Đệ Nhất Hầu
-
Chương 239
239. Lời thật thì khó nghe.
Hạng Nam dẫn theo Trần Nhị đi ra khách điếm, sáng sớm đầu đông ngoài đường rất yên ắng, phần lớn cửa hàng còn chưa mở cửa, chỉ có vài người bán hàng rong khiêng đòn gánh, hoặc dân phu cầm công cụ đi làm công với bước chân vội vàng, hay phu canh gác đêm tan tầm đi ngang qua há to miệng ngáp dài với biểu tình mỏi mệt.
Hầu hết là những người bận rộn sinh kế hoặc vội vã trở về nghỉ ngơi cho nên không chú ý đến vị công tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng đang nhàn nhã đi qua.
Giới quyền quý đến cậy nhờ phủ Quang Châu không hề ít, cho nên dù là loạn thế thì cuộc sống của người quyền quý cũng tốt hơn dân chúng bình thường rất nhiều, mặc kệ là lúc nào thì người và người vẫn không thể giống nhau được.
Ở phủ nha dù ngày hay đêm cũng không quan trọng, lúc này đã có người chờ ở cửa, vị quan kia thấy Hạng Nam đến thì bước lên thi lễ.
"Hạng công tử mời đi bên này." Hắn nói, không mời vào phủ nha mà dẫn đường đi về phía sau.
Hạng Nam biết đó là cửa sau lúc trước từng đi qua.
Có công sự cần gặp Võ Thiếu phu nhân thì phải tới phủ nha, việc tư thì hỏi qua rồi mới dẫn tới cửa sau, Võ thiếu phu nhân công tư phân minh, lấy phủ nha làm đầu, điệu thấp nội liễm.
Cửa sau, đám thương nhân chen chúc trước cửa đã không thấy đâu, nhưng đám đàn ông cầm đao kiếm thì vẫn còn ở. Nhìn thấy Hạng Nam, bọn họ rõ ràng là vẫn còn nhớ rõ, bởi vì người đẹp thì khó mà bỏ qua được, lại còn có quan lại dẫn đường cho nên họ chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Hạng Nam và Trần Nhị một phen chứ không nói gì.
Người mở cửa vẫn là lão bộc kia, nhìn thấy vị quan dẫn đường thì nở nụ cười: "Đang định đi nghênh đón các vị đấy."
Vị quan kia cười nói: "Đâu dám, đâu dám." Rồi nghiêng người, giới thiệu. "Ta đưa Hạng công tử tới."
Lão bộc cười thi lễ với Hạng Nam: "Xin mời công tử."
Hạng Nam đi vào cùng Trần Nhị, còn vị quan bên cạnh lại thi lễ cáo lui không theo vào, một khi cánh cửa kia đóng lại thì đó là khoảng trời riêng của Võ thiếu phu nhân.
Lão bộc sắp xếp cho Trần Nhị ngồi uống trà ở chỗ người gác cổng, ở đây ngoại trừ có nước trà thì có thêm một vài món điểm tâm, người gác cổng còn vừa săn sóc lại lễ phép hỏi hắn đã dùng cơm sáng hay chưa.
Hậu trạch phủ nha cũng không lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ, cao cao thấp thấp đan xen lẫn nhau, có sương sớm quẩn quanh chưa tan đi.
Hạng Nam theo lão bộc đi vào, vừa mới bước vào cửa viện đã nhìn thấy một nữ tử bước từ hành lang tới, đám sương sớm khiến nàng như ẩn như hiện.
Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, quả nhiên là vị tiên nữ hắn gặp bên hồ.
Hạng Nam dừng chân lại, nghe lão bộc hô một tiếng "thiếu phu nhân".
Thiếu phu nhân nhìn qua, lông mi thật dài kích động xua tan đi sướng sớm, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng còn chưa tới gần thì có tiếng bước chân vang lên từ phía sau nàng. Đây là hai tiểu đồng khoảng 10 tuổi, giơ lên lẵng hoa, bên trong xếp từng chùm từng chùm hoa mai hồng, vàng và trắng, còn có vài chùm hoa trà nhiều màu chúm chím nở.
"Thiếu phu nhân, đây là hoa vừa mới hái được." Bọn họ lắp bắp nói.
Lý Minh Lâu đưa tay nhận lấy, còn cười cười với hai tiểu đồng.
Bọn họ là cô nhi, cha mẹ chết trong chiến loạn, bơ vơ đi theo lưu dân may mắn trốn được tới nơi này, ngày ngày xếp hàng nhận cháo, có đôi khi xin làm công nhật nhặt nhạnh kia cũng coi như là sống sót. Hôm trước, khi đang ở cửa thành ăn cháo, được một quản gia gọi đến nói muốn họ đi làm việc cho thiếu phu nhân.
Vốn là tưởng nằm mơ những không nghĩ đó là sự thật, nhưng vẫn cảm thấy như trong mộng, đặc biệt là khi Võ thiếu phu nhân cười với bọn chúng.
Hai tiểu đồng quay đầu chạy.
Lý Minh Lâu không gọi hai đứa lại, cũng không nhìn về phía Hạng Nam nữa, mà xách theo lẵng hoa rảo bước tiến vào nhà ở.
"Hạng công tử, xin mời." Lão bộc cười nói.
Hạng Nam theo lão bộc xuyên qua đình viện đi vào bên trong, đây là một gian thư phòng không quá lớn, gian ngoài để tiếp khách và đọc sách, gian trong dùng để nghỉ ngơi uống trà, rèm châu rũ xuống, vị thiếu phu nhân kia ngồi ở bên trong, đối diện với gương, nàng nửa dựa vào ghế ngồi, lựa chọn hoa trong rổ.
"Võ thiếu phu nhân, Hạng Nam có lễ." Hạng Nam thi lễ.
Cách rèm châu, Võ thiếu phu nhân liếc nhìn một cái, hơi hơi gật đầu đáp lễ.
"Hạng công tử, ngài nói thiếu phu nhân nhà ta nguy rồi là ý gì?" Lão bộc đứng bên rèm châu hỏi, lại thi lễ mang theo ý xin lỗi: "Thiếu phu nhân còn nhỏ tuổi, một mình ở bên ngoài, còn phu nhân thân thể không khỏe, không tiện tọa đàm với ngoại nam, có cần nói gì sẽ do lão bộc ta truyền lại, mong ngài thứ lỗi."
"Vốn dĩ là do ta đường đột." Hạng Nam bỏ qua bổn ý thật giả của đối phương, dứt khoát nhanh nhẹn trả lời. "Thiếu phu nhân từ bi che chở đối với lưu dân bá tánh, nhưng lại quá mức hà khắc với thế gia đại tộc giới quyền quý, nhìn từ ngoài vào thì phủ Quang Châu, Hoài Nam đạo như gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế lại sóng ngầm mãnh liệt, thiếu phu nhân như vậy rất nguy hiểm."
Lý Minh Lâu ném đóa hoa trà về lại lẵng hoa, cái gì đây, "nguy rồi" mà hắn muốn nói là điều này à, uổng phí nàng chuẩn bị nhiều như vậy.
Nàng cho rằng Hạng Nam biết thân phận thật của nàng, nàng cũng không có gì cố kỵ, muốn gặp thì gặp đi, chỉ cần hắn nói ra thân phận của nàng, nàng sẽ giết hắn ngay lập tức.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sương sớm lượn lờ như tiên cảnh, còn có trọng binh trải rộng khắp tiểu viện, mà trong gian phòng này không chỉ có ba người bọn họ, chỉ đợi hắn mở miệng nói ra ba tiếng "Lý Minh Lâu", chỉ chắc chắn sẽ bị loạn đao chém chết, loạn tên bắn chết.
Nàng không muốn để Hoài Nam, Nghi Châu, Tuyên Võ khó khăn lắm mới yên ổn lại vì một mình Hạng Nam mà gặp phải phiền toái, thậm chí vô cùng có khả năng làm phản quân của An Khang Sơn có cơ hội đánh úp lại, khiến vô số dân chúng gặp tai ương mà nàng cũng lại lần nữa tử vong.
Dù cho nàng phải chết thì lần này cũng muốn để Hạng Nam chết trước!
Nhưng hóa ra là hắn không phải nhìn thấu được nàng?
"Ý của Hạng công tử là gì?" Lão bộc khó hiểu. "Vì sao lại bảo thiếu phu nhân hà khắc với thế gia đại tộc quyền quý?"
Hạng Nam cười cười: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chưa bàn về những việc mà quan phủ có thể làm, mà hiện giờ những việc quan phủ làm không rời khỏi sự chỉ điểm từ phía sau của thiếu phu nhân."
Không cho lão bộc mở lời dò hỏi, nghi ngờ hoặc biện giải, hắn nói tiếp: "Nuôi sống nhiều lưu dân và binh mã như vậy cần phải tiêu phí rất lớn, lại muốn giữ gìn thành trí, duy trì phồn thịnh và cho thương nhân vô số quyền lợi thì chỉ dựa vào thiếu phu nhân và quan phủ quá là khó khăn, cho nên không thiếu tác đòi tiền tài với giới quyền quý phú hào, nói trắng ra thì là cướp phú tế bần."
Hắn không hề nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng điều nêu trên hắn lại thấy rõ, Lý Minh Lâu nhặt lên một đóa hoa mai dùng kéo cắt đi cành thừa rồi cắ/m vào bình.
Sau khi dùng binh mã nuôi dưỡng một phương trời an ổn, thì dùng sự ổn định đó hấp dẫn giới quyền quý phú hào để nuôi binh mã và dân chúng.
Nàng đương nhiên không thể một mình nuôi dưỡng được nhiều thành trì và binh mã như vậy, nàng không phải thần tiên, đặc biệt là sau khi Kiếm Nam không thể cung cấp được tiền tài vật tư.
Đại Hạ vững vàng phồn thịnh mấy trăm năm có vô số thế gia, họ tích cóp của cải dày nặng, ở loạn thế khi mà tính mạng bị uy hiếp thì có thể làm cho bọn họ lấy ra tiền tài không nhất định là hoàng đế.
Đương nhiên, cướp đoạt tiền tài giống như giết cha giết mẹ người ta, đám quyền quý phú hào kia vốn còn cảm kích vì có thể bảo vệ được thân gia bình an lập tức đã quay giáo lại, những vất vả của quan phủ, binh mã trong mắt bọn họ trở thành điều đương nhiên, ngược lại còn mang theo hận ý.
Những tiền tài này không phải bọn họ chủ động bố thí, mà là bị yêu cầu, ép buộc cống nộp, đối với bọn họ mà nói trả giá này là thiệt thòi là oán hận.
Những cảm xúc đó bị loạn thế cùng với khát vọng sống sót che giấu đi nhưng đúng là đang nhe nhóm kích động bên trong nội bộ phủ Quang Châu.
"Hạng công tử nói quá lời rồi đúng không?" Lão bộc kinh ngạc, nhìn sang Lý Minh Lâu, rồi lại nhìn Hạng Nam, bất đắc dĩ nói: "Đúng là phủ Quang Châu có thu nhận vàng bạc của giới quyền quý phú hào, nhưng đó là bởi vì quan phủ đã kiệt lực, triều đình cũng không phái binh mã hay phát lương thảo tới, chỉ có thể trông mong mọi người đồng tâm hiệp lực, có tiền ra tiền có lực ra lực đồng lòng vượt qua cửa ải khó khăn, các bá tánh tuy rằng không lấy tiền hoặc nộp lên lương thực nhưng đều sẽ trưng dụng nhân lực làm thủ công hay trồng trọt."
Hạng Nam không nhìn Lý Minh Lâu mà nhìn sang lão bộc nói: "Ta biết phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, ý của ta là ngoại trừ bắt cống nộp ra thì còn có rất nhiều biện pháp khác để mưu cầu sự trợ giúp của thế gia đại tộc, bọn họ ngoại trừ tiền tài thì còn có quan hệ, nhân mạch, có gia đinh đông đảo, tiền tài dễ đến nhưng nhân tâm khó cầu..."
Một tiếng "Đinh" vang lên, Hạng Nam dừng lại, nhìn về phía nữ tử như ẩn như hiện sau bức rèm che, nàng ném cây kéo xuống bàn, khẽ vẫy tay. Lão bộc nhấc rèm châu lên đi vào, đưa lỗ tai nghe nàng nói chuyện.
Hạng Nam không nóng không vội cũng không mở lời nữa mà yên lặng chờ.
Lão bộc đi ra, đứng bên ren châu nói: "Ta biết lời công tử nói có ý gì, là muốn ta cầu tâm ý của thế gia đại tộc."
Thanh âm già nua lập tức trở nên kiều tiếu, nếu không nhìn người, thì đúng như đang nghe một thiếu nữ 16 nói chuyện.
Vậy mà lão bộc này có khẩu kỹ như vậy, Hạng Nam nhấp nhấp miệng, như vậy đối phương đang thuật lại lời thiếu phu nhân nói.
"Ta và bà mẫu lúc trước cũng ở nhà cao cửa rộng, mà cũng từng lang bạt kỳ hồ, chúng ta rất rõ ràng tâm ý của thế gia đại tộc không thể cầu được, cho nên giữa người với người không cần khách khí, cảm thấy thiệt thòi hay bất bình gì thì rời đi là được. Rời khỏi phủ Quang Châu thì bọn họ vẫn có thể sống sót." Lão bộc nói rồi cười, tiếng cười thanh thúy nhưng lại bén nhọn. "Hóa ra Hạng công tử tới làm thuyết khách thay người ta."
Từng ở nhà cao cửa rộng, lại từng lang bạt kỳ hồ, chỉ là lời nói ngắn gọn nhưng tựa hồ như bao hàm rất nhiều bí ẩn. Thân thế của Võ Nha Nhi quả là bí ẩn, sau lưng chắc chắn có nhiều chuyện xưa. Nhưng hiện giờ Hạng Nam không hiếu kỳ điều này.
Vị thiếu phu nhân này đang bực bội ư?
Hắn nhíu mày nhìn về phía nữ tử sau bức rèm che: "Ta không phải thuyết khách, ta chỉ là không muốn tâm huyết của thiếu phu nhân bị hủy trong sớm tối, cho nên mới tới nhắc nhở..."
Nữ tử ngồi phía sau bức rèm đứng dậy, nhấc rèm châu lên, đi đến trước mặt Hạng Nam, rồi đi bước qua bên người hắn.
Hương hoa mai cùng hương trà thơm lướt qua đầu vai hắn, người đã bước ra ngoài.
Thế mà..... Hạng Nam quay đầu, chỉ còn thấy chút váy áo đong đưa theo bước chân người đã đi xa.
"Thiếu phu nhân của chúng ta đã biết." Lão bộc nói. "Hạng công tử xin mời trở về đi."
...
...
Cửa đóng lại, khi Trần Nhị bị đuổi ra tay còn cầm một vốc hạt dưa, hắn vừa đi vừa cắn răng rắc.
"Công tử, lần này nhìn thấy người rồi, ngài vừa lòng chưa?" Hắn nói.
Vừa lòng? Hành động của Võ thiếu phu nhân này thật sự... hắn không biết nên nói như thế nào. Hạng Nam lắc đầu, nhìn về đám đàn ông bên ngoài đã đứng dậy cầm đao kiếm đề cao cảnh giác. Nhìn thấy lão bộc tiễn khách một cách không khách khí thì những người này cũng lập tức cũng không khách khí.
Hạng Nam nói: "Đi thôi."
Trở lại khách điếm, các tùy tùng của Hạng gia đều đang chờ, dò hỏi:
"Công tử quá thành thật rồi, thật ra đã cùng quan phủ nói lời cảm tạ hai lần là đủ."
Mọi người cho rằng hắn cầu kiến vị Võ thiếu phu nhân kia là vì muốn cảm tạ ân cứu mạng khi ở Tứ Thủy, không phải vậy thì còn gì khác ư? Chẳng lẽ lại vì tư mộ thần thái như tiên nhân của vị thiếu phu nhân kia à, không thể nghĩ loạn đâu!
"Để ta nói thì rõ ràng đang làm điều thừa." Trần Nhị không phải tùy tùng, hắn có tư cách oán giận: "Đám đại nhân mấy người đúng là quá khách sáo, có gì mà phải nói cảm tạ, tạ đến tạ đi còn tạ ra cái gì nữa?"
Hắn vừa dứt lời thì có người báo tri phủ tới.
"Hạng công tử à." Tri phủ với khuôn mặt tươi cười rảo bước vào phòng, ôm quyền thi lễ. "Hai lần vừa rồi do uống quá nhiều, đến tận giờ ta mới tỉnh lại, cũng vừa mới biết được nhà công tử quả thực thâm sâu, Hạng thị của phủ Thái Nguyên là đại gia tộc mấy thế hệ, ta thật là thất lễ, thất lễ."
Một tri phủ nhỏ tại Quang Châu có thể biết đến gia tộc bọn họ thâm hậu thế nào cũng không tính là thất lễ, cho nên thần thái đám tùy tùng Hạng gia mang vài phần vui sướng.
"Là thế này, nơi này của chúng ta có một quy củ." Tri phủ nói, còn nắm lấy tay Hạng Nam. "Mỗi thế gia đại tộc vào phủ thành của chúng ta đều phải giao một khoản gọi là phí vào thành. Hạng công tử, ta thay các bá tánh của phủ Quang Châu cảm ơn công tử."
Một lời thốt ra mà toàn bộ người trong nhà đều ngây cười.
Tùy tùng Hạng gia ngạc nhiên, Trần Nhị chậc lưỡi: "Ta bảo mà, tạ tới tạ đi tạ ra tiền mà!"
- ----------------
Hạng Nam dẫn theo Trần Nhị đi ra khách điếm, sáng sớm đầu đông ngoài đường rất yên ắng, phần lớn cửa hàng còn chưa mở cửa, chỉ có vài người bán hàng rong khiêng đòn gánh, hoặc dân phu cầm công cụ đi làm công với bước chân vội vàng, hay phu canh gác đêm tan tầm đi ngang qua há to miệng ngáp dài với biểu tình mỏi mệt.
Hầu hết là những người bận rộn sinh kế hoặc vội vã trở về nghỉ ngơi cho nên không chú ý đến vị công tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng đang nhàn nhã đi qua.
Giới quyền quý đến cậy nhờ phủ Quang Châu không hề ít, cho nên dù là loạn thế thì cuộc sống của người quyền quý cũng tốt hơn dân chúng bình thường rất nhiều, mặc kệ là lúc nào thì người và người vẫn không thể giống nhau được.
Ở phủ nha dù ngày hay đêm cũng không quan trọng, lúc này đã có người chờ ở cửa, vị quan kia thấy Hạng Nam đến thì bước lên thi lễ.
"Hạng công tử mời đi bên này." Hắn nói, không mời vào phủ nha mà dẫn đường đi về phía sau.
Hạng Nam biết đó là cửa sau lúc trước từng đi qua.
Có công sự cần gặp Võ Thiếu phu nhân thì phải tới phủ nha, việc tư thì hỏi qua rồi mới dẫn tới cửa sau, Võ thiếu phu nhân công tư phân minh, lấy phủ nha làm đầu, điệu thấp nội liễm.
Cửa sau, đám thương nhân chen chúc trước cửa đã không thấy đâu, nhưng đám đàn ông cầm đao kiếm thì vẫn còn ở. Nhìn thấy Hạng Nam, bọn họ rõ ràng là vẫn còn nhớ rõ, bởi vì người đẹp thì khó mà bỏ qua được, lại còn có quan lại dẫn đường cho nên họ chỉ cảnh giác nhìn chằm chằm Hạng Nam và Trần Nhị một phen chứ không nói gì.
Người mở cửa vẫn là lão bộc kia, nhìn thấy vị quan dẫn đường thì nở nụ cười: "Đang định đi nghênh đón các vị đấy."
Vị quan kia cười nói: "Đâu dám, đâu dám." Rồi nghiêng người, giới thiệu. "Ta đưa Hạng công tử tới."
Lão bộc cười thi lễ với Hạng Nam: "Xin mời công tử."
Hạng Nam đi vào cùng Trần Nhị, còn vị quan bên cạnh lại thi lễ cáo lui không theo vào, một khi cánh cửa kia đóng lại thì đó là khoảng trời riêng của Võ thiếu phu nhân.
Lão bộc sắp xếp cho Trần Nhị ngồi uống trà ở chỗ người gác cổng, ở đây ngoại trừ có nước trà thì có thêm một vài món điểm tâm, người gác cổng còn vừa săn sóc lại lễ phép hỏi hắn đã dùng cơm sáng hay chưa.
Hậu trạch phủ nha cũng không lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ, cao cao thấp thấp đan xen lẫn nhau, có sương sớm quẩn quanh chưa tan đi.
Hạng Nam theo lão bộc đi vào, vừa mới bước vào cửa viện đã nhìn thấy một nữ tử bước từ hành lang tới, đám sương sớm khiến nàng như ẩn như hiện.
Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, quả nhiên là vị tiên nữ hắn gặp bên hồ.
Hạng Nam dừng chân lại, nghe lão bộc hô một tiếng "thiếu phu nhân".
Thiếu phu nhân nhìn qua, lông mi thật dài kích động xua tan đi sướng sớm, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng còn chưa tới gần thì có tiếng bước chân vang lên từ phía sau nàng. Đây là hai tiểu đồng khoảng 10 tuổi, giơ lên lẵng hoa, bên trong xếp từng chùm từng chùm hoa mai hồng, vàng và trắng, còn có vài chùm hoa trà nhiều màu chúm chím nở.
"Thiếu phu nhân, đây là hoa vừa mới hái được." Bọn họ lắp bắp nói.
Lý Minh Lâu đưa tay nhận lấy, còn cười cười với hai tiểu đồng.
Bọn họ là cô nhi, cha mẹ chết trong chiến loạn, bơ vơ đi theo lưu dân may mắn trốn được tới nơi này, ngày ngày xếp hàng nhận cháo, có đôi khi xin làm công nhật nhặt nhạnh kia cũng coi như là sống sót. Hôm trước, khi đang ở cửa thành ăn cháo, được một quản gia gọi đến nói muốn họ đi làm việc cho thiếu phu nhân.
Vốn là tưởng nằm mơ những không nghĩ đó là sự thật, nhưng vẫn cảm thấy như trong mộng, đặc biệt là khi Võ thiếu phu nhân cười với bọn chúng.
Hai tiểu đồng quay đầu chạy.
Lý Minh Lâu không gọi hai đứa lại, cũng không nhìn về phía Hạng Nam nữa, mà xách theo lẵng hoa rảo bước tiến vào nhà ở.
"Hạng công tử, xin mời." Lão bộc cười nói.
Hạng Nam theo lão bộc xuyên qua đình viện đi vào bên trong, đây là một gian thư phòng không quá lớn, gian ngoài để tiếp khách và đọc sách, gian trong dùng để nghỉ ngơi uống trà, rèm châu rũ xuống, vị thiếu phu nhân kia ngồi ở bên trong, đối diện với gương, nàng nửa dựa vào ghế ngồi, lựa chọn hoa trong rổ.
"Võ thiếu phu nhân, Hạng Nam có lễ." Hạng Nam thi lễ.
Cách rèm châu, Võ thiếu phu nhân liếc nhìn một cái, hơi hơi gật đầu đáp lễ.
"Hạng công tử, ngài nói thiếu phu nhân nhà ta nguy rồi là ý gì?" Lão bộc đứng bên rèm châu hỏi, lại thi lễ mang theo ý xin lỗi: "Thiếu phu nhân còn nhỏ tuổi, một mình ở bên ngoài, còn phu nhân thân thể không khỏe, không tiện tọa đàm với ngoại nam, có cần nói gì sẽ do lão bộc ta truyền lại, mong ngài thứ lỗi."
"Vốn dĩ là do ta đường đột." Hạng Nam bỏ qua bổn ý thật giả của đối phương, dứt khoát nhanh nhẹn trả lời. "Thiếu phu nhân từ bi che chở đối với lưu dân bá tánh, nhưng lại quá mức hà khắc với thế gia đại tộc giới quyền quý, nhìn từ ngoài vào thì phủ Quang Châu, Hoài Nam đạo như gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế lại sóng ngầm mãnh liệt, thiếu phu nhân như vậy rất nguy hiểm."
Lý Minh Lâu ném đóa hoa trà về lại lẵng hoa, cái gì đây, "nguy rồi" mà hắn muốn nói là điều này à, uổng phí nàng chuẩn bị nhiều như vậy.
Nàng cho rằng Hạng Nam biết thân phận thật của nàng, nàng cũng không có gì cố kỵ, muốn gặp thì gặp đi, chỉ cần hắn nói ra thân phận của nàng, nàng sẽ giết hắn ngay lập tức.
Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài sương sớm lượn lờ như tiên cảnh, còn có trọng binh trải rộng khắp tiểu viện, mà trong gian phòng này không chỉ có ba người bọn họ, chỉ đợi hắn mở miệng nói ra ba tiếng "Lý Minh Lâu", chỉ chắc chắn sẽ bị loạn đao chém chết, loạn tên bắn chết.
Nàng không muốn để Hoài Nam, Nghi Châu, Tuyên Võ khó khăn lắm mới yên ổn lại vì một mình Hạng Nam mà gặp phải phiền toái, thậm chí vô cùng có khả năng làm phản quân của An Khang Sơn có cơ hội đánh úp lại, khiến vô số dân chúng gặp tai ương mà nàng cũng lại lần nữa tử vong.
Dù cho nàng phải chết thì lần này cũng muốn để Hạng Nam chết trước!
Nhưng hóa ra là hắn không phải nhìn thấu được nàng?
"Ý của Hạng công tử là gì?" Lão bộc khó hiểu. "Vì sao lại bảo thiếu phu nhân hà khắc với thế gia đại tộc quyền quý?"
Hạng Nam cười cười: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chưa bàn về những việc mà quan phủ có thể làm, mà hiện giờ những việc quan phủ làm không rời khỏi sự chỉ điểm từ phía sau của thiếu phu nhân."
Không cho lão bộc mở lời dò hỏi, nghi ngờ hoặc biện giải, hắn nói tiếp: "Nuôi sống nhiều lưu dân và binh mã như vậy cần phải tiêu phí rất lớn, lại muốn giữ gìn thành trí, duy trì phồn thịnh và cho thương nhân vô số quyền lợi thì chỉ dựa vào thiếu phu nhân và quan phủ quá là khó khăn, cho nên không thiếu tác đòi tiền tài với giới quyền quý phú hào, nói trắng ra thì là cướp phú tế bần."
Hắn không hề nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng điều nêu trên hắn lại thấy rõ, Lý Minh Lâu nhặt lên một đóa hoa mai dùng kéo cắt đi cành thừa rồi cắ/m vào bình.
Sau khi dùng binh mã nuôi dưỡng một phương trời an ổn, thì dùng sự ổn định đó hấp dẫn giới quyền quý phú hào để nuôi binh mã và dân chúng.
Nàng đương nhiên không thể một mình nuôi dưỡng được nhiều thành trì và binh mã như vậy, nàng không phải thần tiên, đặc biệt là sau khi Kiếm Nam không thể cung cấp được tiền tài vật tư.
Đại Hạ vững vàng phồn thịnh mấy trăm năm có vô số thế gia, họ tích cóp của cải dày nặng, ở loạn thế khi mà tính mạng bị uy hiếp thì có thể làm cho bọn họ lấy ra tiền tài không nhất định là hoàng đế.
Đương nhiên, cướp đoạt tiền tài giống như giết cha giết mẹ người ta, đám quyền quý phú hào kia vốn còn cảm kích vì có thể bảo vệ được thân gia bình an lập tức đã quay giáo lại, những vất vả của quan phủ, binh mã trong mắt bọn họ trở thành điều đương nhiên, ngược lại còn mang theo hận ý.
Những tiền tài này không phải bọn họ chủ động bố thí, mà là bị yêu cầu, ép buộc cống nộp, đối với bọn họ mà nói trả giá này là thiệt thòi là oán hận.
Những cảm xúc đó bị loạn thế cùng với khát vọng sống sót che giấu đi nhưng đúng là đang nhe nhóm kích động bên trong nội bộ phủ Quang Châu.
"Hạng công tử nói quá lời rồi đúng không?" Lão bộc kinh ngạc, nhìn sang Lý Minh Lâu, rồi lại nhìn Hạng Nam, bất đắc dĩ nói: "Đúng là phủ Quang Châu có thu nhận vàng bạc của giới quyền quý phú hào, nhưng đó là bởi vì quan phủ đã kiệt lực, triều đình cũng không phái binh mã hay phát lương thảo tới, chỉ có thể trông mong mọi người đồng tâm hiệp lực, có tiền ra tiền có lực ra lực đồng lòng vượt qua cửa ải khó khăn, các bá tánh tuy rằng không lấy tiền hoặc nộp lên lương thực nhưng đều sẽ trưng dụng nhân lực làm thủ công hay trồng trọt."
Hạng Nam không nhìn Lý Minh Lâu mà nhìn sang lão bộc nói: "Ta biết phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, ý của ta là ngoại trừ bắt cống nộp ra thì còn có rất nhiều biện pháp khác để mưu cầu sự trợ giúp của thế gia đại tộc, bọn họ ngoại trừ tiền tài thì còn có quan hệ, nhân mạch, có gia đinh đông đảo, tiền tài dễ đến nhưng nhân tâm khó cầu..."
Một tiếng "Đinh" vang lên, Hạng Nam dừng lại, nhìn về phía nữ tử như ẩn như hiện sau bức rèm che, nàng ném cây kéo xuống bàn, khẽ vẫy tay. Lão bộc nhấc rèm châu lên đi vào, đưa lỗ tai nghe nàng nói chuyện.
Hạng Nam không nóng không vội cũng không mở lời nữa mà yên lặng chờ.
Lão bộc đi ra, đứng bên ren châu nói: "Ta biết lời công tử nói có ý gì, là muốn ta cầu tâm ý của thế gia đại tộc."
Thanh âm già nua lập tức trở nên kiều tiếu, nếu không nhìn người, thì đúng như đang nghe một thiếu nữ 16 nói chuyện.
Vậy mà lão bộc này có khẩu kỹ như vậy, Hạng Nam nhấp nhấp miệng, như vậy đối phương đang thuật lại lời thiếu phu nhân nói.
"Ta và bà mẫu lúc trước cũng ở nhà cao cửa rộng, mà cũng từng lang bạt kỳ hồ, chúng ta rất rõ ràng tâm ý của thế gia đại tộc không thể cầu được, cho nên giữa người với người không cần khách khí, cảm thấy thiệt thòi hay bất bình gì thì rời đi là được. Rời khỏi phủ Quang Châu thì bọn họ vẫn có thể sống sót." Lão bộc nói rồi cười, tiếng cười thanh thúy nhưng lại bén nhọn. "Hóa ra Hạng công tử tới làm thuyết khách thay người ta."
Từng ở nhà cao cửa rộng, lại từng lang bạt kỳ hồ, chỉ là lời nói ngắn gọn nhưng tựa hồ như bao hàm rất nhiều bí ẩn. Thân thế của Võ Nha Nhi quả là bí ẩn, sau lưng chắc chắn có nhiều chuyện xưa. Nhưng hiện giờ Hạng Nam không hiếu kỳ điều này.
Vị thiếu phu nhân này đang bực bội ư?
Hắn nhíu mày nhìn về phía nữ tử sau bức rèm che: "Ta không phải thuyết khách, ta chỉ là không muốn tâm huyết của thiếu phu nhân bị hủy trong sớm tối, cho nên mới tới nhắc nhở..."
Nữ tử ngồi phía sau bức rèm đứng dậy, nhấc rèm châu lên, đi đến trước mặt Hạng Nam, rồi đi bước qua bên người hắn.
Hương hoa mai cùng hương trà thơm lướt qua đầu vai hắn, người đã bước ra ngoài.
Thế mà..... Hạng Nam quay đầu, chỉ còn thấy chút váy áo đong đưa theo bước chân người đã đi xa.
"Thiếu phu nhân của chúng ta đã biết." Lão bộc nói. "Hạng công tử xin mời trở về đi."
...
...
Cửa đóng lại, khi Trần Nhị bị đuổi ra tay còn cầm một vốc hạt dưa, hắn vừa đi vừa cắn răng rắc.
"Công tử, lần này nhìn thấy người rồi, ngài vừa lòng chưa?" Hắn nói.
Vừa lòng? Hành động của Võ thiếu phu nhân này thật sự... hắn không biết nên nói như thế nào. Hạng Nam lắc đầu, nhìn về đám đàn ông bên ngoài đã đứng dậy cầm đao kiếm đề cao cảnh giác. Nhìn thấy lão bộc tiễn khách một cách không khách khí thì những người này cũng lập tức cũng không khách khí.
Hạng Nam nói: "Đi thôi."
Trở lại khách điếm, các tùy tùng của Hạng gia đều đang chờ, dò hỏi:
"Công tử quá thành thật rồi, thật ra đã cùng quan phủ nói lời cảm tạ hai lần là đủ."
Mọi người cho rằng hắn cầu kiến vị Võ thiếu phu nhân kia là vì muốn cảm tạ ân cứu mạng khi ở Tứ Thủy, không phải vậy thì còn gì khác ư? Chẳng lẽ lại vì tư mộ thần thái như tiên nhân của vị thiếu phu nhân kia à, không thể nghĩ loạn đâu!
"Để ta nói thì rõ ràng đang làm điều thừa." Trần Nhị không phải tùy tùng, hắn có tư cách oán giận: "Đám đại nhân mấy người đúng là quá khách sáo, có gì mà phải nói cảm tạ, tạ đến tạ đi còn tạ ra cái gì nữa?"
Hắn vừa dứt lời thì có người báo tri phủ tới.
"Hạng công tử à." Tri phủ với khuôn mặt tươi cười rảo bước vào phòng, ôm quyền thi lễ. "Hai lần vừa rồi do uống quá nhiều, đến tận giờ ta mới tỉnh lại, cũng vừa mới biết được nhà công tử quả thực thâm sâu, Hạng thị của phủ Thái Nguyên là đại gia tộc mấy thế hệ, ta thật là thất lễ, thất lễ."
Một tri phủ nhỏ tại Quang Châu có thể biết đến gia tộc bọn họ thâm hậu thế nào cũng không tính là thất lễ, cho nên thần thái đám tùy tùng Hạng gia mang vài phần vui sướng.
"Là thế này, nơi này của chúng ta có một quy củ." Tri phủ nói, còn nắm lấy tay Hạng Nam. "Mỗi thế gia đại tộc vào phủ thành của chúng ta đều phải giao một khoản gọi là phí vào thành. Hạng công tử, ta thay các bá tánh của phủ Quang Châu cảm ơn công tử."
Một lời thốt ra mà toàn bộ người trong nhà đều ngây cười.
Tùy tùng Hạng gia ngạc nhiên, Trần Nhị chậc lưỡi: "Ta bảo mà, tạ tới tạ đi tạ ra tiền mà!"
- ----------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook