“Không tầm thường!”

 

“Thật là không tầm thường!”

 

Trong mắt Đại Yến Vương lộ ra dị sắc, không chút che giấu sự hưng phấn mà quát lên. Hắn vốn cho rằng hai bên sẽ đánh đến cân tài ngang sức.

 

Không nghĩ tới chiến lực của Mục Thần Xuyên lại siêu tuyệt đến thế, vượt qua tận bốn tiểu cảnh giới giết chết Thân Đồ Vân Trung, sáng tạo thần thoại!

 

Cũng không thua kém bao nhiêu so với những thiên kiêu khống chế Đại Đế Cổ Kinh và một ít tuyệt thế thần thông ở Đông Hoang.

 

“Làm phiền Đại Yến Vương đã xuất thủ, để báo đáp lại, ta sẽ giúp ngươi lật đổ Đại Nguỵ Vương Triều!”

 

Mục Thần Xuyên mỉm cười, khí phách kinh người, trong lúc nói cười đã quyết định xong sự tồn vong của một Vương Triều.

 

“Rất tốt!” Hai mắt Đại Yến Vương sáng lên. 

 

Một khắc sau, Mục Thần Xuyên đột nhiên gây khó dễ, khí huyết như trụ phóng lên tận trời như muốn tách ra trời cao, tốc độ cũng cực kỳ kinh người, trong nháy mắt đã công sát đến trước mặt Xích Viêm Chân Quân.

 

“Keng.”

 

Xích Viêm Chân Quân cực kì hoảng sợ, hắn lấy ra một chuôi Thần kiếm đen kịt che trước ngực.

 

“Không thể, pháp tắc của hắn có năng lực phá diệt tất cả thần tính!”

 

Con ngươi Đại Nguỵ Vương co rụt lại, vội vã mở miệng nhắc nhở. Cũng không phải hắn quên không nói, mà là bên kia kết thúc trận chiến quá nhanh. Nhanh đến mức chưa kịp cáo tri cho Xích Viêm Chân Quân biết.

 

Thế nhưng giờ phút này, đã muộn!

 

Cặp Thánh quyền màu vàng kia cuốn theo uy thế ngập trời lần nữa đánh xuyên qua Thần kiếm đen kịt, lộ ra một cái động đen to lớn.

 

Tất nhiên, nó còn xuyên qua lồng ngực của Xích Viêm Chân Quân.

 

Trong cùng cảnh giới, chưa một người nào có thể tiếp một chiêu của Mục Thần Xuyên.

 

Sở dĩ Thân Đồ Vân Trung có thể sống lâu như vậy đều là do phong chi ý cảnh của hắn quá bí hiểm thần tốc mà thôi.

 

“Vì… Vì sao?”

 

Trên mặt Xích Viêm Chân Quân mang đầy vẻ sợ hãi, trước khi chết cũng không khác gì so với Thân Đồ Vân Trung, không cam lòng mà hỏi.

 

“Không vì sao hết, là do đạo của ngươi, quá yếu!”

 

Mục Thần Xuyên nhàn nhạt mở miệng, sau đó cánh tay chấn động, thân thể người trước mắt sụp đổ hoá thành từng khối huyết vụ, phiêu tán giữa thiên địa!

 

Một chiêu, miểu sát Động Thiên Chân Quân!

 

Khiến cho Đại Yến Vương cũng khiếp sợ đến choáng váng.

 

Hắn cũng có ngàn vạn câu hỏi vì sao, thậm chí còn muốn mở miệng thăm hỏi. Sao lại có người có thể dùng tay không làm vỡ nát pháp bảo thông linh cùng cấp?

 

Loại cường độ nhục nhân như này cơ hồ đã có thể sánh ngang với những vô thượng Thánh thể cổ xưa nhất ở Đông Hoang.

 

Nhưng còn chưa để hắn suy nghĩ quá lâu, bỗng có từng âm thanh xé gió truyền đến từ phía xa xa nơi chân trời.

 

Chính là tu sĩ Tử Phủ cảnh của hai nước đồng loạt triệu tới, gộp lại có hơn ba mươi vị.

 

Mỗi phương đều đứng sau lưng hai vị Vương chờ đợi chỉ thị.

 

Tuy bọn hắn không biết vì sao hai đại Vương Triều nước láng giềng luôn luôn nước sông không phạm nước giếng lại trở mặt, nhưng ánh mắt của bọn hắn lại không tự chủ được mà hướng về mảnh chiến trường hỗn độn kia.

 

Đại địa núi sông dưới chân đã bị băng liệt toàn bộ, trở thành một mảnh hoang tàn, không còn một chỗ đứng bằng phẳng.

 

Phóng nhãn trong phương viên trăm dặm đều tràn đầy khói lửa, còn có sót lại mùi vị huyết tinh nồng đậm.

 

“Các vị theo ta, hôm nay nhất định phải huỷ diệt Đại Nguỵ Vương Triều!”

 

Khí thế của Đại Yến Vương phát ra to lớn, âm thanh chấn động như lôi đình giống như kẻ thống trị trời sinh, khiến không ít tu sĩ dâng lên sĩ khí.

 

Mà sắc mặt của Đại Nguỵ Vương lại xám xịt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nhưng khi hắn nghe thấy từng tiếng la giết liền ngóc đầu lên.

 

Hắn biết, chiến cuộc đã không thể cứu vãn! Hết thảy đều tốn công vô ích!

 

Nhưng hắn thân là Hoàng giả một nước cũng có ngạo khí của chính mình, tất nhiên sẽ không ngồi không chờ chết.

 

“Giết!”

 

“Giết!”

 

“Giết!”

 

Đại Nguỵ Vương liên tục gào lên ba tiếng, trong thân thể toát ra thần quang vô tận, nảy ra ý chí quyết tử, thẳng tiến không lùi.

 

Một đám tu sĩ Tử Phủ cảnh cũng theo sát lưng hắn, pháp bảo lấp loé đầy trời, lưu quang tràn ngập thương khung.

 

Nhân mã hai bên lập tức lao vào đại chiến, máu lửa điên cuồng bốc cháy.

 

Mục Thần Xuyên biết đại cục đã định liền truyền thần niệm về hướng Đại Yến Vương, sau đó thân hình vội vã đi vào trú địa của Thân Đồ gia.

 

Tuy tu sĩ Tử Phủ cảnh không có khả năng đánh phá vòng bảo hộ của hắn nhưng vô thượng khí vận chi tử không thể sơ sót.

 

Một khi vẫn lạc sẽ làm sụt giảm khí vận của gia tộc, cũng mất đi vị tuyệt thế thiên kiêu này, không được lơ là!

 

Trong một hơi thở, thân hình của hắn đã biến mất ở phụ cận Hoàng đô Đại nguỵ.

 

Nhưng Mục Thần Xuyên không biết là.

 

Những tu sĩ Tử Phủ còn lại của Thân Đồ gia đã bị huyết tẩy sạch sẽ. Bên kia cũng bạo phát đại chiến.

 

Lấy Mục Lãng đứng đầu, hơn mười vị trưởng lão Tử Phủ cảnh đã thanh lọc những người sót lại của Thân Đồ gia.

 

Tuy sự chênh lệnh giữa số lượng hai bên không lớn, nhưng đừng quên, Mục gia còn có tám đầu Thiên Yêu Linh Thứu.

 

Loại đại yêu cấp bậc này có chiến lực hơn xa tu sĩ nhân loại.

 

Huống chi chúng nó còn nói gì nghe nấy với huyết mạch Mục gia, cơ hồ là liều mạng chém giết.

 

Rất nhanh, tộc nhân còn lại của Thân Đồ gia liên tiếp bại lui, tu sĩ Tử Phủ cảnh cũng bị giết hơn phân nữa.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương