- - Mẫn Mẫn, chị cũng muốn em đánh chị~
Câu nói này khiến cơ thể Tô Mẫn mềm đi.

Nàng ôm lấy eo Lâm Tiêu Tiêu: "Ở đây, dùng tay không tốt sao?"
Lâm Tiêu Tiêu chủ động câu dẫn nàng, lúc này đây mặt cũng đỏ lên: "Vậy em muốn thế nào?"
Tô Mẫn cười, ôm eo cô, mạnh mẽ đi vào phòng mình: "Em càng thích nơi chị thích hôn nhất."
Nơi thích hôn nhất là đâu?
Lâm Tiêu Tiêu cắn môi, tim đập dữ dội.
Lần đầu tiên rất kích thích.
So với kẹo ngọt càng ngọt ngào
Trong phòng, hai người lớn tuổi vẫn online luôn tuân thủ các quy tắc đang thực sự luyện tập.
Cao Tịch Huy chuyển động cổ tay, trên mặt có chút khinh thường tuyển thủ chuyên nghiệp: "Cục trưởng Tô có thể không vậy?"
Tô Tịnh An nhàn nhạt nhìn bà: "Có được không chị còn không biết sao?"
Cao Tịch Huy:.....
Hồi còn trẻ hai người học có luyện tay qua.

Lần nào cũng cười vui vẻ và kết thúc là Cao Tịch Huy bị đánh bại.
Thực ra Tô Tịnh An rất thích Cao Tịch Huy thời đó.

Bà sẽ rất ủy khuất mà co người lại nhìn Tô Tịnh An: "Em nhường chị không được sao?"
Tô Mẫn nói không sai.

Mặc dù Cao Tịch Huy ở ngoài nghề cũng là hạng nhất hạng hai nhưng vẫn không chuyên nghiệp.
Không nghĩ chuyện cũ nữa.
Cao Tịch Huy tập trung tiếp chiến, Tô Tịnh An một tay chắp sau lưng, vừa bày ra tư thế đã là bộ dạng của người chuyên nghiệp.
Năm đó bà tiến bộ nhanh như thế, kỹ năng chuyên môn xuất sắc, có mối quan hệ với bộ phận chủ chốt nhanh nhẹn khéo léo chiến đấu kịch liệt.
Cao Tịch Huy không chịu thua, tâm thái vẫn như hồi còn trẻ.

Hai người họ đã lâu không gặp, bà vẫn luôn khổ cực rèn luyện chiến đấu, vẫn luôn cảm thấy những năm này Tô Tịch An đã thụt lùi rồi.
Hai người họ thực sự bắt đầu ra tay.
Cao Tịch Huy chỉ có thể nghĩ đến cụm từ "lấy trứng chọi đá".
Tô Tịnh An mặc dù chỉ dùng một tay nhưng kỹ năng của bà cực kỳ ổn định.

Bà chỉ cần không muốn để Cao Tịch Huy bắt được tay thì bà nhất định không bắt được.
Cao Tịch Huy tấn công bằng cả hai tay, rất nhanh trán đã thấm mồ hôi: "Em dùng một tay là ý gì?"
Đây là sỉ nhục bà sao?
Hàng lông mày Tô Tịch An vẫn luôn dịu dàng, trong ánh mắt hàm chứa ý cười: "Cục trưởng Cao, mấy năm nay, chị đúng là không có chút tiến bộ nào, sức lực cũng suy giảm."
Cao Tịch Huy nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh lùng, mặt tỉnh rụi tiếp tục đối diện đọ sức với Tô Tịnh An.

Chỉ cần bà ấy thả lỏng một chút là nhào tới, khiến bà ấy khuất phục.
Kinh nghiệm chiến đấu của Tô Tịnh An phong phú đầy mình.

Bây giờ trong lớp rèn luyện nghiệp vụ thể lực, bà còn có thể khuất phục cả mấy chàng trai trẻ, khống chế được cánh tay khiến họ kêu lên thì càng không cần nói đến Cục trưởng Cao làm gì.
Biết Cao Tịch Huy đang nghĩ gì, trong lòng buồn cười đồng thời cũng chờ đợi cơ hội.
Cao Tịch Huy tậo trung chú ý vào cuộc chiến trước mặt.

Bây giờ bà biết không đánh thắng được Tô Tịnh An nhưng không thể nào đến cả tay cũng không động vào được.

Dù sao bà cũng là một lãnh đạo, sau này mà truyền ra ngoài không để mọi người cười chê.
Cơ thể Tô Tịnh An lùi phía sau, dẫn Cao Tịch Huy về phía giường.
Thời khắc chân chạm đến giường, Tô Tịnh An cong khóe môi, tay đưa về phía trước, nghênh đón Cao Tịch Huy toàn lực lao tới.

Ánh mắt của bà là nổi tiếng sắc lạnh trong cục, chỉ cần bà nhìn ai, người đó sẽ chạy không thoát.
Cao Tịch Huy tưởng lần này nhào tới nhất định sẽ đánh trúng kẻ địch nhưng khi bà chú ý đến khóe miệng Tô Tịnh An có nụ cười nhẹ, trong lòng kêu lên một tiếng "Toi rồi."
Chẳng phải toi rồi sao?
Cục trưởng Tô người ta qua loa hời hợt trốn đi, toàn lực Cao Tịch Huy lại dùng hết, căn bản không rút về được.

Quán tính khiến bà lao về phía trước, ngã nhào xuống giường.
Tô Tịnh An dễ như trở bàn tay nắm được cánh tay Cao Tịch Huy, vặn ngược lại, bị giữ phía sau, cả người bà dán đến.
Cao Tịch Huy bị giữ, giãy giụa không được, mặt bà đỏ bừng quay lại nhìn Tô Tịnh An.
Tô Tịnh An cười nhạt: "Phục chưa?"
Lời này vào hơn mười năm trước bà đã từ hỏi qua.
Cao Tịch Huy động đậy cổ: "Không phục!"
Lời này hơn mười năm trước, bà cũng đáp lại như vậy.
Hai người nói xong, tất cả cùng chìm vào yên lặng.
Cao Tịch Huy nằm đó, không biết trong lòng là cảm xúc gì.

Tô Tịnh An nghiêng người về phía trước, dán lên người bà: "Chị không thể cho em cơ hội sao?"
Lúc này đây bà cực kỳ mạnh mẽ.

Động tác thế này Cục trưởng Cao có muốn chạy cũng không chạy nổi.
Cao Tịch Huy trầm lặng.

Bà muốn quay người nhưng Tô Tịnh An dán chặt quá.

Bà thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc đến khắc vào tâm trí.

Mùi hương cơ thể luôn xuất hiện trong giấc mơ hàng đêm, cảm nhận được hơi thở nóng hổi đó.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Tô Tịnh An thả tay ra.

Bà ngơ ngẩn nhìn nước mắt trên khóe mắt Cao Tịch Huy "Huy Huy..."
Cao Tịch Huy đứng lên, nhàn nhạt nói: "Không thể nào."
Đã từng có cơn ác mộng như vậy.

Bà tuyệt đối không muốn trải nghiệm thêm nữa.
Tô Mẫn bên này cứ liên tục đến nửa tiếng đồng hồ.
Nàng tinh thần thoải mái đi ra,lúc muốn xem xem nhóm người lớn tiến triển đến đâu rồi thì nhìn thấy cửa đã được mở ra.
Nàng đi vào, thấy dì ngồi trên giườn, tay nắm điện thoại, ánh mắt trống rỗng.

Cứ như tinh thần sức lực cả người bị đoạt mất rồi vậy.
"Dì." Tô Mẫn đau lòng, mau chóng đi đến: "Sao thế ạ?" Ánh mắt nàng nhanh chóng đảo quanh phòng một vòng, không nhìn thấy Cục trưởng Cao đâu.
Tô Tịnh An nhẹ nhàng lắc đầu, cắn môi không nói không rằng.
Buổi chiều.
La Hân đến.

Cô vẫn tư thế đứng như thân trúc, trên tay cầm một chiếc túi da: "Cục trưởng Tô, vì đồ của Cục trưởng Cao rất khó tra nên mất chút thời gian."
Tay Tô Tịnh An run rẩy.

Bà mở chiếc túi da ra.
La Hân báo cáo: "Người nói không sai.

Tra bệnh án của Cục trưởng Cao thì không sao, nhưng tra được ca bệnh người thân cận cùng tuổi bên cạnh bà ấy.


Tôi đã tìm người tra camera năm đó, đều ở trong này."
Lúc Tô Tịnh An nhìn thấy báo cáo chuẩn đoán bốn chữ "Trầm cảm nặng nề" bà cảm thấy trái tim đang rỉ máu.
Cán bộ lãnh đạo không được có bệnh tình về mặt tâm lý.
Mấy năm Tô Tịnh An đẩy Cao Tịch Huy ra xa, bà rơi xuống đáy vực.

Bà đã tìm lãnh đạo để từ chức nhưng lãnh đạo không phê chuẩn mà cho bà thời gian hai tháng điều chỉnh lại.
Cao Tịch Huy căn bản không đi được.

Mấy năm ở Tây Tạng, bà bị dị ứng độ cao nghiêm trọng.

Đừng nói đến hàng ngày phải làm việc mà cả cuộc sống hàng ngày cũng không thể kiên trì thêm được.
Bao nhiêu lần rồi.
Đêm bà không ngủ được, dựa vào máy thở để duy trì sự sống.

Sắc mặt bà xanh xao, có nhiều người khuyên bà đi về đi, nhưng bà đều không đồng ý.
Cao Tịch Huy biết đây là cơ hội tốt nhất, bà không thể bỏ lỡ.

Chỉ có kiên trì bà mới có thể trưởng thành, mới có năng lực bảo vệ Tô Tịnh An.
Mặc dù bà không nói chuyện gì, trên mặt còn cười haha nhưng trong trái tim bà, biết bao lần Tô Tịnh An nói với bà về khó khăn trong công việc rồi gia đình làm khó thì trái tim bà như đang rỉ máu.
Người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp như vậy.
Chỉ vì yêu bà mà phải gánh vác hết mọi thứ.
Nhưng bà chẳng làm được gì cả, chỉ có thể hôn bà ấy dỗ dành bà ấy.
Đó thì xem là bảo vệ gì chứ?
Ba tháng sau trên hai bên má Cao Tịch Huy có những vết nám đỏ hồng.

Bà có thể nói lưu loát tiếng Tây Tạng, còn có thể theo những người Tây Tạng chăn bò nói chuyện cả ngày trời, thậm chí lúc nghỉ ngơi còn thành kính đi hành hương.
Giữa quá trình, nhiều nhà lãnh đạo đi rồi lại đến.
Bà là người duy nhất luôn giữ vững.
Tín hiệu ở đó không tốt, bà viết thư cho Tô Tịnh An, mỗi ngày một bức, bền lòng vững tâm.
Có một lần Tô Tịnh An đến thăm bà, Cao Tịch Huy đang ăn Tsampa, mặt vừa đen vừa tím.

Tô Tịnh An nhìn thấy lén khóc, bà lại cười ngốc nghếch.
Cứ như thế đếm ngược thời gian.
Tính toán số lượng ngày.
Một năm...
Nửa năm...
Ba tháng...
Một tuần....
Ngày trở về Bắc Kinh, Cao Tịch Huy ngồi trên tàu hỏa, trái tim như muốn bay bổng hẳn lên.
Bà lo mượn người khác chiếc điện thoại "Đại ca đại" cực kỳ quý giá thời đó, gọi điện thoại cho cơ quan của Tô Tịnh An, muốn tìm bà ấy nhưng An An không bắt máy.
Cao Tịch Huy có chút lo lắng nhưng nghĩ lại có lẽ bà ấy đang bận nên mới bỏ lỡ.
Mấy năm nay giữa hai người họ còn cần phải có gì nghi ngờ không?
Bà tin tưởng bà ấy.
Rồi sau đó thì sao?
Chờ đợi không có bắt máy, gõ cửa Cao Tịch Huy còn tưởng rằng sẽ ngửi thấy mùi cơm nước quen thuộc, nhìn thấy Tô Tịnh An ôm con mèo xấu xí Tây An, dịu dàng mỉm cười: "Chị về rồi?"
Không có, chẳng có gì hết.
Nhà cửa trống không.
Chẳng có gì cả.
Cao Tịch Huy phát điên lên gõ cửa nhà chủ nhà.


Chủ nhà mở cửa, nhìn Cao Tịch Huy cả nửa ngày: "Ay da, tiểu Huy, sao cháu lại thành thế này? Tìm An An hả? Nó đi rồi.

Cô tận mắt trông thấy, là bố con bé đích thân đến đón, còn có một chàng trai vừa cao vừa đẹp nữa, có phải là...........bla bla bla......"
Tiếp sau đó, lời chủ nhà nói Cao Tịch Huy căn bản không nghe thấy.

Bà cảm thấy tai mình ù đi như đi qua một đoàn tàu hỏa.

Bà ngẩn người nhìn chủ nhà, gióng như đang nhìn mà cũng như đang không nhìn.
Đến cuối cùng, cả người bà hướng về phía sau, duỗi hẳn ra.
Điều này làm chủ nhà hoảng sợ, vội vàng gọi 120 lôi bà đi.
Cao Tịch Huy cảm thấy cơ thể mình rất lạnh rất lạnh.

Hình như bà đi đến một cái động đen.

Bà rất nhớ rất nhớ Tô Tịnh An, rất muốn gặp bà ấy, muốn ôm bà ấy rồi nói lên niềm nhung nhớ của mình, muốn ngửi mùi hương thơm mái tóc của bà ấy.
Sau đó.
Bà tỉnh lại.
Lúc vừa mở mắt ra, Cao Tịch Huy nhìn thấy Tô Tịnh An.

Cơ thể bà như bị đóng đinh chặt, không thể động đậy được.
Bà nhẹ nhàng chớp mắt, dòng nước từ khóe mắt chảy xuống.
An An...
Tô Tịnh An nhìn bà, đôi mắt hồi lâu.

Bố của Tô Tịnh An từ ngoài phòng bệnh đi vào, hạ thấp giọng nói bên tai bà: "Mẹ con vừa trị hóa liệu xong.

Chiều nay bác sĩ cần lấy mẫu xét nghiệm, xem kết quả cuối cùng."
Tô Tịnh An thở dài.

Bà cắn môi cúi đầu, mái tóc dài che đi hai bên má, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm.
Bố Tô vỗ lên vai bà, sau đó ông ngẩng đầu nhìn Cao Tịch Huy cười nói: "Huy Huy về rồi? Xem như về rồi, nếu không thì lễ đính hôn của An An cũng không tham gia được."
Cao Tịch Huy nghe lời nói này, trái tim như bị ai đó dùng dao đè lên, dùng sức từ đầu đến cuối quẹt qua, máu tươi chảy ra.

Bà cảm thấy bản thân như bị người đời giằng xé.
Bố Tô rời đi.

Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An, bà muốn có một câu trả lời, bà muốn một lời nói.
Tô Tịnh An quay người qua, nhìn bà, yếu ớt: "Chị pahri học cách tự chăm sóc bản thân, sau này em không thể chăm sóc cho chị được nữa."
Lời nói vừa xong.
Ngoài cửa có một người đàn ông cao lớn đi vào.

Anh ta cười tỏa nắng, một tay nắm lấy vai Tô Tịnh An: "Đây là người bạn tốt Cao Tịch Huy mà em thường nói à?"
Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An, nhìn cánh tay bà bị người đàn ông ôm lấy.
Thời khắc đó.
Bà đột nhiên chẳng biết tạo sao mình quay về.
Thà bà chết luôn ở Tây Tạng.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Tịnh An thích nhìn Cao Tịch Huy lúc đó.

Bệnh viện bận rộn, tìm khiếm người khắp nơi.
Vào lúc nửa đêm, Cao Tịch Huy nhân lúc y tá không để ý đã từng chút một lẻn ra ngoài một mình.
Bà không muốn ở lại đây, một giây một phút cũng không.
Bà không thể quên được, bản thân mình đã nhớ nhung đợi chờ quay về như thế nào, sao Tô Tịnh An có thế cho bà một bạt tai tàn độc đến thế.
Nhưng bà vẫn không nỡ.
Cao Tịch Huy về ngôi nhà trước đây.

ở đó chờ đợi ngày đêm suốt một tuần.
Một tuần sau, bà nhan sắc thảm hại đi đến bãi biển hai người thường tới.


Lúc đầu khí bà ra đi, lời dặn dò của Tô Tịnh An vẫn còn văng vẳng bên tai.
- - Đừng để mệt quá, nhớ bôi kem chống nắng.
Ở bên đó không được không ăn không uống, đối với bản thân tốt vào, em sẽ đau lòng đấy.
Em với Tây An ở nhà đợi chị trở về.
Chị khôgn được trêu chọc người đàn ông và phụ nữ nào khác đấy.
Huy Huy, em không nỡ rời xa chị...
Sau đó thì sao?
Cao Tịch Huy ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng chảy xuống.
Thời khắc đó bà thực sự không muốn sống nữa.

Bà muốn nhảy xuống, như thế là xong.
Bà rơi vào đau khổ đến nửa ngày.
Sau khi thủ trưởng Tây Tạng trở về, đến nhà níu bà lại nói chuyện.
- - Cao Tịch Huy, đừng để người khác coi thường cô, đừng để tôi coi thường cô.
Bà bị người khác mắng tỉnh lại, dựa vào hận thù quay trở lại.
Chẳng có ai biết cả.
Có những đêm bà không ngủ, khóc lóc như thế nào, khóc trên giường gọi tên An An.
Bà uống bao nhiêu thuốc, vào sinh ra tử bao lần mới bước ra khỏi vực thẳm.
Bà kiên định yêu đương.
Uất hận cũng thẳng thắn như vậy.
Bà ấy đã phụ bà.
Từ nay về sau, những lời thề non hẹn biển bên nhau đều tan thành mây khói.

Cao Tịch Huy hy vọng họ cứ như vậy, không bao giờ gặp lại.
Đến hôm nay, Tô Tịch An quay trở lại.

Năm đó một lời không nhắc đến, bà ấy muốn làm lành lại sao?
Cao Tịch Huy rất muốn hỏi một câu, dựa vào cái gì? Em dựa vào cái gì?
Là ai đã nói với bà, vĩnh viễn tin bà, là ai đã hứa với bà, mẫi mãi không rời xa.
Mỗi lời Tô Tịnh An nói, bà đều làm được, nhưng bà ấy thì sao?
Dễ dàng đạp trái tim bà xuống dưới chân.
Sau này, Cao Tịch Huy trở thành cán bộ trẻ tuổi người người ngưỡng mộ.

Người bên cạnh biết nội bộ cũng đã từng nói với bà, đi kiểm tra xem.

Xem xem năm đó An An có nỗi khổ tâm nào khó nói, biết đâu có hiểu lầm gì đó?
Cao Tịch Huy chỉ cười nhạt chuyển chủ đề.
Bọn họ chưa từng trải qua con đường của bà vì vậy mới nói những lời qua loa không quá quan tâm như vậy.
Đi điều tra?
Bây giờ bà ấy một mình rất tốt, những hỗn loạn rối bời mấy năm nay bà không muốn tiêm nhiễm thêm phút giây nào.
Tra ra được thì thế nào?
Năm đó bà đợi lâu như vậy, Tô Tịnh An viện ra cả trăm ngàn cớ, sớm nên tìm bà rồi.
Đến hôn nay, ở độ tuổi này, bà khó khăn lắm mới làm mài mòn đi được yêu đương hận thù chuyện xưa cũ, đúng là tâm quá mệt mỏi, không muốn lại cuồng nhiệt mãnh liệt như vậy nữa.
Không hề khoa trương mà nói, tình yêu tuổi trẻ, hao phí đi toàn bộ sinh mệnh của bà.
La Hân báo cáo với Tô Tịnh An những gì cô tra được "Cục trưởng Tô—"
Cô nhìn mặt Tô Tịnh An đầy nước mắt có chút không biết làm sao.
Tô Tịnh An nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô đi ra trước đi."
La Hân vốn dĩ muốn an ủi Cao Tịch Huy vài câu.

Cái này làm cô hết hết cách.

Nếu không phải Hoàng lão nhắc nhở, ai có thể nghĩ rằng năm đó Cao Tịch Huy dùng thân phận khác? Biển người mệnh mông, làm thế nào tìm ra bà?
Cửa bị đóng lại.
Tô Tịnh An ôm ngực, co lại trên ghế so fa, khóc không thành tiếng.
Lúc Tô Mẫn bước vào phòng thấy cảnh này thì ngơ người.

Nàng đi đến ôm lấy dì: "Dì, dì..."
Tô Tịnh An nhìn nàng, nén hơi thở: "Mẫn Mẫn, ta nên chết đi...!là ta....!là ta không đúng....!đều là lỗi của ta.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương