"Tuệ?" Lâm Y Y và Lục Vô Song vội vàng đi qua, che chở nàng ở phía sau, vừa ra lệnh cho cung nữ lấy y phục.

Thật ra thì, đang giữa mùa đông, vốn mặc nhiều y phục, bỏ áo khoác thì y phục bên trong cũng không ít, Úy Tuệ cũng không để ý.

Nhưng đây là cổ đại, trước mặt mọi người mà nữ hài thoát y, cho dù là áo khoác cũng không tốt lắm.

"Hoàng thượng, Úy Tuệ cố ý hãm hại bản Công chúa." Đế Trường Nhạc sửng sốt một lúc, trong nháy mắt kịp phản ứng, phản công ngược lại.

Úy Tuệ ngạc nhiên, tức giận cười: "Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Tiểu Thất công chúa cũng không nhỏ mà, nha đầu này là người của ngươi đúng không?"

Nàng chỉ chỉ nha hoàn vừa vẩy độc phấn lên người mình, lúc này nha đầu này quỳ ở một bên, sắc mặt trắng bệch, run như cày sấy.

"Đúng thì sao?" Đế Trường Nhạc có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, kiên trì nói: "Bản Công chúa kêu nàng vung ra cũng chỉ là bột mì, ai biết đến trên người ngươi lại thành phấn độc chứ, ngươi nói đây là có chuyện gì? Rõ ràng, ngươi muốn mượn cơ hội này hãm hại bản Công chúa."

Xì ——

Bởi vì một tiếng thích khách của Úy Tuệ, yến hội từ một mảnh hỗn loạn qua đi lại lâm vào một hồi yên tĩnh quỷ dị, sau đó chỉ còn lại tiếng cãi nhau của hai cô nàng Úy Tuệ và Đế Trường Nhạc.

Vì vậy, đột nhiên một tiếng ‘xì’ cười này lập tức dời đi lực chú ý của mọi người.

Mọi người tò mò nhìn theo tiếng cười, ánh mắt nghi ngờ rơi vào trên người Hoàng hậu nương nương trẻ tuổi.

Mà Hoàng hậu nương nương còn chưa kịp thu lại ý cười nơi khóe môi, chỉ đành phải xấu hổ ho khẽ một tiếng che giấu.

Hoàng thượng nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng, vừa rồi hắn nghe được tiếng cười, đáy lòng có chút không vui: "Vì sao Hoàng hậu lại vui sướng như vậy?"

Vui sướng? Bị nhìn ra, Thư Dao khẽ ưỡn thẳng lưng, đoan trang dịu dàng trả lời: "Thì ra thích khách cũng chỉ là tiểu nha đầu kia, cho nên nô tì mới vui vẻ."

Đây cũng tính là trả lời sao?

Quân Thi Âm lại bắt được hàm ý trong lời nói của nàng, giống như tùy ý hỏi: "Chẳng lẽ, Hoàng hậu tỷ tỷ cũng cảm thấy nha đầu kia là thích khách?"

"Này?" Thư Dao chần chừ một lúc.

Lời này của Quân Thi Âm không thể nghi ngờ là ám chỉ chuyện Đế Trường Nhạc dung túng cho nha hoàn phóng độc, nếu nha hoàn kia là thích khách vậy tất nhiên chủ tử như Đế Trường Nhạc cũng không thoát khỏi liên quan.

Mà Đế Trường Nhạc là Công chúa Đại Hạ, chuyện này nói nhỏ nhưng không nhỏ, nói lớn cũng liên quan đến giao tình của hai nước Đại Chu và Đại Hạ.

Khụ khụ…

"Cái này gọi là gì nhỉ? Chẳng lẽ Quý phi nương nương có cùng cách nghĩ với Bổn cung?" Thư Dao không trả lời thẳng, ngược lại cũng bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của Quân Thi Âm.

Vẻ mặt Quân Thi Âm cứng đờ, một bên Quân Tiên Nhi vội nói: "Cũng chỉ là một nha đầu mà thôi thì sao có thể coi là thích khách. Hơn nữa, nếu thật hại người, còn có thể quang minh chính đại để cho người ta bắt được sao?"

Ở trong lòng Quân Tiên Nhi, Úy Tuệ và Đế Trường Nhạc đều không phải người nàng thích, nhưng so sánh hai người thì nàng càng không thích Úy Tuệ hơn.

Bởi vì bị Úy Tuệ đánh qua, chịu qua nhục nhã, đây là chuyện mà cả đời nàng cũng không có cách nào phai mờ được.

Mà Đế Trường Nhạc, nàng cũng chỉ là nhìn không quen, còn chưa đạt tới trình độ hận không thể giết chết đối phương.

Cho nên, Quân Tiên Nhi giúp Đế Trường Nhạc chèn ép Úy Tuệ.

Phía dưới, Úy Tuệ nghe thế, tức đến nội thương.

Vẻ mặt Đế Trường Nhạc đắc ý, khóe môi giương cao, hừ nói: "Đúng vậy, Quân nhị tiểu thư nói có lý. Nếu bản Công chúa có tâm hại ngươi thì sẽ trắng trợn như vậy sao? Trừ phi là kẻ ngốc mới để cho người ta bắt được."

Vừa nói như thế, trong lòng Đế Trường Nhạc vững dạ, ngược lại cảm thấy vừa rồi nha đầu kia chỉ kém một chút nữa thôi, nếu những thứ phấn độc này trực tiếp vung vào trên mặt Úy Tuệ, hắc, lần này gương mặt xinh đẹp kia của nàng ta, đoán chừng cũng sẽ bị hóa thành nước như y phục vậy.

Thật là đáng tiếc mà.

"Các ngươi chưa từng nghe qua câu vừa ăn cướp vừa la làng sao?" Lâm Y Y không phục nói.

Úy Tuệ khẽ đè lại cánh tay của nàng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, bình tĩnh mở miệng: "Hoàng thượng, vừa rồi dân nữ bị giật mình, lầm kêu thích khách, kính xin Hoàng thượng tha lỗi. Nhưng chuyện dân nữ bị tập kích cũng có nhiều người nhìn thấy, hiện tại Trường Nhạc Công chúa lại muốn hắc nước bẩn bên người dân nữ, lật ngược nói dân nữ hãm hại nàng ta. Dân nữ oan uổng, xin Hoàng thượng minh xét, xin Hoàng thượng trả lại công bằng cho dân nữ."

Hừ, Hoàng thượng sẽ vì nàng làm chủ sao? Đế Trường Nhạc khinh thường hếch lên môi, cũng nói: "Hoàng thượng, bản Công chúa không muốn độc hại nàng,  phấn độc này, bản Công chúa cũng không biết chuyện gì xảy ra. Xin Hoàng thượng minh xét."

Ôi, hai cô nương đều xin Hoàng thượng minh xét.

Hoàng thượng buồn bực, hắn xét cái gì mà xét, chỉ là bồi ái phi đi ngang qua đây mà thôi, lại gặp phải chuyện thối nát này.

Rốt cuộc Quân Thi Âm cũng theo Hoàng thượng nhiều năm, biết Hoàng thượng là người thế nào, nói: "Hoàng thượng, theo nô tì thấy, chuyện này vô cùng kỳ lạ, sợ có người làm khó dễ bên trong. Huống chi, quan hệ giữa Trường Nhạc Công chúa và Úy nhị tiểu thư cũng không được qua loa, cho nên nô tì cảm thấy, không bằng giao việc này cho Đại Lý Tự tới thẩm vấn, nhất định phải cho hai vị cô nương này một chân tướng."

"Ái phi nói rất đúng." Hoàng thượng cười, không phiền đến hắn dí nhiên là tốt: "Vậy theo ái phi nói. Chuyện này giao cho Đại Lý Tự xử lý."

Sặc, Úy Tuệ gần như muốn cắn đầu lưỡi, chuyện rõ ràng như vậy lại muốn giao cho Đại Lý Tự xử lý? Chỗ đó không phải là chỗ xử lý những vụ án quan trọng liên quan đến Hoàng tộc sao?

Hơn nữa, thường là đã vào chỗ đó thì cơ hội được ra ngoài rất nhỏ.

Tầng này, Đế Trường Nhạc làm một Công chúa, còn muốn sâu hơn nàng nữa.

Đường đường Công chúa, không có phạm tội gì lớn, lại bị mang đến Đại Lý Tự, mặc dù tương lai có thể còn sống ra ngoài, nhưng còn trong sạch đâu? Ai còn muốn nàng nữa.

Huống chi, khuất nhục như vậy, nàng sẽ chịu sao?

Đây rõ ràng là mượn nàng để nhục nhã Đại Hạ quốc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Trường Nhạc tức giận đỏ bừng: "Hoàng thượng, bản Công chúa không đồng ý. Bản Công chúa quả thật không dùng phấn độc hại người. Kính xin Hoàng thượng xem xét quyết định, mau chóng trả lại trong sạch cho bản Công chúa. Nếu Đại Chu quốc không có năng lực này, không ngại mời người Đại Hạ quốc ta tới đây điều ra rõ chuyện này."

"Này?" Hoàng thượng mới ý thức được, để cho Công chúa nước khác vào Đại Lý Tự của bổn quốc, quả thật không quá thỏa đáng.

"Hoàng thượng." Thư Dao nhìn diễn trò hồi lâu, không nhịn được muốn can thiệp: "Theo nô tì thấy, không bằng trước tuyên thái y đến nhìn thử một chút xem thứ rơi trên người Úy nhị tiểu thư là cái gì, sau đó lại tính tiếp."

Cuối cùng mặt mày của Hoàng thượng cũng hơi giản ra: "Nên như thế. Người tới, truyền thái y."

Mọi người nín thở ngưng khí chờ đợi, người hậm hực trong lòng cũng không ít.

Hai lần Thủy Linh Nhi đều không thể lên múa, chỉ sợ hôm nay qua đi nàng sẽ trở thành đối tượng chê cười của người khác.

Vân Phượng Kiều càng thêm căm phẫn, rất không dễ dàng gì có cơ hội được tiến cung, không ngờ không có cơ hội lộ diện, chỉ phải nhìn Úy Tuệ và Đế Trường Nhạc thôi.

Đáng ghét, biết nơi nào có ôn thần Úy Tuệ này thì tuyệt đối không có chuyện gì tốt mà.

Tra đi tra đi, tốt nhất bắt nhốt nàng ta cùng với Công chúa chó má kia vào thiên lao mới phải.

Tỉnh táo lại, Úy Tuệ cũng nghi ngờ, rốt cuộc chuyện này có phải do Đế Trường Nhạc làm hay không.

Theo sự tiếp xúc ngắn ngủi của ngày hôm nay, vui buồn của Đế Trường Nhạc đều lộ ra trên mặt, nếu nói nàng ta muốn trêu chọc mình thì cũng rất có khả năng, nhưng dùng loại phấn độc hại người này thì nàng cảm thấy không quá giống.

Lại nhìn nha đầu vừa vẩy phấn kia, vẻ mặt kinh ngạc không giống giả vờ, chẳng lẽ có người lén lút đánh tráo?

Như vậy, ai muốn hại mình đây? Là người ở trong này sao?

Úy Tuệ đang cực khổ suy nghĩ, bên kia giọng nói the thé của lão thái giám vang lên, chỉ thấy ba nam tử đi theo sau lưng hai tiểu thái giám.

Có hai người Úy Tuệ chưa từng gặp qua, mà một người kia, nàng cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Đột nhiên dụi dụi con mắt, khi nhìn kỹ lần nữa thì Úy Vân Kiệt đã đến trước mặt mình, đưa tay vuốt đầu nàng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy quan tâm.

"Có sao không?"

"Ừm." Úy Tuệ sững sờ gật đầu, ngửa đầu nhìn hắn: "Sao huynh lại tới đây?"

Vừa rồi, nghe lão thái giám truyền thái y đến, chẳng lẽ hắn cũng là thái y?

Mà lúc này, hai người thái y trẻ tuổi đang kiểm tra xiêm y nàng cởi ra ném xuống đất, chính xác mà nói thì chỉ còn lại một khối vải rách thôi.

"Nghe nói phía bên muội xảy ra chuyện, nên đi theo." Úy Vân Kiệt nói đơn giản, vừa nhìn hai thái y kiểm tra.

Đợi sau khi hai người đứng lên, hỏi: "Như thế nào?"

"Theo chúng ta dự liệu không sai biệt lắm." Trong đó một thái y trẻ tuổi mi thanh mục tú, bộ dạng tuấn tú như nữ tử gật đầu nói.

Sau đó, xoay người về phía Hoàng thượng, mở miệng nói: "Hồi Hoàng thượng, vật này là Hỏa Long Thảo đốt hóa thành bột phấn, quả thật có độc, vả lại độc tính rất mạnh, thường là bị thứ này dính vào một chút sẽ hóa thành thi thủy (xác hóa thành nước)."

"Thi thủy?" Không phải chứ? Úy Tuệ nghĩ đến mình đi qua Quỹ Môn Quan một lần, thân thể run rẩy.

Úy Vân Kiệt vòng tay qua vai nàng, khẽ nhéo: "Không sao chứ?"

"Nhưng?" Úy Tuệ còn muốn hỏi người nào sẽ mang thứ độc như vậy trên người? Hơn nữa vì sao có thể làm tan chảy xiêm y của nàng mà lại không làm tan chảy cái túi độc phấn đó chứ?

Chỉ là, tất cả không cần nàng hỏi, đều có thái y xinh đẹp trẻ tuổi đến trả lời.

"Nói như vậy, thỉnh thoảng Ngự Thiện Phòng sẽ dùng vật này để diệt các loại chuột côn trùng, nhưng đặt chỗ cực kỳ bí mật."

Thuốc diệt chuột? Trái tim bé nhỏ của Úy Tuệ nhảy lên kịch liệt, nhưng thứ này còn mạnh hơn gấp trăm lần loại thuốc diệt chuột của hiện đại nữa, chỉ khẽ đụng đã hóa thành nước, không tìm thấy thi thể, quá lợi hại mà.

Chỉ là, cũng là thứ giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích tốt nhất đúng không?

Ôi, nghĩ đến thiếu chút nữa thì nàng đã bị người giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, Úy Tuệ lại run bắn cả người.

Chết như vậy quá đau khổ, hơn nữa cũng quá khó coi, ai sẽ biết nàng có thể giống như khối vải rách kia hay không chứ, tan một nữa, còn một nửa không có tan xong, đó mới độc ác tàn nhẫn đấy.

"Nôn…" Bị ý nghĩ của mình làm cho ghê tởm, Úy Tuệ nắm lấy cánh tay ca ca, nôn ra.

Úy Vân Kiệt ngưng mi, vỗ nhẹ lưng nàng: "Không thoải mái?"

"Ừ, ghê tởm." Úy Tuệ khó chịu nói.

"Thuận Tử." Úy Vân Kiệt lập tức kêu tới một thái y trẻ tuổi đứng bên cạnh làm trợ thủ.

Thái y trẻ tuổi cũng thật quá trẻ, bộ dạng chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nghe tiếng kêu lập tức đi qua chỗ Úy Vân Kiệt.

"Xem cho nàng một chút." Úy Vân Kiệt phân phó.

Úy Tuệ sững sốt: "Ta không có bệnh mà."

"Đều đã nôn ra mà không có bệnh? Thuận Tử, kiểm tra cho nàng một chút." Thái độ Úy Vân Kiệt cứng rắn giao Úy Tuệ cho tiểu thái y.

Tiểu thái y gật đầu, lập tức bắt được tay của nàng, trước giúp nàng xem mạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương