Lướt qua đám người kia, ánh mắt Quân Tiên Nhi chuẩn xác rơi vào trên người nam nhân vô cùng tuấn mỹ kia.

Quân Phi Sắc, hắn thật sự tới đây.

Thật tốt quá.

Trong mắt Quân Tiên Nhi hiện lên sự vui vẻ, tâm tình của các cô nương khác cũng kích động không thua gì nàng.

Lập tức, nhìn thấy nhiều mỹ nam quý tộc xuất hiện như vậy, tất cả đỏ mặt ngượng ngùng, trong mắt hoa đào sáng lạng, ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn.

Gần, gần, thấy bóng dáng bọn họ ngày càng gần, thậm chí có nữ hài kích động hít thở khó khăn, gần như té xỉu.

Úy Tuệ nghe tiếng hít khí lạnh bên cạnh, không khỏi nâng trán.

Chuyện truy tinh (theo đuổi thần tượng) như vậy, quả nhiên không hạn chế thời gian địa điểm và thời đại mà.

"Này, nước miếng chảy xuống kìa." Nàng khẽ đụng vào Lục Vô Song, nhìn nha đầu này cũng không biết là nhìn vị công tử ca nào, ánh mắt nhìn thẳng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, mắt thấy nước miếng sắp chảy ra rồi.

"Ưm, Tuệ, là Quân tướng quân." Lục Vô Song còn chưa phản ứng kịp, ngược lại Lâm Y Y kích động trước nắm tay Úy Tuệ, lại bấm rồi bóp, trong đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng nóng bỏng.

Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn nàng, vậy mà còn dám nói không muốn gả cho nam thần Tướng quân người ta? Gạt quỷ hả? Ách, không đúng, sao lại lôi mình ra mắng chứ? Phi phi phi, nàng mới không phải là quỷ đâu.

"Y Y, thích thì lớn mật thổ lộ, thật sự? Nếu không, đến cả mảnh vụn cuối cùng ngươi cũng không vớt được, chỉ có thể nhìn mà thèm phần của người khác thôi." Thấy những nữ hài khác đều có vẻ mặt muốn nuốt người, Úy Tuệ khuyến khích Lâm Y Y.

Nào biết Lâm Y Y chỉ ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Sẽ không, người ta có người trong lòng rồi."

"Hả? Không phải chứ? Người nào?"

Úy Tuệ chợt nắm tay của nàng, trả lại toàn bộ sức lực lúc nãy bị nàng bấm bóp khi kích động.

"Suỵt, nhỏ tiếng chút." Hình như sợ người nghe được, Lâm Y Y vội vàng dùng tay ra hiệu với nàng.

Một bên, Lục Vô Song cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng gia nhập, còn vui vẻ lên tiếng bát quái về Lâm Y Y: "Tuệ, muội không biết sao? Y Y đã tới nhà hắn hai lần rồi đấy, hắc hắc, bà bà (mẹ chồng) tương lại cũng rất thích nàng."

"Hử…" Úy Tuệ xoay người lại, bất mãn trừng to mắt: "Nói như vậy, ngươi sắp xuất giá rồi sao?"

"Còn chưa có nhanh như vậy." Lâm Y Y vội vàng kéo nàng ngồi xuống, lại có chút lo lắng nói: "Còn chưa trao đổi bát tự nữa."

Ngay cả nhà trai cũng đã gặp qua, vậy coi như không trao đổi, theo nàng thấy, cũng đã đâu ra đấy rồi.

Úy Tuệ cũng không bàn cãi khi nào thì nàng xuất giá, chỉ quan tâm: "Vậy nói mau, nam nhân kia là ai? Có dễ nhìn hơn so với Quân tướng quân hay không?"

"Cái này làm sao có thể so sánh?" Lâm Y Y quái dị nhìn nàng: "Quân tướng quân là thiên thần hạ phàm, chúng ta là nữ tử phàm trần, há có thể xứng đôi? Hiện giờ có thể nhìn hắn từ xa, trong lòng ta đã rất thỏa mãn, không nghĩ tới những cái khác."

"Ách? Vậy à.." Hình như Úy Tuệ có thể lĩnh hội cảm nhận của nàng, cũng như ở hiện đại, nàng thích nam thần một người lại một người, từ Tô Hữu Bằng đến Tiểu Oa (Chung Hán Lương á), từ Tiểu Oa đến Nguyên Bân, Song Seung Heon…

Mỗi lần nhìn thấy, trong đôi mắt cũng sẽ phóng ánh sáng sắc lang, nhưng thật sự có cơ hội nghịch thiên có thể gả cho bọn họ, phỏng chừng nàng cũng phải cân nhắc thật kỹ rồi.

Dù sao, không phải cùng một loại người, vẫn nên lẳng lặng quan sát thì tốt hơn.

"Vậy ngươi nói nhanh lên, rốt cuộc vị kia của ngươi là ai?" Lúc này Úy Tuệ thật muốn trông thấy nam nhân mà Lâm Y Y yêu sẽ có dạng gì.

Ôi, cô nương bên cạnh nàng cuối cùng cũng có mục tiêu xác định, thật tốt.

Hai gò má Lâm Y Y đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu nói: "Chàng… Chàng là người rất tốt."

Chỉ cần vẻ mặt này, một câu nói người rất tốt cũng có thể nhìn ra địa vị của nam nhân kia trong cảm nhận của nàng rồi.

Tình yêu, đây mới là tình yêu, mặc dù lúc trước nhìn Quân Phi Sắc giống hoa si, nhưng cũng chỉ giống như dạng nam nhân thích nhìn mỹ nữ thôi, thật ra cũng không bỏ thêm bao nhiêu tình cảm vào, mà hơn hẳn đó là bản năng của giống đực, mà đại khái Lâm Y Y cũng chỉ là bản năng giống cái, lúc này nhắc tới nam nhân kia, nàng luôn luôn hào phóng cởi mở thế mà lại xấu hổ đỏ mặt, đây mới phản ứng bình thường của tình yêu.

"Người rất tốt." Úy Tuệ bắt được câu này, nháy mắt vài cái với Lục Vô Song, sau đó bắt lấy Lâm Y Y, cố gắng bát quái từ trong miệng nàng, người rất tốt là người như thế nào.

Bên này, ba tiểu cô nương, ba cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, tha thiết trò chuyện bát quái.

Úy Vân Kiệt cũng không đi nơi khác, mang theo hai thái y trẻ tuổi kiểm tra thực hư lúc trước, dứt khoát ngồi vào bàn của Úy Tuệ.

Cũng may, ánh mắt của mọi người đều chú ý tới trên người của một đám công tử mới đến, không ai chú ý tới bên này.

Quân Tiên Nhi cứ lẳng lặng đứng ở vị trí bên cạnh, kích động chờ nam nhân trong lòng đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn càng phát ra sắc xuân phơi phới.

Chỉ là, nàng không ngờ tới chính là, tỷ tỷ Quân Thi Âm bên cạnh nàng, tuy mặt không chút thay đổi, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp giống như băng tuyết tràn ra dày đặt nhu tình, lúc này, mặc dù không muốn nhưng đôi mắt của nàng ta vẫn không tự giác nhìn về phía người nọ.

Tim đập thình thịch, may mắn, đoàn người rất đông, hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc nàng nhìn người nào.

Nhưng đương sự (người có liên quan) vẫn có chút chột dạ, Quân Thi Âm lén liếc nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy hắn cười khanh khách nhìn người tới, nàng biết Hoàng thượng yêu quý Thái tử, thấy nhi tử yêu thương tới, tất nhiên vui vẻ, nàng không lí do nhẹ nhàng thở ra.

Mà phía bên kia của Hoàng thượng, khi Hoàng hậu trẻ tuổi Thư Dao nhìn thấy những người đó, nhất là nam nhân có khí chất xuất chúng, dung mạo tuấn mỹ nhất trong đó thì đôi mi thanh tú nhăn lại, khóe môi giống như chán ghét mà nhếch lên.

Quân Phi Sắc, không phải ngươi ghét nhất những yến hội nông cạn náo nhiệt này sao? Sao hôm nay lại chạy tới tham gia bữa tiệc nàng thiết đãi đám nữ nhân dung tục này hả?

Hừ!

Dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, đám người Thái tử đến gần, mọi người khom người hành lễ với Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương.

Hôm nay thật là náo nhiệt, ngay cả Thái tử lãnh tình cũng tới đây, Hoàng thượng vui vẻ không ngậm miệng được, lập tức sai người bày thêm vị trí.

Đám người Thái tử ngồi xuống vị trí ngay bên dưới Hoàng thượng, như thế, vị trí của cô nương Thủy Linh Nhi và Vân Phượng Kiều buộc lòng phải dịch ra sau.

Nhưng các nàng cũng rất vui vẻ, khoảng cách nam nhân phía trước càng gần thì ít nhất các nàng có thể nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm nhận hơi thở của bọn họ, thậm chí nếu có khả năng, chỉ cần bọn họ vừa quay đầu lại thì sẽ có thể nhìn thấy các nàng, mà còn ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt giao tiếp, tầm mắt quấn quýt, tự nhiên tình ý triền miên.

Các cô nương vui vẻ không thôi, dường như tâm tình của đám người Thái tử cũng không tệ.

Vừa ngồi xuống, Tiêu Diễm đưa mắt nhìn bốn phía, hắn biết Úy Tuệ đến đây, hơn nữa hình như đã xảy ra chuyện gì, lúc này hắn mới vội vã theo Thái tử ca ca cùng qua đây, muốn xem nàng thế nào rồi.

Nhưng một đường đi tới, bên trong đám cô nương này hắn đều nhìn mấy lần cũng không thấy Úy Tuệ.

Trái tim của hắn cũng sắp tiêu rồi.

Ngay lúc hắn kiềm chế không được muốn đứng dậy tự mình tìm kiếm thì đột nhiên bên cạnh Úy Vân Kiệt có ba cái đầu nhỏ đang chụm lại một chỗ khiến cho trái tim Tiêu Diễm giật mình.

Gần như theo bản năng hắn đứng lên.

"Lục đệ, đệ làm gì vậy?" Tiêu Dục kinh ngạc nhìn hắn.

Lúc này Tiêu Diễm mới ý thức được có chút luống cuống, vội vàng nói: "Tứ ca, gặp được người quen, đi chào hỏi."

Nói xong, không để ý vẻ mặt ngạc nhiên của Thái tử, vội vàng rời chỗ ngồi, đi tới chỗ Úy Tuệ.

Tên Úy Vân Kiệt này cũng tới đây? Kỳ quái, không phải Tuệ muội muội rất sợ người ca ca này sao? Thường ngày trốn cũng không kịp nữa là, sao hôm nay lại ngồi chung một chỗ?

A, đúng rồi, trách không được, từ đầu tới cuối cũng không dám ngẩng đầu lên. (Người ta đang nhiều chuyện đó pa)

Tuệ muội muội đáng thương.

Nghĩ tới, bước chân Tiêu Diễm không khỏi tăng nhanh.

"Tuệ muội muội." Bước nhanh tới gần, Tiêu diễm vội vàng kêu lên: "Muội không sao chứ?"

Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, Úy Tuệ nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn thấy Tiêu Diễm, con ngươi sáng lên, vui vẻ chào hỏi: "Là huynh à, huynh cũng tới đây sao?"

Là tới chung với những người đó à? Ha ha, vừa rồi chỉ lo nhìn Thái tử và Quân Phi Sắc, thật sự bỏ sót hắn rồi.

"Ừ." Tiêu Diễm tới đây, nhưng bởi vì ghế đã đầy người ngồi, chỉ đành phải đứng một bên.

Hắn khó chịu liếc nhìn đám người Úy Vân Kiệt: "Thì ra Úy đại thiếu gia cũng ở đây à?"

"Ừ." Úy Vân Kiệt chỉ hé mắt, không mặn không nhạt liếc hắn một cái rồi dời ánh mắt.

Tiêu Diễm nhìn thấy nổi giận, thật là vô lễ.

Chỉ là, hắn cũng lười để ý tới Úy Vân Kiệt, rất không dễ gì gặp được Tuệ muội muội, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên người người khác.

Chợt, thay đổi vẻ mặt tươi cười dịu dàng:, Tiêu Diễm nói: "Tuệ muội muội, ở đây nhiều người nói chuyện không tiện, không bằng chúng ta đổi chỗ nhé?"

"Hả? Đi đâu?" Úy Tuệ ngẩng đầu nhìn, từng cái ghế đều đã có người ngồi.

Tiêu Diễm cười: "Ta cho người sắp xếp chỗ ngồi lần nữa, muội xem muội có thích phong cảnh bên kia không?"

"Ta à." Úy Tuệ nhướng nhướng mi, đột nhiên lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Ta thấy phong cảnh bên này cũng không tốt, huynh xem, trong mắt đều là người, trong tai đầy lời dối trá, ta đã sớm ngán, nếu không huynh dẫn ta tới chỗ khác đi dạo đi?"

Lại nói, trong cung này, nguyên chủ cũng tới không ít lần, nhưng một chút trí nhớ nàng cũng không có, đối với Hoàng cung vẫn rất tò mò.

Tiêu Diễm chỉ ước như thế, vội vàng nói: "Được, muội muốn đi chỗ nào ta cũng đi với muội."

"Vậy chúng ta sẽ đi xung quanh một chút?" Úy Tuệ vui vẻ không thôi, có Tiêu Diễm ở đây thì nàng sẽ không sợ người ta nói nàng tự tiện xông vào Hoàng cung rồi, hắc hắc.

"Hai người các ngươi thì sao?" Nàng xoay người lại hỏi Lâm Y Y và Lục Vô Song.

Hai cô nương này dĩ nhiên cũng muốn trốn đi chơi, nhưng vừa thấy ánh mắt Tiêu Diễm lén đưa tới, lập tức đè xuống vui sướng trong lòng, thức thời lắc đầu xua tay.

"Chúng ta sẽ ngồi ở chỗ này."

"Đúng vậy, nơi này có ăn lại có uống, còn có mỹ nhân."

"Các ngươi thiếu ăn uống sao? Hơn nữa, mỹ nhân? Ta có đẹp không?" Úy Tuệ kiêu ngạo ngẩng đầu.

Bên cạnh, Úy Vân Kiệt đột nhiên quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt … Không hiểu, có chút phân biệt không rõ.

Nhưng Úy Tuệ lại nhìn ra ý tứ của hắn, chu miệng không phục nói: "Ta vốn là mỹ nhân nha, đây là sự thật."

"Đúng vậy, Tuệ muội muội đẹp nhất, ai cũng không đẹp bằng Tuệ muội muội." Tiêu Diễm vội vàng phụ họa Úy Tuệ, vừa cười vừa dỗ dành nói: "Chúng ta đi thôi, ta dẫn muội đi xem chỗ chơi vui."

"Chỗ nào chơi vui?" Tâm tư Úy Tuệ lập tức bị câu đi, người cũng rời khỏi ghế đi theo.

Trên chỗ ngồi, khóe mắt Úy Vân Kiệt nhìn hai người tính trẻ con chạy xa, đôi mắt tối sầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương