư bị độc hại, đây là sự thật không thể thay đổi được. Vì thế, lúc này, ở trước mặt Trẫm, ngươi hãy xin lỗi Úy nhị tiểu thư đi."
Đế Trường Nhạc mở to hai mắt: "Bảo bản Công chúa xin lỗi nàng ta? Dựa vào cái gì? Hoàng thượng, nàng ta cũng chỉ là một dân đen, coi như bản Công chúa thật sự giết nàng ta, vậy đó cũng là vinh hạnh của nàng ta."
"Ta nhổ vào." Úy Tuệ nhịn không được nhổ một ngụm, còn vinh hạnh, cho rằng người nao cũng là tôi tớ của nàng ta à?
"A." Đột nhiên Thư Dao Hoàng hậu hoảng sợ kêu lên.
Mọi người không khỏi nhìn nàng.
Vẻ mặt Hoàng hậu vô tội, chỉ nói: "Bổn cung nghe Trường Nhạc Công chúa nói xong, cảm thấy rất kỳ quái."
"Kỳ quái thế nào?" Quân Thi Âm ở bên hỏi một câu.
Hoàng hậu chớp ánh mắt trong suốt, hừ nói: "Nghe nói Đại Hạ là một nước lễ nghi, Đại Hạ Quốc quân (vua) càng thêm nghiêm khắc với nữ tử. Hiện tại, trái lại Bổn cung lại tò mò, muốn hỏi Trường Nhạc Công chúa một chút, dân vô tội, ngươi lấy lý do gì chém giết? Chẳng lẽ ngươi không biết, ở Đại Chu, Thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân sao?"
"Bản Công chúa…" Đế Trường Nhạc bị hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thật ra thì, vừa rồi nàng chỉ là nhất thời nói nhãm, huống chi sự thật cũng vốn là như thế, nếu ở Đại Hạ, thì làm gì có người nào dám chất vấn nàng như thế? Cũng chỉ là một dân đen, nếu nàng muốn giết thì Phụ hoàng cũng không để ý.
"Hả?" Thư Dao khẽ nhướng đôi mi thanh tú, hình như rất kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng.
"A." Lúc này Quân Thi Âm dịu dàng cười: "Theo nô tì thấy, vừa rồi Trường Nhạc Công chúa cũng chỉ có thể coi như là lời của trẻ con, nàng có thể lớn bao nhiêu, sao có thể phân biệt được nặng nhẹ chứ?"
Đôi mắt Đế Trường Nhạc đỏ hồng, được Quý phi nương nương nói đỡ, trong lòng càng thêm uất ức: "Bản Công chúa phải về Đại Hạ, hiện tại đi ngay."
Dứt lời, thật đúng là cất bước đi.
"Đứng lại." Hoàng thượng đột nhiên lớn tiếng quát to: "Trường Nhạc, Phụ hoàng ngươi và Trẫm là bạn cũ, hắn đã giao phó ngươi cho Trẫm, tự nhiên Trẫm có trách nhiệm dạy dỗ ngươi. Chuyện hôm nay là ngươi không đúng, nếu như không xin lỗi, Trẫm sẽ tự mình phái người đưa ngươi trở về Đại Hạ, nói việc này với Phụ hoàng ngươi, để cho hắn xử trí."
Chuyện như vậy nếu nháo lớn hơn, chẳng phải sẽ khiến cho mấy Hoàng tỷ Hoàng muội chê cười sao?
Lúc tới, nàng được các tỷ muội hâm mộ ghen ghét, đều nói Thái tử Đại Chu hùng tài vĩ lược, anh tuấn bất phàm, mà nàng lại mang danh nghĩa đến đây hòa thân.
Hiện giờ cũng bởi vì nàng cố ý đả thương người, bị trục xuất trở về, vậy mặt mũi này có thể ném đi được rồi.
Cũng may, Đế Trường Nhạc cũng không coi là quá đần, trong nháy mắt cân nhắc lợi hại trong đó, hít hít cái mũi, nức nở nói.
"Hoàng thượng, bản Công chúa biết sai rồi. Hiện tại bản Công chúa sẽ nói xin lỗi."
Nói xong, quả thật hành lễ với Úy Tuệ: "Úy nhị tiểu thư, chuyện vừa rồi là lỗi của bản Công chúa, bản Công chúa nhất thời ham chơi, cũng không có lòng đả thương tổn ngươi, hi vọng ngươi đừng để trong lòng."
Mặc kệ có phải nàng xuất phát từ thật tâm hay không, tóm lại bộ dạng hoa lê đái vũ của nàng ta lại lộ ta sự chân thành.
Úy Tuệ cũng không tiện nói gì nữa, chỉ nói: "Được rồi, Tiểu Thất công chúa biết sai là được rồi, bản tiểu thư chỉ hi vọng ngươi nhớ kỹ bài học này, về sau không cần làm những chuyện xúc phạm tới người khác nữa."
Đế Trường Nhạc cúi đầu, mím môi không nói, nhưng mà trong nội tâm lại vô cùng hận Úy Tuệ.
Một màn sóng gió cứ như vậy chấm dứt, hứng thú của Hoàng thượng bị quét không ít, muốn ôm ái phi rời đi.
Không ngờ hứng thú của Quân Thi Âm lại không giảm: "Hoàng thượng, việc chen ngang vừa rồi đã qua, lúc này ánh nắng tươi đẹp, vận may tốt nhất, không bằng để cho Tiên Nhi nhảy một điệu, chúng ta cùng thưởng thức thật tốt."
Quân Tiên Nhi nghe điểm tên của mình, vui vẻ không thôi, vội vàng đứng lên: "Hoàng thượng tỷ phu, vũ kỹ của ta đều do tỷ tỷ tự mình chỉ dạy. Trước đó vài ngày mới học một vũ khúc mới, tỷ tỷ vẫn nói ta nhảy không tốt, hôm nay ta sẽ nhảy cho Hoàng thượng tỷ phu xem thử, tới cùng là thật không bằng tỷ tỷ sao?"
Từng tiếng Hoàng thượng tỷ phu, gọi đến trong lòng Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, không ngừng cười được gật đầu nói: "Được, vậy ngươi nhảy, Hoàng thượng tỷ phu sẽ nhìn kỹ, nếu ngươi nhảy tốt hơn tỷ tỷ ngươi, Hoàng thượng tỷ phu cũng sẽ không thiên vị tỷ tỷ ngươi, tất nhiên sẽ ra mặt cho ngươi."
"Đa tạ Hoàng thượng tỷ phu." Quân Tiên Nhi dịu dàng nói cảm ơn, chân thành ra khỏi chỗ ngồi.
Mà đổi thành một bên trên đường đi, Thái tử Tiêu Dục và một đám nam tử trẻ tuổi đang đi tới bên này, trong đó có nam tử trong lòng Quân Tiên Nhi mong đợi đã lâu -- Quân Phi Sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook