Cao Tịch Huy hít một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc, "Lão Hoàng đang chờ ở dưới đấy."
Tô Tịnh An gật đầu, "Để em đi thay quần áo."
Đến trường đảng là để hỗ trợ, bà muốn ăn mặc chỉnh tề một chút, Cao Tịch Huy gật đầu.

Bà cho rằng Tô Tịnh An nói thay quần áo là đi vào trong phòng thay, không có nghĩ nhiều, nhưng ai biết, Tô Tịnh An đứng ở đối diện bà lập tức nhấc cánh tay lên, kéo khóa kéo ở sau váy, ngay sau đó, bà xoay người đưa lưng về phía Cao Tịch Huy, cởi ra váy.
Dáng người kia......!Thật sự không biết bà đã bảo dưỡng nó như thế nào trong mấy năm qua.
Cao Tịch Huy nhìn ngơ ngác, bà mặc đồ màu đen ở bên trong, đường cong dáng người thướt tha, phần eo không thấy một chút thịt thừa nào, tấm lưng mịn màng sáng lên như được thoa một lướp mỡ cừu vậy.
Cao Tịch Huy biết rõ cảm giác đó tốt như thế nào, bà không thể khống chế được, nuốt một ngụm nước miếng.
Tô Tịnh An khom lưng, mặc xong quần và áo đồng phục, bà hất tóc và quay đầu lại nhìn Cao Tịch Huy.
Cao Tịch Huy lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu túm lấy đống lông của Tây An, cho dù bà có thể khống chế được biểu hiện của mình, nhưng khuôn mặt đỏ bừng kia có làm thế nào cũng không khống chế được.
Trước khi ra ngoài.
Tô Tịnh An nhìn bà: "Cục trưởng Cao."
Xưng hô này khiến trái tim của Cao Tịch Huy như bị thứ gì đó bắt lấy, bà ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tô Tịnh An.
"Lần này tất cả mọi thứ đều lấy vinh dự của trường làm thiết yếu, em hy vọng chị có thể vứt bỏ ân oán cá nhân, không cần làm ảnh hưởng sự phối hợp giữa hai ta."
Tô Tịnh An nói những lời này rất bình tĩnh, trong mắt cũng mang theo sự chính chắn vốn có của cục trưởng Tô.
Cao Tịch Huy trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Khi còn trẻ, mặc dù công việc của cả hai ít khi trùng nhau, nhưng những việc vụn vặt hàng ngày lại kết hợp với nhau một cách ăn ý, giống như họ có thể đọc hiểu ánh mắt của nhau vậy.

Có đôi khi hai người cùng nhau viết một phần tài liệu, Cao Tịch Huy viết phần trước, nếu như mệt mỏi thì có thể đưa cho Tô Tịnh An viết phần sau, cấp trên chưa bao giờ bắt được hai người.
Cao Tịch Huy đặt Tây An xuống, hôn lên trán nó một lần nữa, "Trong khoảng thời gian này, nó phải làm sao bây giờ?"
Tô Tịnh An nhìn một người và một con mèo: "Tiêu Tiêu sẽ đến chăm sóc nó."
Cao Tịch Huy nghe xong thì cau mày, nhưng lại không nói gì.
Đi xuống cầu thang và lên xe.
Cao Tịch Huy phụ trách lái xe, Lão Hoàng cùng Tô Tịnh An đang trò chuyện với nhau.
Giọng của Tô Tịnh An thực sự rất dễ nghe, đặc biệt là âm cuối, mang theo mang một hương vị nữ tính độc đáo, lúc còn tuổi trẻ, bà ấy đã lồng tiếng cho nhiều video giáo dục có trong hệ thống.
Lão Hoàng xúc động nói: "Bữa tiệc hôm qua, tôi nhìn thấy mấy người trẻ tuổi mấy đứa đều đã thành gia lập nghiệp hết rồi, cũng có vài đứa con, nên tôi thấy rất lo cho em, An An, dù sao mấy năm nay hai đứa cũng chia tay trong hòa bình rồi, vì sao lại không nghĩ đến việc tìm thêm một người nữa thử xem chứ?"
Rất khóc phát hiện, hai tay của Cao Tịch Huy nắm chặt vô lăng.
Tô Tịnh An nhìn nhìn bà, sau đó quay sang cười nhẹ nhàng với Lão Hoàng, "Có lẽ là do lúc niên thiếu đã yêu quá nghiêm túc, quá điên cuồng, cho nên giờ mới hao hết tình cảm."
Bà hực sự không có khả năng yêu ai được nữa.
Gặp qua biển rộng rồi, thì sao mà thích dòng suối nhỏ được chứ?

Bà đã đánh mất khả năng yêu một người.
Ở trên đường, Tô Tịnh An nhận được điện thoại, của Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu đến đây thì Mẫn Mẫn đã bắt đầu có một số đặc thù, "Dì à, thứ bảy tuần này Đại Mã nói chúng ta sẽ có nửa ngày được nghỉ ngơi, có thể trở về xử lý một số chuyện của bản thân, vừa lúc đuổi kịp Tết Trung Thu, dì có muốn ăn tết với chúng con hay không?"
Tô Tịnh An cười, "Không được, mấy người trẻ tuổi mấy đứa đi chơi đi, dì đến làm phiền làm gì chứ."
Tô Mẫn làm nũng, "Nói gì mà làm phiền chứ, để con tìm cách gọi cục trưởng Cao đến chơi luôn."
Tô Tịnh An nghĩ nghĩ, "Con không sợ bà ấy sao?"
Tô Mẫn mạnh miệng, "Từ trước đến nay con có sợ đâu."
Được rồi.
Tô Tịnh An đưa điện thoại đến gần tai của Cao Tịch Huy, "Mẫn Mẫn."
Cao Tịch Huy nghiêng đầu một cách tự nhiên, "Làm sao vậy?"
Tô Mẫn ở bên kia gần như sợ chết khiếp, Lâm Tiêu Tiêu cầm điện thoại nói: "Là có chuyện này, cục trưởng Cao, lập tức đến Tết Trung Thu rồi, chúng con muốn mời ngài cùng nhau ăn tết."
Cao Tịch Huy nheo mắt, "Ta còn đang bận."
Tô Mẫn ở bên kia thì thầm với Lâm Tiêu Tiêu, "Dì ấy đang lừa chị đấy."
Bận cái gì? Tô Mẫn đã sớm hỏi qua hành trình của bà ấy, Tết Trung Thu hoàn toàn không có việc gì cả.
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, "Cục trưởng Cao, Mẫn Mẫn nói ngài đang gạt con."
Tô Mẫn:......
Cao Tịch Huy:......
Hai người phụ nữ này thật đáng sợ, bắt nạt người ta mà chẳng thèm nháy mắt một cái.
Điện thoại cúp máy.
Lão Hoàng cười ha hả: "Nếu như không làm người yêu thì có thể làm bạn bè mà, vậy không tốt hơn sao."
Lão Hoàng cũng là một bà già rất thời thượng, bà biết nói ra câu nào mới có thể trực tiếp đâm vào trái tim của hai người, con người chính là loại động vật như thế, chỉ cần nhận ra được đau đớn thì mới có thể tìm cách chữa thương, mới có thể nhìn thẳng vào sự tồn tại của tình cảm.
Tô Tịnh An không nói lời nào, ánh mắt sáng ngời nhìn Cao Tịch Huy, Cao Tịch Huy lắc lắc đầu, "Chị có hẹn rồi."
"Tình hình thế nào?" Lão Hoàng lập tức trở nên nhiều chuyện, giống như một đứa trẻ cổ quái, "Con đang hẹn hò với ai hả?"
Tô Tịnh An nhìn chằm chằm Cao Tịch Huy, ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng, chỉ là tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người của bà.
Cao Tịch Huy cũng là người đã quen với trường hợp trọng đại rồi, năng lực kháng áp lực của bà đứng top ở trong cục luôn ấy chứ, nhưng lúc này bà vẫn cảm thấy sau gáy có hơi lạnh: "Ừ, cùng với một người bạn."
Lão Hoàng: "Nam hay nữ? Thích hợp sao, có cơ hội thì mang về đây cho cô nhìn thử." Nói xong, ánh mắt của bà dừng lại trên người của Tô Tịnh An, nhẹ nhàng thở dài.
Cao Tịch Huy mơ hồ không rõ, "Nữ."
Tô Tịnh An chăm chú nhìn bà một lát, quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng."
Cục trưởng Cao không có đáp lại cũng không có cãi lại, có đôi khi, cam chịu là một thứ đồ càng khiến người ta bị tổn thương hơn.
Tô Tịnh An tự nhủ không cần quan tâm, nhưng buổi tối ở văn phòng, bà vẫn gọi La Hân lại đây, "Đi tra."
La Hân mờ mịt nhìn Tô Tịnh An, "Cục trưởng Tô, ngài đây là ——"
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy Tô Tịnh An tức giận đến như vậy, vẻ dịu dàng ở trên mặt bà đã sớm bị phá hủy, ngọn lửa cháy ở bên trong có thể thiêu rụi ở một đồng cỏ: "Ta mặc kệ cô dùng biện pháp gì, đi tra xét cho ta, vào ngày trung thu, Cao Tịch Huy muốn đi ăn cơm với ai."

La Hân:......
Đúng là đáng sợ mà.
Một lời nói của lãnh đạo đã có thể khiến đám cấp dưới chạy gãy chân.
La Hân cũng biết rất nhiều về Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An, buổi tối, cô nấp ở trong góc tường gọi điện thoại cho bạn bè, nhờ cô ấy tra giúp chuyện này.
Nhưng vừa lúc oan gia gặp ngõ hẹp, ở trong bóng râm có một thiếu nữ cũng đang gọi điện thoại.
Có thể làm trợ thủ đắc lực của lãnh đạo, tất nhiều đã gặp rất nhiều chuyện, La Hân đã nhận ra tình huống này, cô lập tức cảnh giác cúp điện thoại, "Ai?"
Người ở chỗ đó yên lặng đi ra, nhìn chằm chằm vào cô, "Cô dám tra xét cục trưởng Cao."
Đúng là Tiểu Tương, cô vốn thấy Cao Tịch Huy ăn không ngon miệng nên muốn lén ra ngoài kiếm chút đồ ăn cho bà.
"Cục trưởng Cao thì làm sao vậy?" La Hân cười lạnh, "Vì sao tôi lại không dám tra chứ?"
Ai cũng không nghĩ tới.
Kể từ khi khai giảng trường đảng năm nay, vụ đánh nhau lớn nhất lại xảy ra với hai cấp dưới của hai lãnh đạo.
Tiểu Tương cùng La Hân đánh tới mức long trời lở đất, cũng khiến toàn bộ đèn ở tòa n bộ hành lang sáng bừng, có vẻ đằng đằng sát khí, Tô Mẫn vốn chỉ tính tới hóng hớt, nhưng khi thấy rõ hai người đang xúm lại với nhau kia là ai thì nàng mới sửng sốt, vội vàng chen vào đám đông đi vào trong, "Hai người! Làm gì vậy chứ???"
Nửa giờ sau.
Phòng hiệu trưởng.
Lão Hoàng không thể tưởng tượng được nhìn Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An, "Tình huống của hai đứa lại là gì thế? Không phải đã nói sẽ không để ta nhọc lòng sao? Sao tài xế của hai bên lại đánh nhau rồi?"
Tô Tịnh An nhìn nhìn La Hân, đừng thấy bình thường Tiểu Tương có vẻ lạnh lùng như băng, không thích nói nhiều, không ngờ xuống tay cũng thâm độc phết, trực tiếp đánh vào phần bụng và mấy chỗ có nhiều thịt, không để lộ dấu vết nào cả.
Ngược lại, Tiểu Tương tóc tai bị kéo rối tung, mặt mũi cũng bị trầy xước, đúng là bằng chứng để ở trước mặt mà.
Cao Tịch Huy nhìn chằm chằm La Hân, "Dám đụng đến người của ta, ha ha, cô gái nhỏ, cô là người thứ nhất."
La Hân đứng thẳng, hai tay dựa sau, không nói một lời.
Nàng mặc giày da, đồng phục quấn ở bên hông, quần tây chân dài, vừa nhìn đã biết là binh sĩ được huấn luyện rồi.
Lấy tính tình kia của Tô Tịnh An, vốn không phải là người thích so đo với Cao Tịch Huy, nhưng mấy chứ "người của tôi" kia lại khiến trong lòng bà cảm thấy không thoải mái.
Bà nhìn chằm chằm Cao Tịch Huy: "Ở trường đảng, ở trước mặt cô Hoàng, cục trưởng Cao muốn lấy quyền bức người sao?"
Cao Tịch Huy bình thản nhìn Tô Tịnh An, hai người nhìn nhau chằm chằm trong chốc lát, bà vội quay đầu đi, "Tiểu Tương."
Tiểu Tương đứng thẳng: "Có!"
Cao Tịch Huy: "Đi thôi."
Người đi rồi.
Tô Tịnh An hít sâu một hơi, bà nhìn La Hân, "Nghiêm trọng sao?"
La Hân thân thể vẫn căng thẳng giống như cây gậy trúc, mặt của cô không có biểu tình gì cả: "Sắp bị đánh chết rồi."
Tô Tịnh An:......

Tiểu Tương đúng thật là ngườ i có thân thủ bất phàm ở trong truyền thuyết, tốt xấu gì cô cũng từng được huấn luyện ở trong đội quân danh dự, nhưng không ngờ lại bị một người phụ nữ không hiện sơn không lậu thủy đánh thành thế này.
(*) Không hiện sơn không lậu thủy: Giấu giếm những điều quan trọng chính yếu.
Lãnh đạo hai bên đều rất tức giận, buổi tối lúc cùng nhau ăn cơm, Cao Tịch Huy và Tô Tịnh An đều lạnh mặt.
Tiểu Tương trên trán dán một cái băng dán, mặt không có biểu tình rót trà cho Cao Tịch Huy, giống như trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
La Hân vẫn giữ nguyên bộ dáng cũ, sau khi uống thuốc giảm đau, tiếp tục đứng thành một pho tượng đứng ở sau lưng Tô Tịnh An giống như vị thần bảo hộ.
Tô Mẫn chuyển con mắt nhìn khuôn măt đen sì của lãnh đạo hai bên, khẽ chạm vào người phụ nữ nhà mình, "Làm sao bây giờ?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm người của hai bên, "Chờ một chút."
Hai người bọn họ đã nhiều lần bị ghi vào sổ đen của cục trưởng, không thể lại xúc động làm gì được.
Bữa tối ăn rất thanh đạm, Cao Tịch Huy ăn một lát, thở dài: "Mẫn Mẫn, nếu không để ta nói với đầu bếp một tiếng, để con vào nấu nồi lẩu cay rát đi, chứ cái này thì ăn thế nào chứ?"
Tô Mẫn gật đầu, đang định đồng ý thì đột nhiên bị ánh mắt của Tô Tịnh An quét qua.
Tô Mẫn lập tức ngồi thẳng người, "Không được, trong trường học phải chú ý kỷ luật quy định."
Cao Tịch Huy:......
Cái đồ gió chiều nào theo chiều nấy xấu xa này.
Cơm nước xong.
Vài người còn muốn thương lượng chuyện luyện binh lần này của trường học, cho nên đều đi vào phòng của Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn hai vị lãnh đạo đang cố làm lơ đối phương, buồn cười hỏi: "Hai vị lãnh đạo, cũng không đến mức này chứ?"
Tô Mẫn rót trà cho hai người, "Đúng vậy, uống một chén trà cho bình tĩnh lại nào, bớt giận bớt giận.

Có điều con thấy La Hân như vậy, hóa ra thân thủ của Tương tỷ cũng không tồi."
Nàng nói lời này để làm dịu bầu không khí, ai biết Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Đó vẫn là thủ hạ lưu tình rồi đấy."
(*) Thủ hạ lưu tình: Hành quyết (hạ thủ) mà lại khoan hồng vì tình (lưu tình), ý chỉ việc giơ cao đánh khẽ
Tô Tịnh An nhìn bà, mỉm cười: "Đúng vậy, có thể làm cục trưởng Cao che chở như vậy, khẳng định là thân thủ bất phàm."
(*) Thân thủ bất phàm: Không tầm thường, vượt hẳn người thường.
Lúc này.
Tô Mẫn cùng Lâm Tiêu Tiêu cuối cùng cũng nghe hiểu được.
Lâm Tiêu Tiêu và Mẫn Mẫn liếc nhau, dấm già này chua quá, gắp phòng đều thoang thoảng mùi dấm rồi.
Tô Mẫn đi đến bên người của Cao Tịch Huy, "Tưởng tỷ luyện được một thân bản lĩnh như vậy ở đâu thế?"
Cao Tịch Huy cánh tay vừa nhấc lên, Tô Mẫn cảm thấy bản thân mình cũng chưa nhìn rõ bà làm gì thì đã thấy cả người mình ngồi ở trên sô pha, người dựa vào sau.
Cao Tịch Huy sửa sang cổ áo của mình, "Con nói xem cô ấy học với ai chứ?"
Lâm Tiêu Tiêu nhìn mà hai mắt toát ra hoa lửa, cô cắn môi trầm tư một lát, sau đó nhìn về phía Tô Tịnh An: "Dì, con nghe Mẫn Mẫn nói gì huấn luyệ n viên danh dự của hệ thống quân đội chính pháp."
Mẫn Mẫn:......
Xong rồi, Thố Thố nhà nàng muốn làm chuyện lớn rồi.
Tô Tịnh An mặt mày như họa, "Chưa nói tới quân đội danh dự, nhưng đối phó một ít mèo ba chân nào đó, khẳng định dư dả."
Cao Tịch Huy nhìn Tô Tịnh An, "Cục trưởng Tô có ý gì vậy chứ?"
Mắt thấy không khí lại bắt đầu trở nên gay gắt, vào thời khắc mấu chốt, Lâm Tiêu Tiêu đá một cú vào chân của Tô Mẫn – người vẫn đang ngây người ở trên sô pha.
Tô Mẫn thống khổ nhìn cô, không phải chứ?

Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đều là cảnh cáo.
Tô Mẫn căng da đầu, "Nếu không hai dì thử so tài xem? Phân định thắng thua, xong rồi thì coi như cho qua chuyện này đi."
Hai người lãnh đạo còn chưa nói gì, phó giám đốc Lâm đã nhẹ nhàng nói: "Mẫn Mẫn, em đừng có nói bậy, hai dì đều đã già cả rồi, tay chân cũng già yếu, nếu lỡ như đụng chạm gì rồi bị thương thì sao?"
Già???
Ai cũng biết phụ nữ dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa thì điều kỵ nhất chính là tuổi tác của bản thân.
Tô Tịnh An chuyển động cổ tay, "Được."
Cao Tịch Huy vừa thấy bà như vậy, bình thản gật đầu.
Tới liền tới.
Lúc còn trẻ không phải chưa từng đánh nhau.
Vừa thấy mọi chuyện đã xong xuôi, Lâm Tiêu Tiêu lại đá một cái vào chân Mẫn Mẫn: "Vậy đám người trẻ tuổi chúng con đi trước đây, miễn cho không hợp lễ nghĩa."
Hai bên đều là lãnh đạo, nếu lỡ đánh nhau rồi để lộ vẻ mặt nhe răng trợn mắt hoặc bộ dạng chật vật nào đó, dù sao cũng không hợp để đám người trẻ tuổi bọn họ nhìn thấy đúng khôgn?
Lâm Tiêu Tiêu kéo Tô Mẫn đi ra ngoài, Tô Mẫn quay đầu: "Như vậy có được không? Lỡ như hai người thực sự đánh nhau thì làm sao bây giờ?"
Lâm Tiêu Tiêu: "Sao nào, em đang lo lắng cho dì hay là cho cục trưởng Cao?"
Tô Mẫn: "Chị đừng có nhìn dì em có vẻ yếu đuối như vậy, chứ dì thực sự là người đã lăn lộn qua bùn đất đấy, cục trưởng Cao không được đâu, người của cục thuế dù sao cũng là người ngoài nghề, sao có thể so sánh với người ở trong chứ."
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, cô nhìn Tô Mẫn: "Em đúng là đơn thuần đáng yêu mà."
Dù sao thì bảo bối nhà cô cũng chỉ mới là sinh viên còn chưa ra trường, rất nhiều chuyện vẫn tự hỏi theo đường thẳng.
Tô Mẫn nhìn chằm chằm cô, "Chị có ý gì?"
Lâm Tiêu Tiêu ghé sát vào tai Tô Mẫn, thở một hơi: "Em có tin không? Cho dù thầy của cục trưởng Cao là Tôn Ngộ Không thì bà ấy cũng không đánh lại dì."
Tô Mẫn mờ mịt, nàng cọ chỗ tai ngứa lên trên vai, "Vì sao chứ?"
Lâm Tiêu Tiêu cười như một con hồ ly xấu xí, "Nếu để em đánh nhau với chị, em nỡ đánh sao?"
Tô Mẫn:......
Không nỡ.
Lâm Tiêu Tiêu cong môi, "Hơn nữa trong phòng của chị ngoài bàn làm việc ra chính là giường, em không cảm thấy lấy năng lực của dì có thể "không cẩn thận" đẩy cục trưởng Cao lên trên đó sao?"
Tô Mẫn:......
Đáng sợ.
Dì và người phụ nữ của nàng mới thực sự là một nhà đúng không? Đúng là đáng sợ mà.
Giờ khắc này, Mẫn Mẫn rất đồng tình cho dì rể của nàng.

Dì ấy có giỏi hơn thì sao chứ? Vốn dĩ là hai người có khí chất giống nhau, nhưng Cao Tịch Huy rõ ràng lại không thể nào cứng rắn được với Tô Tịnh An, cái kiểu chịu đựng này chín là thói quen đã được nuôi dưỡng từ lâu, giống như máu thịt chảy xuôi ở trong sinh mệnh, hoàn toàn không thay đổi được.
Mắt thấy vẻ mặt vừa bừng tỉnh vừa sợ hãi có vẻ phức tạp kia của Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên thấy ngứa ngáy, "Chúng ta đi đến phòng của em đi."
Nơi này rõ ràng không cần bọn họ nhọc lòng nữa.
Tô Mẫn: "Làm gì?"
Không đợi sao? Lỡ như có gì ngoài ý muốn thì bọn họ cũng có thể kịp thời lao vào bảo vệ hai người kia mà.
Lâm Tiêu Tiêu nghiêng người qua, đè Tô Mẫn lên trên tường, cô cầm tay Tô Mẫn đặt lên môi mình, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như có thể phóng điện, "Mẫn Mẫn, chị cũng muốn em đánh chị mà ~".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương