Đế Cuồng
Chương 328-329: Lĩnh Mệnh! - Đến Khi Sứ Mệnh Hoàn Thành

328: Lĩnh Mệnh!


Trời đất bao la rộng lớn, từ thiên không nhìn xuống nhân loại chỉ như những con kiến nhỏ bé đang không ngừng di chuyển, chẳng thấm vào đâu so với sự hùng vĩ của tự nhiên.
Độc Cô Minh cưỡi ngựa phi nhanh, Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn không hổ là thần mã ngày đi ngàn dặm, chẳng mấy chốc đã vượt qua mấy lần truyền tống trận, rời khỏi địa phận Đông Hải.
- Chaaa...
Điểm đến đầu tiên của Độc Cô Minh là Ngoạ Long lĩnh nằm ở biên giới Nam Hoang.

Khoảnh khắc hắn đi đến một ngã rẽ giữa dãy núi trùng điệp, từ bốn độc lộ xung quanh đột nhiên xuất hiện bốn thân ảnh cưỡi ngựa lao nhanh về phía hắn.
Bọn họ mặc y phục khác nhau, theo thứ tứ là hồng, lam, kim, bạch.

Điểm chung duy nhất giữa họ có lẽ là cái nón rộng vành đội trên đầu hoàn toàn che kín khuôn mặt.
Trong đó nam tử hồng y lúc vừa xuất hiện đã khiến bầu không khí xung quanh mấy trăm trượng nóng lên dữ dội, như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ cản đường mình.
Nam tử lam y thân pháp kỳ diệu, mỗi động tác cử chỉ đều như nước chảy mây trôi, cảm tưởng chỉ cần y khẽ nhún chân một cái là sẽ bay tới tận trời xanh, không gì cản nổi.
Nam tử áo vàng thì thần thái cương liệt dũng mãnh, lưng đeo đại đao bản lớn, y cũng cường tráng rắn rỏi hơn ba kẻ còn lại, rõ ràng khí lực cao hơn bọn họ gấp mấy lần.
Nếu thần thái của ba người trước thiên về "động", thì nam tử áo trắng cuối cùng lại "tĩnh" như nước.

Hông y dắt Tuế Nguyệt bảo kiếm đã được tra vào vỏ.

Khoảnh khắc y cưỡi ngựa lao ra thì trong không trung liền vang lên từng tiếng kiếm minh thánh thót như vui mừng.

Độc Cô Minh ngoái đầu nhìn bọn họ, sau đó khẽ gật một cái.

Bọn họ lập tức làm theo.
- Bổn tôn!
Bọn họ đồng loạt gọi hắn.

Chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu:
- Ta đã cho các ngươi linh trí độc lập, các ngươi đều là bổn tôn.
Bốn người này chẳng phải ai khác ngoài tứ đại phân thân kiếm, đao, khinh hành, hoả của hắn.
Chỉ còn một năm nữa là đến thời hạn hắn bị triệu hoán về tương lai.

Sự kiện liên quan tới Bá Luân và Cửu Chuyển Thiên công cũng đã xử lý xong.

Hiện tại không còn sớm nữa, hắn phải nhanh chóng giải quyết mấy phân thân này.
Sau khi xoá bớt một phần ý thức không thể cho họ biết, hắn liền dứt khoát tách ra, một kiếm chặt đứt mọi thần giao cách cảm.

Quả nhiên Đại Phân Thân thuật và Đại Phân Hồn thuật tồn tại vấn đề quá lớn.

Giờ phút này đây đứng trước cơ thể máu thịt và hồn phách do chính mình phân tách ra mà hắn chỉ cảm thấy xa lạ vô cùng.

Bản thân chẳng biết đối phương nghĩ gì, trong lòng thậm chí nảy sinh ý phòng bị.

Hắn tin tưởng bốn kẻ kia tuy ngoài mặt gọi hắn là bổn tôn xong có cùng suy nghĩ như hắn.
Kiếm phân thân nói:
- Ta là ngươi, ngươi chính là ta! Ngươi trở về tương lai cứu Tích Quân, tìm Mạn Dao.

Chúng ta sẽ bố cục tất cả, chờ ngày ngươi đem thiên hạ quy về một mối.
- Được! Lấy hai nàng làm bất thối tâm, đời đời kiếp kiếp không quên.

Bằng mọi giá phải cứu được hai nàng...
Độc Cô Minh đề nghị.
- Kiếm, tạm thời chúng ta cần phải dung hợp lại để mọi người tin tưởng, khi đến Thái Hoàng thiên sẽ tách ra...
Kiếm phân thân mỉm cười, gật đầu nhìn hắn:
- Được thôi...

Không hiểu có phải ảo giác hay không mà Độc Cô Minh lại thấy trong mắt kiếm phân thân có một tia miễn cưỡng.

Giả thuyết của hắn càng lúc càng cho thấy rằng tương lai kiếm phân thân này sẽ nảy sinh dị biến, làm ra những chuyện kinh thiên động địa không cách nào hình dung.

Nhưng Độc Cô Minh bắt buộc phải để những điều đó xảy ra, bằng không sẽ khiến lịch sử đảo lộn, bản thân nhiều khả năng cũng sẽ tan biến.
Sau khi Độc Cô Minh và Kiếm dung hợp lại, ba phân thân hoả, khinh hành, đao đồng loạt theo sau lưng hắn, cưỡi khoái mã vượt núi băng sông, chẳng mấy chốc đã đến được điểm hẹn cuối cùng là Cách Thế Phàm Kiều ở Nguyên Thủy môn Tây Thiên.
Tại đây Tần Mạc và gần tám trăm tu sĩ đã chờ bọn hắn từ lâu.
Tám trăm vị này trừ sáu mươi người gia nhập từ đầu ra thì toàn bộ đều là quy thuận từ sau trận chinh phạt kia.Trường Cung thiếu chủ, Âm Chấn Thiên, và thậm chí Nhã Hinh và A Nhất cũng có trong số này.

Riêng sáu vị còn lại trong Tuyết Thương Thất Tử thì đang chờ hội quân với Bá Luân nên không có mặt.
Nhìn A Nhất và Nhã Hinh quấn quýt bên nhau, từ tận đáy lòng Độc Cô Minh cũng thấy vui cho họ.
Thấy hắn xuất hiện, tám trăm người đồng loạt ôm quyền hô to:
- Đại ca!
- Các vị huynh đệ không cần đa lễ...
Độc Cô Minh mỉm cười, nhìn kỹ từng khuôn mặt một, cố gắng khắc ghi bóng dáng tất cả vào trong lòng.

Hồi lâu sau hắn mới nói:
- Hôm nay ta triệu tập mọi người tới đây là muốn thông báo một tin quan trọng.

Phía sau lưng ta là ba vị tuấn kiệt tộc nhân của Độc Cô gia.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ là thành viên chủ chốt của Tu Chân Liên Minh...
- Tộc nhân Độc Cô gia? Hoá ra lời đồn về đại ca là thật, huynh ấy đến từ thế gia lánh đời nào đó...
- Ba tu sĩ sau lưng kia khí tức cực mạnh, đến cả ta cũng chưa chắc thẳng nổi...!Rốt cuộc là gia tộc khổng lồ đến cỡ nào mới sản sinh ra một đời bốn vị tu sĩ có tư chất hào kiệt như vậy? So với Tuyết Thương ta thì thế nào?
A Nhất trầm ngâm.
Độc Cô Minh phớt lờ mấy lời bàn luận, vẻ mặt nghiêm nghị nói lớn:
- Thời gian gấp gáp, trước khi đại kiếp nạn ập đến bằng mọi giá phải trở thành thế lực cự đầu của nhân giới.

Ta giao cho Độc Cô Hoả phụ trách xây dựng Quang Minh hội ở Đại La Thiên, chủ về tôn giáo, lấy giáo nghĩa chính phái làm đầu để thu phục phàm nhân trong thiên hạ.

Phàm nhân tuy ở bậc thấp nhất nhưng là gốc rễ của tu luyện giới, được sự ủng hộ của họ, ta cũng sẽ có vô tận mầm non cho tương lai.

Âm Chấn Thiên dẫn theo hai trăm nhân mã trợ giúp hắn, phải nghe lệnh không được làm trái!
- Chúng đệ lĩnh mệnh!
Âm Chấn Thiên và hai trăm tu sĩ ôm quyền đồng thanh hô vang.

Nam tử hồng y phía sau lưng cũng ôm quyền, nhẹ giọng nói:
- Độc Cô Hoả lĩnh mệnh!
Độc Cô Minh nói tiếp:
- Độc Cô Khinh Hành và Trường Cung huynh hãy dẫn hai trăm nhân mã đến Hoá Lạc thiên, cùng nhau gây dựng Tàng Ảnh các ở đó, chúng ta cũng sẽ trợ giúp huynh mở thêm một phân đàn của Cửu Hạ tông, tương hỗ lẫn nhau!
Trường Cung thiếu chủ và nam tử áo lam cùng hai trăm người ôm quyền cúi đầu:
- Chúng đệ lĩnh mệnh!
- Độc Cô Đao cùng A Nhất, Nhã Hinh dẫn hai trăm nhân mã đến Thái Thủy thiên xây dựng Loạn Đao môn, tôn chỉ lấy võ nhập đạo.

Các vị đều là đao tu, thấy yêu cầu này không tệ chứ?
A Nhất mỉm cười, nhìn Nhã Hinh bên cạnh đầy dịu dàng:
- Không tệ, chúng ta sẽ dùng Uyên Ương đao giúp Tu Chân Liên Minh xưng bá Thái Thủy thiên?
Nam tử cao lớn đeo đại đao bản rộng cười cười, cánh tay rắn rỏi ôm quyền ngang ngực, dứt khoát nói:
- Độc Cô Đao lĩnh mệnh!
Tới lượt giao phó công việc cho kiếm phân thân, cũng tức là bản thân hiện tại, Độc Cô Minh thở ra một hơi, sau đó nhìn Tần Mạc:
- Tần Mạc, đệ xuất thân từ Chân Kiếm tông do Bạch Kỳ Giai Bạch công chúa sáng lập.

Cô ta hiệu lệnh thiên hạ kiếm tu, dung nạp bách gia kiếm pháp từ cổ chí kim, dùng sự tôn quý của mình đàn áp chúng tu sĩ đồng môn.

Điều này trái với tôn chỉ của Tu Chân Liên Minh, đồng thời cũng trái với phong cách hành sự của chúng ta.

Nay ta ra lệnh cho Tần Mạc dẫn hai trăm huynh đệ còn lại theo ta đến Thái Hoàng thiên gây dựng Nghịch Kiếm môn, lấy bình đẳng làm đầu.

Chỉ cần tu vi cao sẽ thành lão đại.

Chúng ta cũng vứt bỏ kiếm pháp bách gia, thay vào đó tự mình chém ra chân trời mới về kiếm, lấy sáng tạo làm tôn chỉ trong cách tu luyện.
Tần Mạc mỉm cười, cực kỳ hài lòng ôm quyền đáp:
- Tần Mạc lĩnh mệnh!

329: Đến Khi Sứ Mệnh Hoàn Thành

Tiếng vó ngựa rộn ràng vang lên, lần này không giống tiếng trống trận mà lại giống nhịp tim gấp rút của những người trẻ tuổi đang muốn đuổi kịp thanh xuân của mình.

Độc Cô Minh dẫn đầu mọi người đi thẳng đến Nguyên Thủy môn ở Tây Thiên.

Nếu muốn rời khỏi Di địa bắt buộc phải thông qua nơi đây. Vào thời thái cổ thì thế lực chịu trách nhiệm chưởng quan Nguyên Thủy môn, canh giữ Cách Thế Phàm kiều chính là Vu tộc.

Phải đến thái cổ mới biết Vu tộc này hùng mạnh tới mức độ nào, bọn họ cát cứ một nửa Tây Thiên, chia đôi thiên hạ với Phật môn, tu luyện vô số tà thuật cực mạnh. Trong đó vào khoảng thời gian hai vạn năm trước, lãnh địa Vu tộc từng sản sinh ra một vị kỳ tài chấn thế. Vị kỳ tài này thiên tư tuyệt thế vô song, luyện hoá vạn vật thành cổ trùng để thăng tiến tu vi sức mạnh. Môn thuật pháp thành danh của y có tên gọi Vu Chủng Tâm Ma đại pháp, được chúng cường giả vu tộc tán tụng có thể sánh ngang với Phi Thiên Cửu Tự quyết của Mãn Lâu Thiên Đế.

Năm đó y dùng môn thần công nay gieo rắt nỗi kinh hoàng cho cả lục giới, đến nhân giới cũng bị y trồng tâm ma hòng thao túng tất cả. Cũng may y tu luyện gặp bình cảnh quá lớn, cuối cùng bị tâm ma phản phệ hoá thành người điên nhảy vào Vô Tận vực ở Thái Hoàng thiên mà vẫn lạc, bằng không có lẽ thế gian sẽ xuất hiện thêm vị Thiên Đế thứ ba, cũng là vị đầu tiên thuộc về nhân tộc.

- Đi thôi các huynh đệ! Tới Viễn địa rồi chúng ta sẽ tách ra mỗi nhóm đi về một tầng trời, gây dựng nên thiên thu đại nghiệp trong mộng tưởng. Lần đi này không rõ thành hay bại, sống hay chết, nhưng chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ...

Độc Cô Minh cưỡi Đạp Nguyệt Ô Truy đi phía trước. Lúc hắn ngoái lại phía sau, từ tận đáy lòng xuất hiện một loại nghẹn ngào đắng chát.

Gặp gỡ là duyên, ly biệt thật khó.

Cuộc đời hắn trải qua chỉ mới gần năm mươi năm mà đã trải qua vô số lần ly biệt, mỗi một lần đều hoá thành những đoạn ký ức không cách nào phai nhạt.

Hắn đã vậy, những tu sĩ đạt đến cảnh giới cao thâm như Thanh Thủy, Vương Trung Hư thì sao?

Bọn họ sống gần cả vạn năm, rốt cuộc đã trải qua biết bao nhiêu bãi bể nương dâu, buồn vui ly biệt? Có lẽ rất nhiều, ngay cả chính bản thân bọn họ cũng dần mơ hồ không nhớ nỗi, chỉ biết về sau cho dù có trải qua thêm nữa thì cảm xúc cũng đã khô cứng lại hoá thành những nếp nhăn trên trán hoặc râu bạc dưới cằm, không thể ảnh hưởng quá nhiều đến tâm tính nữa.

Khi sinh mệnh dần vô cảm, chỉ có hai nguyên do.

Một là y sắp thành đạo, coi chúng sinh như rơm cỏ, dùng con mắt siêu thoát nhìn thấu hồng trần.

Hai là y sắp chết rồi! Với một kẻ sắp từ giã thế gian, làm gì còn loại cảm xúc nào khiến y rung động được cơ chứ?

Tám trăm tu sĩ phía sau lưng nghe Độc Cô Minh nói vậy thì nhiệt huyết dâng tràn, hơi thở gấp gáp.



- Vô oán vô hối!

Bọn họ đồng thanh hô, đôi mắt sáng rực, tráng chí hùng tâm như phủ kín thiên địa, âm thanh quanh quẩn khắp Cách Thế Phàm kiều rộng lớn, khắc sâu vào tận trời xanh.

Viễn địa đã tới!

Muốn tới Cửu Thiên thánh giới cần phải băng qua Tuyệt địa, nơi đầy rẫy vực sâu, núi lửa, bẫy rập trập trùng, không cẩn thận một chút rất dễ mất mạng. Sau khi tới Tuyệt địa rồi phải men theo những truyền tống trận được thiết lập dọc đường chưởng quản bởi bảy mươi hai cự đầu thế lực được cử đến bảo vệ nơi đây thì mới có thể đặt chân đến Viễn địa.

Viễn địa có thể xem như vùng đất được canh phòng nghiêm ngặt nhất nhân giới, thậm chí số lực quân đội đóng ở đây cũng gấp mấy lần Tuyệt địa và Di địa. Đơn giản vì Viễn địa có toàn bộ con đường thông đến những tầng trời và tầng đất khác. Nếu không may bị ngũ đạo tự phong chiếm đóng thì nhân giới rất dễ rơi vào diệt vong.

- Chúng ta chia ra thôi!

Độc Cô Mịn bồi hồi nói, cùng hai trăm tu sĩ do Tần Mạc dẫn đầu dần tách ra khỏi đội hình.

Phía bên kia, A Nhất, Nhã Hinh, Âm Chiến Thiên và sáu trăm tu sĩ còn lại cũng bắt đầu tách đoàn, hướng đến con đường dẫn tới thông đạo mình cần.

- Độc Cô đại ca, bao giờ chúng ta mới được gặp lại?

Âm Chấn Thiên cắn răng hét lớn, gọi vọng theo bóng lưng của Độc Cô Minh. Vốn dĩ gã định bảo toàn gương mặt sắt đá nhưng giờ phút này không cách nào bình tĩnh được nữa.

- Đúng vậy, đại ca, chuyến đi này sẽ rất dài đó. Muốn trở thành thế lực cự đầu ở thánh giới, tranh phong với các lộ anh hùng hào kiệt không phải một hai năm là có thể thành. Chúng ta không biết khi nào mới được gặp lại...

Độc Cô Minh nhoẻn miệng cười, ngoái đầu nhìn họ thật kỹ.

Gặp lại sao?

Lần tới gặp lại có lẽ ta vẫn là thanh niên tráng chí nhiệt huyết, mà các người đều đã trở thành cát bụi khô lâu rồi...

- Đợi đến khi sứ mệnh hoàn thành, chúng ta sẽ gặp lại...

Hắn nói ra một câu giả dối nhưng lại không có chút nào tội lỗi trong lòng. Bởi vì câu nói này sẽ khiến tám trăm vị huynh đệ kia của hắn cảm thấy vui vẻ, giúp họ có thêm niềm tin vào tương lai sáng lạn.



- Đi thôi, hậu hội hữu kỳ!

Độc Cô Minh dứt khoát kéo dây cương ngựa, vẻ mặt quyết đoán. Đạp Nguyệt Ô Truy hí vang một tiếng thấu trời xanh rồi nhảy lên thiên không trên cao, lao vào vòng xoáy thông đạo dẫn đến Thái Hoàng thiên.

Một cái nhảy này giống như hoá thành ảo ảnh thời gian, biến thành đoạn hồi ức khó quên trong lòng hắn. Bởi vì quãng thời gian ngắn ngủi một năm sau hắn đã hoàn toàn tách ra khỏi kiếm phân thân, xoá đi khí tức quen thuộc mà mọi người thường thấy, mai danh ẩn tính sống một cuộc đời bình thường.

Bạch y đã chuyển thành hôi y màu xám, hông hắn không còn đeo kiếm, trong mắt cũng đã mất đi kiếm tâm, thay vào đó là trung dung ý cảnh điềm đạm, xem thế thời như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không mấy rung động.

Một năm nay hắn không còn tham gia vào những cuộc đấu tranh sát phạt, nhưng gì diễn ra trong chín năm qua đã quá đủ với hắn rồi.

Hắn cần một khoảng thời gian tĩnh tâm để đột phá bình cảnh Tiên Thai trung kỳ như bức tường dày hàng trăm trượng đang chắn ngang trên con đường tu luyện. Mỗi một ngày lại chậm rãi bào mòn nó một chút, đồng thời xây dựng và ổn định lại căn cơ những tầng cảnh giới đầu tiên.

Con người hắn là vậy. Luôn không biết đủ, không biết hài lòng.

Hắn đạt đến cảnh giới mới, sáng tạo ra tầng tiếp theo công pháp nhưng sẽ không đắm chìm trong đó, khi ngoảnh lại về phía sau lại nảy sinh sự khó chịu, buộc phải cải biên hoặc gia cố cái cũ một lần nữa.

Cũng nhờ vậy mà cảnh giới Khổ Hải, Hỗn Nguyên của hắn vững như bàn thạch, nguyên lực ngày càng tích súc hùng hậu đến độ khó lòng tưởng tượng nổi.

- Ài, vẫn là Cửu Chuyển Thiên công phiên bản luyện thể làm khó ta. Chỉ mới lần đại chuyển đầu tiên mà còn khó khăn hơn việc đột phá cả ba cảnh giới bên tu chân, muốn đạt được thân thể hoàn mỹ không biết phải cần tới bao nhiêu năm tháng. Tây Phong Lĩnh Chủ làm được điều này quả không hổ danh anh hùng thượng cổ.

Tu chân không mấy thuận buồm xuôi gió nhưng cũng không tính là tệ. Nhưng luyện thể thì quá khó nuốt, cho dù hắn sở hữu Trường Sinh thể, hiện tại đã chính thức chạm đến cảnh giới Kim Huyết đại thành. Dù bị chém mất tứ chi hay tạng phủ cũng sẽ lập tức hồi phục lại. Trừ phi mất đầu, hoặc bị ngũ mã phanh thây, bằng không chẳng cách nào giết nổi hắn. Thọ nguyên của hắn cũng gia tăng rất nhiều, tận gần một ngàn năm, nếu bị ép phải sử dụng cấm kỵ thần thông Bá Thiên Sát thì vẫn chống đỡ được ít lâu.

Nói về môn cấm kỵ thần thông này thì phải nhắc luôn tới hai tuyệt chiêu còn lại là Huyết Thệ và Tụ Linh chú.

Huyết Thệ được mệnh danh là thần thông đoạt thiên địa tạo hoá, giúp tu sĩ chuyển bại thành thắng, khí thế như ma vương giáng lâm vô địch thế gian, đủ để so sánh với Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn công.

Còn Tụ Linh chú dung nhập toàn bộ sát cơ và tinh hoa của tu sĩ, hoá thành một đòn nhất kích sát mạnh nhất, không gì không thể phá vỡ. Trên bức hoạ đồ ở Tuyệt Vọng Ma Uyên có vẽ lại cảnh tượng Bất Động Minh Vương dùng một chiêu này diệt sát năm vị Phạm Thiên có cùng tu vi, vậy là đủ hiểu sự biến thái của nó.

Tuy nhiên muốn học được yêu cầu bản thân phải gặp đúng hoàn cảnh, hiểu yếu lĩnh và ý chí trong đó, cộng thêm rất nhiều cơ duyên, bằng không dù có học được cũng như gân gà, càng ăn càng dai, không cách nào tiêu hoá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương