Đế Cuồng
-
Chương 326-327: Định Cục - Bí Ẩn Luân Hồi
326: Định Cục
- Ti bỉ vô sỉ!
Nhã Hinh trên bầu trời cả giận.
Tuy nhiên nàng ta không ra tay mà cứ đứng chỉ huy năm vạn đệ tử lao lên, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
- Con mẹ nó chứ, lũ tiểu bối vô tri này!
Ở bên trong mật thất, Vân Mộc lão tổ tức giận đá nát cái bàn gỗ làm từ Trầm Sa mộc cực kỳ đắt giá.
Nếu không phải có khí tức Thiên cấp đỉnh phong đến từ lão ăn mày tay cầm trống đang từ xa chế trụ mình thì lão thực sự muốn xông ra đánh chết đám tiểu bối ngông cuồng kia.
- Khốn nạn! Nhã Hinh nhà ta phong hoa tuyệt đại, băng thanh ngọc khiết, là nữ tử xuất chúng nhất Đông Hải, được ta hết sức thương yêu.
Hằng ngày đến trách mắng nó ta còn không nỡ vậy mà các ngươi lại dám đòi cướp nó sao?
Giọng lão ăn mày trầm trầm vang lên:
- A Nhất sư điệt của ta tu vi trác tuyệt không hề thua kém Lý Ẩn, sở hữu tư chất hào kiệt.
Chẳng lẻ không xứng với thánh nữ của ngươi sao?
Nói đến Lý Ẩn, mặc dù thanh thế của y lúc này như mặt trời ban trưa nhưng Hạo Nhiên tông thì khác, vẫn chỉ là một trung cấp thế lực tầm thường, chưa đến mức hùng mạnh như tam tuyệt.
Mà Lý Ẩn cũng không thường xuyên ở đây, nơi lui tới của y là Thái Hoàng thiên chỗ Bạch tộc đóng đô, vị trí dễ gặp những nhân vật chính trị quan trọng của nhân giới.
Bá Luân và Độc Cô Minh tung hoành ngang dọc, thế như chẻ tre phá tan vòng vây của chúng tu sĩ Phá Hư tông, sau đó lao lên không trung định tấn công Nhã Hinh.
Khoảnh khắc quyền đầu của Bá Luân sắp sửa đánh tới thân thể nàng, dưới sự kinh ngạc tột cùng của mọi người.
Nhã Hinh thánh nữ vẻ mặt lãnh đạm kiêu ngạo đến cực điểm, đôi môi anh đào mấp máy ba từ khiến quyền đầu khủng bố kia phải ngừng lại.
Ngay cả đám Âm Chấn Thiên, Tần Mạc, Tuyết Thương Thất Tử cũng phải thu hết thần thông, chuẩn bị quay ngựa rời đi.
- Ta thuần phục...
Vân Mộc lão tổ thở dài, toàn thân vô lực.
Đại thế của Tuyết Thương đã thành, có muốn làm khác cũng không được.
Đám Bá Luân lại leo lên chiến mã quay đầu bỏ đi.
Lúc tới không kẻ nào cản nỗi, lúc đi cũng không ai ngăn nổi, cứ trơ mắt nhìn bóng lưng bọn họ biểu tình bất lực.
Trước khi rời khỏi Phá Hư tông, A Nhất còn ngoái đầu lại nhìn Nhã Hinh đang đứng giữa không trung mỉm cười gật đầu, sau đó thúc ngựa biến mất khiến nàng ta trở nên trầm mặc, trong lòng chẳng biết nảy sinh tư vị gì.
--------------
Sau khi chinh phạt thành công Phá Hư, bọn họ chuyển hướng đến Cửu Hạ, tất nhiên vị Thiên cấp đỉnh phong thứ năm đã xuất hiện kiềm toả Uyên Thâm tôn giả.
— QUẢNG CÁO —
Khi vị này xuất hiện, Uyên Thâm chỉ biết cười khổ:
- Ngươi biến hình thành Ngạc ngư ẩn nấp dưới biển suốt mấy ngàn năm thảo nào ta không nhận ra được.
Sự kiên trì của ngươi, ta đây bái phục...
Vị kia đáp:
- Cũng có lúc ta tưởng mình là cá thật, định trở thành Yêu vương đáy biển vĩnh viễn sống dưới đó.
May mắn ta từng uống qua không ít Mê Loạn tửu, đạo tâm rất kiên định nên vẫn kiên trì được đến ngày hôm nay...
Uyên Thâm nói:
- Sau khi mọi thứ kết thúc, hy vọng đạo huynh sẽ mời ta một vò uống thử!
Vị kia chậm rãi gật đầu:
- Sẵn lòng phụng bồi...
Chuyện xảy ra ở Cửu Hạ tông cũng chẳng khác Phá Hư tông là mấy.
Vẫn là một màn liều chết chống trả đến từ Trường Cung thiếu chủ.
Tuy nhiên khi bị Bá Luân nắm lấy cổ áo, chuẩn bị tung đòn dứt điểm thì y liền vội vã nói lia lịa:
- Thuần phục, thuần phục, ta phục rồi...
Sở dĩ Nhã Hinh và Trường Cung làm vậy là vì muốn giữ lại nhuệ khí cho tông môn mình.
Tương lai bọn họ sẽ trở thành người cầm đầu, nếu chưa chiến đã hàng chắc chắn sẽ khiến chúng đệ tử bất mãn, không cam tâm tình nguyện đứng dưới trướng họ.
Trường Cung thiếu chủ sau khi được Bá Luân tha mạng thì lập tức làm ra một hành động khiến ai nấy ngẩn ngơ.
- Mau, chỉnh đốn quân trang.
Cử ba mươi người xuất chúng nhất theo ta cùng Bá huynh đi chinh phạt Đông Hải!
A Thất ngơ ngác hỏi:
- Chúng ta chưa đánh ngươi mà ngươi đã phát điên rồi sao? Ai đời lại cùng liên hợp với người vừa tấn công tông môn mình?
Trường Cung ho khan: — QUẢNG CÁO —
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Chúng ta phải đánh rồi mới quen biết nhau.
Ta rất ngưỡng mộ phong thái anh hùng của các vị, muốn được chung tay góp sức.
Thấy ai nấy trầm ngâm, y quay sang ôm quyền với Độc Cô Minh:
- Cửu Hạ tông mong được gia nhập Tu Chân Liên Minh của Độc Cô huynh, mong huynh thành toàn!
Uyên Thâm tôn giả đứng phía xa thấy cảnh tượng này thì không khỏi tán thưởng.
Thầm nghĩ tiểu tử này tu vi tuy không bằng người nhưng rất lanh lẹ, biết nắm bắt thời cơ, tương lai giao Cửu Hạ cho nó sẽ rất yên tâm.
Tam Tuyệt tông bị đánh bại những vẫn còn không ít thế lực cự đầu chưa chịu thuần phục, vẫn muốn thử một lần xem có thể nghịch chuyển tình thế hay không.
Đám Bá Luân và Độc Cô Minh vẫn bảo trì đội ngũ gồm bảy mươi người.
Cứ người đến sau thay cho người trước đi nghỉ ngơi nhằm bảo toàn chiến lực.
Đến lần công phạt thứ hai mươi bảy, những kẻ sau lưng đã thành người mới hết, duy chỉ có A Nhị vẫn kiên cường theo sát hai người bọn hắn.
Cả ba thương tích đầy mình, máu tươi nhuộm đỏ lông chiến mã đang cưỡi.
Đôi tay bọn hắn mỏi nhừ, dù xuất chúng đến mấy nhưng cũng sẽ có lúc phải kiệt sức.
Duy trì có đôi mắt sáng rực của bọn hắn vẫn luôn nhìn về phía trước, thần thái kiên định không cách nào hình dung.
Mười tám Đế giả trầm mặc, cất tiếng hỏi Vương Trung Hư:
- Miếu Chủ, chẳng lẽ cứ để Tuyết Thương thống nhất Đông Hải sao? Bọn họ dường như có mưu đồ bất chính với Bạch Hoàng...
- Chỉ cần chúng ta đồng loạt ra tay, như cũ vẫn có thể trấn áp bọn họ!
- Miếu Chủ được xưng tụng là đệ nhị cường giả nhân tộc, một mình huynh đủ sức đánh ngang tay với năm tu sĩ cùng giai khác, thêm vào năm chúng ta, chắc chắn có thể kết liễu Tuyết Thương rất nhanh!
Thấy Vương Trung Hư trầm mặc, mười tám Đế giả còn đang định góp lời thì chợt nghe Thanh Thiện cười lạnh:
- Hắn dám sao? Trung Hư, tới nước này rồi ngươi còn chờ cái gì?
Mọi người thấy Thanh Thiện dám bất kính với Vương Trung Hư như vậy thì cực kỳ sửng sốt.
Nhưng bọn họ đều là hồ ly tinh sống mấy ngàn năm, đầu óc rất linh hoạt, đột nhiên liên tưởng hai câu chuyện dưới đây với nhau.
Vương Trung Hư là đệ nhị cường giả nhân tộc, sánh ngang hào kiệt.
Mà lão thất trong lời Thanh Thiện năm xưa thiên tư ngang với đại sư huynh của bọn họ, cũng là tư chất hào kiệt.
— QUẢNG CÁO —
Trong thế hệ cũ ngoại trừ Phong Vị thiên sư ra thì còn có ai đủ tư cách được dùng hai chữ "hào kiệt" để miêu tả ngoài Vương Trung Hư kia chứ.
Như để chứng minh cho lập luận của bọn họ là đúng, chỉ thấy Vương Trung Hư ôm quyền cúi đầu hướng về Tuyết Thương vái một vái:
- Thất sư đệ ra mắt các vị sư huynh! Chúng ta vốn ở rất gần nhau nhưng lại không thể nhận nhau suốt mấy ngàn năm! Đến nay đệ đã có thể danh chính ngôn thuận hiếu lễ với các sư huynh rồi!
Im lặng.
Mười tám Đế giả không ai bảo ai lập tức rút lui trở về vị trí cũ.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu ngẩn ngơ như người mất hồn, không tin nổi vào những gì đang diễn ra.
Vân Mộc lão tổ thở dài, truyền âm Nhã Hinh thánh nữ:
- Ta giao nhiệm vụ cho con, bằng mọi giá phải câu dẫn được tên tiểu tử A Nhất kia, bằng không sẽ bị khép vào tội phản bội tông môn, khi sư diệt tổ!
Uyên Thâm tôn giả thở dài, lắc đầu đi tập tễnh vào mật thất bế quan, bóng lưng già nua của lão khiến mọi người thương cảm:
- Đến Miếu Chủ còn là người Tuyết Thương thì còn chơi cái gì nữa.
Thiên hạ này là của bọn hắn rồi...
Trải qua ngày hôm này, cả Đông Hải đã công nhận bản lĩnh của Bá Luân và thuần phục gã, đồng thời biết đến thứ gọi là Tu Chân Liên Minh do Độc Cô Minh sáng lập.
- Tập hợp những tu sĩ trẻ tuổi khinh cuồng, muốn dùng sức bản thân cải biến càn khôn!
- Không phân chủ tớ, chỉ gọi nhau bằng hai chữ "huynh đệ"!
- Tôn chỉ "Vĩnh cố nhân giới, sinh tử bất hối, thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp"!.
Người không ngông cuồng uổng thiếu niên.
Sống hết mình, cháy hết mình, đến mức thiêu đốt cả thanh xuân. Dẫu cho năm tháng sau này khi sự ngông cuồng đã hoá thành trầm mặc thì cũng chẳng còn gì phải hối tiếc, mỗi khi nhớ lại không phải chỉ biết ngậm ngùi nói ra hai chữ "giá như".
Bá Luân và Độc Cô Minh, Tuyết Thương Thất Tử, Tần Mạc và sáu mươi tu sĩ kia chính là đang đi trên con đường như vậy.
Bọn họ một trận thành danh, dùng nhiệt huyết tuổi trẻ của mình khiến tất cả phải chấn kinh.
Một ngày này trôi qua, lúc tin tức truyền tới mấy đại lục khác trên Di địa, ai nếu đều biểu tình trầm mặc. Ngay cả Cửu Thiên Thập Địa, hay xa hơn là ngũ đạo tự phong cũng nhanh chóng nắm bắt được tin tức. Điều khiến họ cảm thấy kinh hãi nhất là việc Tuyết Thương phái vốn ẩn cư không màng thế sự suốt mấy ngàn năm nay lại đột ngột chui ra bốn vị cường giả Đế cảnh Thiên cấp đỉnh phong, cùng với Thanh Thiện và Thanh Thủy thì con số Đế giả đã lên tới sáu. Trong đó đáng chú ý nhất chính là Vương Trung Hư, vị Miếu Chủ đương nhiệm của Tổ Miếu không ngờ lại chính là một trong những thành viên này. Có sự trấn thủ của ông ta, địa vị Tuyết Thương có thể nói từ nay vững như bàn thạch, ngay cả Bạch Hoàng phương xa cũng phải dùng lễ đối đãi, không dám vọng động.
Đại thế đã thành, còn ai có thể ngăn cản Tuyết Thương quật khởi?
Một tháng sau! Bắc Vực phát ra tín hiệu thuần phục! Tất cả tu sĩ nơi đây đồng loạt ôm quyền hướng về Tuyết Thương Đông Hải vái một vái, gọi lớn danh xưng của Bá tân tông chủ, tôn y lên thành minh chủ của cả hai đại lục.
Hai tháng sau! Trung Thổ thuần phục! Mấy thánh hoàng triều phát mệnh lệnh toàn bộ thế lực cự đầu ở đây phải nghe theo sự sắp đặt của Tuyết Thương, ai dám trái lệnh giết không tha.
Ba tháng sau! Đích thân Vương Trung Hư dẫn Độc Cô Minh đến Bồ Đệ tự ở Tây Thiên đón Trương Khiết Khiết và Độc Nhãn Kê về.
Về đến Tuyết Thương rồi, Độc Cô Minh mới nói ra thắc mắc của mình vì sao Vương Trung Hư lại kiêng dè Bồ Đề tự như vậy thì nhận được câu trả lời:
- Ta không kiêng dè Bồ Đề tự, Không Tính thần tăng chỉ nằm ở Huyền cấp Đế cảnh, tu vi cũng không có gì vượt trội trong cùng giai. Kẻ khiến ta kiêng dè thực sự chính là gã tiểu hoà thượng tu vi Tiên Thai kia, y rất cổ quái, về sau nên hạn chế tiếp xúc với y...
Đến một vị hào kiệt mà còn đề phòng như vậy đủ thấy Tang La hoà thượng bí ẩn thế nào.
- Trong người y dường như có rất nhiều cỗ khí tức khác nhau đồng thời tồn tại. Lúc thì y là Tang La một lòng cầu đạo, tâm sáng như gương. Lúc thì y tràn ngập tà ác, chẳng khác nào ma vương tái sinh. Còn lúc thì lại tầm thường đến cực điểm, xứng với bốn chữ "phàm phu tục tử"...
Độc Cô Minh hỏi:
- Ý của tiền bối là có nhiều người khác nhau đang cùng ký sinh trên cơ thể y sao?
Vương Trung Hư đáp:
- Không hẳn! Mà ta cũng không rõ, chỉ biết trên người y dường như có dấu vết luân hồi rất mờ nhạt. Loại dấu vết này trừ phi là tu vi đạt tới tận cùng Đế cảnh mới mơ hồ cảm nhận được. Khắp thiên hạ này trừ ta và Phong Vị ra chẳng ai phát hiện nổi đâu. Phật môn nói tiền kiếp có tồn tại, Phật Đà trong quá khứ phải trải qua trăm vạn kiếp luân hồi mới tu thành chánh quả. Giả tỉ Tang La đang đi trên con đường như vậy thì thật đáng sợ. Dùng thân thấu nhập hồng trần, tu hành trăm ngàn cuộc đời khác nhau, kế tiếp dung hợp toàn bộ đạo hạnh vào một đời cuối cùng. Đến lúc ấy y sẽ đạt đến cảnh giới bất khả tư nghì, không thể nghĩ bàn, có lẽ chính là Phật quả Niết bàn trong truyền thuyết Phật môn.
Lời của ông ta khiến Độc Cô Minh bất giác nhớ lại Pháp Táng hoà thượng sở hữu đôi mắt si mê trầm luân ở tương lai. Nếu mọi thứ đúng như Vương Trung Hư suy đoán thì con đường của Tang La vẫn chưa đi đến tận cùng, vẫn còn tiếp tục trong quá trình thấu nhập hồng trần.
Con đường này của y và vạn đạo dung thân của hắn ở phương diện nào đó rất giống nhau, độ khó cũng chẳng hề khác biệt. Vậy mới thấy thế gian không thiếu kỳ nhân dị sĩ, điều hắn nghĩ tới thì người khác cũng nghĩ tới, bản thân không phải là thiên tài duy nhất.
- Quan trọng là ai nhanh hơn...
Độc Cô Minh lẩm bẩm.
Cô bé Trương Khiết Khiết đột nhiên nói:
- Hoà thượng ấy bị điên. Lúc bắt con và Độc Nhãn Kê về đến Bồ Đề tự xong lại đột nhiên thả ra, chắp tay cúi đầu xin lỗi. Nhưng khi chúng con vừa bỏ chạy được mấy dặm thì lại đuổi tới, vẻ mặt hung thần ác sát nói rằng phải độ hoá cả hai...
Độc Nhãn Kê cũng kêu lên quác quác, như hồi tưởng lại chuyện kinh khủng nào đó:
- Y vẻ mặt thống khổ, hai tay ôm đầu không ngừng là hét: "Vô Lượng Kiếp Diệt, Luân Hồi Kiếp Diệt, Nhân Quả Kiếp Diệt, Hư Không Kiếp Diệt, Thời Gian Kiếp Diệt, Vô Thường Kiếp Diệt, Sáng Sinh Kiếp Diệt, Tuyệt Đạo Kiếp Diệt, Tịch Mịch Kiếp Diệt... Cửu kiếp thương khung... Tất cả sẽ đều phải chết, chỉ duy ta còn sống..." Rồi y như bừng tỉnh, gằn giọng: "Không! Cả nó nữa, ta và nó đều còn sống. Chỉ cần tìm thấy nó tất cả đều sẽ được hoá giải!" Y nói xong tất cả môn nhân Bồ Đề tự đều quỳ lạy y, bao gồm cả vị Đế giả kia...
Con gà chột mắt biểu cảm cực kỳ xuất thần, khiến bầu không khí xung quanh trở nên tà dị và bí ẩn đến lạ thường.
Trong lúc mọi người đang nổi da gà về cách nó kể chuyện thì Vương Trung Hư đột nhiên biến sắc, chẳng nói chẳng rằng phất tay áo cuốn tất cả vào trong.
Mấy khắc sau, lúc ông ta thả tất cả ra thì khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Một ngôi chùa kỳ vĩ trang nghiêm hiện ra trước mặt mọi người. Giữa chánh điện rộng lớn có bốn ngàn vị hoà thượng đang bấm chuỗi tràng hạt, hai mắt nhắm nghiền. Ngồi ở vị trí đầu tiên chính là Không Tính thần tăng, đế giả chữ Huyền của Bồ Đề tự. Đối diện với ông ta nào phải ai khác ngoài Tang La vừa được đám Độc Cô Minh nhắc đến. Vẻ mặt y cực kỳ phiêu hốt, miệng nở nụ cười hiểu thấu.
- Bọn họ đã chết...
Có mấy vị Đế giả của Tổ Miếu đã tới đây từ trước. Sau khi phát hiện tràng cảnh quái đản này họ liền cấp báo cho Vương Trung Hư biết.
Một vị kiểm tra xong thân thể của mấy môn nhân Bồ Đệ tự liền trầm mặc nói:
- Bọn họ tự đoạn kinh mạch, bế khí tự vẫn... Rõ ràng còn đang khoẻ mạnh vậy mà lại tự đi chọn cái chết!
Nhìn vẻ mặt bình thản của bốn ngàn hoà thượng, Không Tính thần tăng và Tang La, rõ ràng trước khi chết không hề đau đớn thống khổ, cam tâm tình nguyện mà chết đi.
Thật lâu sau chẳng tìm thấy chút manh mối nào khác, Vương Trung Hư đành thở dài chắp tay vái bọn họ một vái, kế đến ra lệnh cho mấy vị Đế giả Tổ Miếu:
- An táng Không Tính đạo hữu và chư vị cao tăng. Còn Bồ Đệ tự này tồn tại rất nhiều điểm kỳ quái, nên phong ấn lại vĩnh viễn...
- Tuân lệnh Miếu Chủ!
----------------------
Mang theo nghi vấn về Tang La, Độc Cô Minh rời khỏi Tây Thiên.
Hắn trở về Tuyết Thương giao Trương Khiết Khiết cho Thanh Thiện đạo nhân, để ông ta thu nhận cô bé trở thành đệ tử chân truyền thứ chín của mình. Việc này nghe thoáng qua thì có vẻ loạn bối phận nhưng Thanh Thiên lại không hề phản đối. Tám đứa đệ tử trước đã xuống núi, nhìn thấy Trương Khiết Khiết, từ tận đáy lòng ông ta cũng có chút niềm vui an ủi.
Lúc hắn rời đi xuống những bậc thang dẫn tới chân núi, cô bé bỗng gọi với theo:
- Sư phụ, bao giờ người trở quay lại đón Khiết Nhi đi...
Độc Cô Minh dừng bước, vẫn bảo trì tư thế cũ, lưng và đầu không ngoảnh lại. Hắn sợ mình ngoảnh lại rồi trong tâm sẽ dấy lên bi thương ly biệt, không cầm lòng nổi mà dẫn cô bé theo. Hắn thở ra một hơi, mỉm cười nói:
- Đến khi con trở thành thiếu nữ, sư phụ sẽ tới đón con. Nhớ kỹ, theo Bá thúc thúc bảo vệ nhân giới, giữ vững tâm tính, chớ bỏ thiện làm ác...
Trương Khiết Khiết hai mắt rưng rưng, mạnh mẽ gật đầu, đôi môi anh đào nhỏ xíu bặm lại thể hiện vẻ quật cường.
Từ hậu sơn, Bá Luân chậm rãi bước ra đứng bên cạnh cô bé, gã cất giọng:
- Huynh hãy đi trước tới Cửu Thiên Thập Địa xây dựng thế lực của Tu Chân Liên Minh. Còn ta sẽ ở đây thêm ít ngày, chờ truyền thụ xong Cửu Chuyển Thiên công cho Khiết Nhi cũng sẽ lập tức rời đi giúp Tuyết Thương mở rộng phạm vi ảnh hưởng. Một năm rưỡi sau chúng ta gặp lại tại Thiên Huyễn thành Việt quốc Nam Hoang... Đến lúc đó anh tài hội tụ, huynh đệ chúng ta lại kề vai sát cánh, tiếp tục chiến đấu...
- Được, hậu hội hữu kỳ!
Độc Cô Minh gật đầu, sau đó rảo bước đi thẳng. Đến khi hắn khuất bóng, Bá Luân mới quay sang đưa cho cô bé Trương Khiết Khiết một cuốn sổ nhỏ, đoạn nói:
- Muốn vượt qua sinh tử kiếp mà vẫn bảo trì được tâm tính, cuốn sổ này là điểm mấu chốt. Về sau con phải trân quý nó như sinh mạng của mình, không được để nó rời xa mình dù chỉ một chút...
Trương Khiết Khiết cầm cuốn sổ trên tay, sau khi lật ra liền nghi hoặc hỏi:
- Bá thúc, bên trong đều là giấy trắng thôi mà?
Bá Luân xoa đầu cô bé, mỉm cười nói:
- Từ từ rồi sẽ con sẽ hiểu thôi, những tờ giấy trắng này rất lợi hại đấy...
- Thúc cũng tu luyện Cửu Chuyển Thiên công, chẳng lẽ cũng có một cuốn sổ như vậy? Bên trong cuốn sổ của thúc có những gì?
- Đúng, ta cũng có một cuốn sổ. Bên trong có chứa rất nhiều thứ, dày đặc đến mức mỗi sáng thức dậy đều khiến ta rất đau đầu. Tuy nhiên nó cũng là niềm vui duy nhất của ta, mỗi lần nhìn nó ta lại có thêm động lực tiếp tục sống... Ài, hy vọng con sẽ không giống ta, phải sở hữu một cuốn sổ dày như vậy...
Tiếng thở dài của Bá Luân theo làn gió tản mác trên đỉnh Tuyết Thương trắng xoá, giống như hoá thành câu nói "tuyết là tuyết trong phong hoa tuyết nguyệt, thương là thương trong bi thương hữu sứ, tuyết rơi rồi thiên địa đều nhuốm một màu ưu thương".
Có những thứ nhìn thì đẹp đẽ hoa lệ, nhưng ai biết ẩn sâu bên trong là bao nhiêu câu chuyện thấm đẫm nước mắt kia chứ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook