Sau khi sắp xếp xong, Lan Hữu Ninh đi xuống tầng dưới để mở cửa hàng bánh ngọt mà cậu vẫn chưa khai trương.

Cậu đã mua cửa hàng bằng một hồ sơ giả và đã đăng ký với chính phủ vào tuần trước, chỉ là cửa hàng hoàn toàn không có bộ dáng cửa hàng và sẽ mất ít nhất một tuần để dọn dẹp và bổ sung.

Omega nhỏ cẩn thận mang miếng dán che tuyến thể, sau đó nhặt chiếc bình lên, định mang nó xuống lầu để phơi nắng.
Mặc dù tinh cầu Ice Bill không có Thái Dương hệ như các tinh cầu khác, nhưng do có các vệ tinh nhân tạo chiếu sáng trong vũ trụ nên nó vẫn có nhịp điệu ngày đêm giống như đế tinh.

Hữu Ninh mở cửa trước của quán, đặt lọ hoa ở cửa, đi lấy chổi và giẻ lau rồi bận rộn quét tước.
Quán bị bỏ quá lâu đã tích tụ rất nhiều bụi, khi lau dọn khiến cậu không thể không ho.

Nhưng cậu vẫn nhất quyết dọn dẹp môi trường, nhân tiện cất từng món đồ lặt vặt của người chủ trước để lại theo ý mình.Cậu phải mất cả buổi sáng để dọn dẹp sạch sẽ không gian hơn 20 mét vuông miễn cưỡng có thể đón khách.

Lan Hữu Ninh mới nhận ra mình còn không có thời gian để ăn sáng nên lại bế chậu hoa hồng.

Đóng cửa hàng lại và đi lên lầu.
Cậu nấu một ít cơm, và chỉ đơn giản là làm hai món chay, và tự mình ăn tại bàn.
Hoa hồng ban đầu được cậu đặt để hướng về phía mặt trời, nhưng không hiểu sao nó lại hướng về cậu như một bông hoa hướng dương, nó lại còn tiếp tục dụi bông hoa đỏ tươi lên mặt cậu.

Khẽ mỉm cười, cậu xoa xoa cánh hoa mềm mại, rồi dùng ngón tay chọc nhẹ vào những chiếc lá bên cạnh, như thể đang chơi đùa với những người bạn thân của mình.

Cậu đến Ice Bill một mình, và tất cả những gì cậu có là niềm đam mê tôn thờ vị khai quốc nguyên soái và đôi khi không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn và sợ hãi.

Tuy nhiên, bây giờ khi có chậu cây này cậu có thể sờ sờ cọ cọ,Omega cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Chỉ là vừa đặt đũa xuống, một luồng nhiệt quen thuộc truyền đến tứ chi dọc theo vị trí tuyến thể sau gáy.

Lan Hữu Ninh là một Omega đã trưởng thành, một người đã trải qua lần động dục đầu tiên và phân hóa.

đương nhiên hiểu ý nghĩa của luồng nhiệt này.

Gương mặt trắng nõn hiện lên màu hồng nhạt nay lập tức.


Nhẹ thở hổn hển, cậu đẩy ghế ra, bước nhanh đến bên giường, từ dưới giường lôi ra một cái rương bự.

Miếng dán ở sau gáy được tháo ra.Một loại pheromone ngọt ngào được tỏa ra, gần như có thể được coi là Omega có pheromone ngọt nhất ở đế quốc.

Nhưng Lan Hữu Ninh không hề cảm thấy tự hào, ngược lại còn mím môi đau đớn, vội vàng lấy ra một cây kim tiêm chứa thuốc ức chế, chậm rãi tiêm vào mạch máu trên cánh tay.
Những bông hoa hồng trên bàn lại nở rộ mà cậu không hề hay biết.Đương nhiên, cảm giác bị cưỡng chế hết động dục không tốt lắm.

Tác dụng của thuốc tạo một cơn đau khiến cậu lạnh cả người cũng xuất hiện, chặn việc tiết ra pheromone ngọt ngào.

Mùi thơm nồng ban đầu trong không khí đột nhiên bị mất đi, nó tiêu tán đi với hoạt động của hệ thống lọc thông gió.

Hoa hồng khẽ rũ xuống, run lên bần bật như chưa hấp thu đủ.

Tuy nhiên, Lan Hữu Ninh không thể nhìn thấy tình hình phía sau, chỉ dựa vào mép giường thở dốc.

Cậu ngồi dưới đất hơn nửa tiếng đồng hồ mới có sức từ từ đứng dậy.
Omega nhỏ lại cất thuốc đi, cậu không còn sức để dọn dẹp bàn ăn lúc nãy.

Đơn giản nhặt chậu hoa hồng có vẻ đã lớn hơn một chút, đặt lên chiếc tủ nhỏ bên giường, sau đó mệt mỏi lên giường đi ngủ, không thèm thay quần áo thành áo ngủ.

Cơ thể Omega rất yếu, ngay cả những chuyện như động dục, ngăn cản việc đó cũng có thể khiến cậu mất đi sức lực.

Trong lúc mơ màng cậu nghĩ rằng có lẽ buổi chiều mình sẽ không thể dọn dẹp sàn nhà dưới tiệm một cách đàng hoàng, liền cuộn mình vào chăn bông và ôm gối ngủ thiếp đi.
Một dây đằng nhô ra khỏi đất của chiếc bình.

Theo sự hướng dẫn của chút pheromone cuối cùng, nó bay vài vòng trong không khí trước khi chạm vào khuôn mặt dịu dàng của Lan Hữu Ninh.

Động tác hơi thô ráp của dây đằng trở nên nhẹ nhàng.

Sau khi cẩn thận chạm vào mặt cậu, nó tiếp tục trượt xuống má và vào cổ áo.

Phần cổ mỏng manh bị cọ xát, Omega đột nhiên cảm thấy hơi ngứa ngáy.


Lan Hữu Ninh nhăn mày trong giấc ngủ và thốt lên một tiếng "Ư" hơi mơ hồ.

Những sợi dây kiên nhẫn vuốt ve cậu, và sau khi dỗ cậu ngủ trở lại, nó thận trọng trượt lên tuyến thể ở phía sau.

Tuyến thể bị thuốc ức chế đình chỉ động dục nên có chút đỏ rực, đụng phải nhất thời không chịu nổi.

Những sợi dây từ từ quay vòng, rồi phủ lên tuyến bị bắt nạt, vuốt ve nó qua lại bằng những sợi lông tơ nhỏ.

Lan Hữu Ninh đột nhiên cảm thấy khó chịu trở lại,chỉ nhắm mắt mà rơi hai hàng nước mắt.

Chắc nằm mơ thấy mình bị bố ép đi xét nghiệm độ xứng đôi pheromone, hai chân co quắp ép chặt vào bụng.
Tại sao pheromone và mức độ phù hợp của cậu với Alpha lại cao như vậy chứ? Cậu tình nguyện mình chỉ là một Beta.
Dây đằng dường như cảm nhận được cảm xúc của cậu, chuyển động của nó từ từ dừng lại.
Nó chiếm cứ trên tuyến thể mềm mại và đáng thương của Omega.

Nó bao bọc chặt chẽ, đồng thời hấp thu hết pheromone, không cho một chút hơi thở thơm tho lọt ra ngoài.

Bên kia, nhiều dây đằng cũng nhô ra khỏi thân hoa hồng, giống như một lòng bàn tay lớn, nhẹ nhàng nhẹ nhàng chọc vào chăn bông.

Lan Hữu Ninh bị dây leo nắm hai tay mà không nhận ra, thậm chí cánh tay còn quấn thành một vòng mỏng manh.

Cậu không cảm thấy khó chịu, thay vào đó, cậu cảm thấy đột nhiên nóng lên, như thể đang đắm mình trong nước suối.
Omega cuối cùng cũng được thả lỏng.Cậu ngủ cả buổi chiều, khi tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều, trên khuôn mặt vẫn còn bị nụ hoa hồng xoa xoa như lúc sáng.

Lan Hữu Ninh cười cười chọc nó, rồi đứng dậy khỏi giường.

Cậu sờ gáy, và dường như không có bất kỳ dấu hiệu lạ nào ngoại trừ một số vết sưng tấy.

Cậu biết kỳ động dục tháng này của mình đã trôi qua một cách an toàn.

Không khỏi thở phào nhẹ nhõm."Cũng không còn sớm..." Lan Hữu Ninh liếc mắt ra ngoài cửa sổ, xuống giường bế bông hồng lên, "Ngày mai sẽ dọn."

"Nhưng bây giờ hổng có đói." Cậu cúi đầu sờ lên cái bụng phẳng lì của mình "Hôm nay chúng ta cùng đọc sách nhé."
Cậu đến phòng làm việc với hoa hồng trên tay.Phòng làm việc chứa đầy số sách mà anh đã mua trên Ice Bill — ngoại trừ một số sách hướng dẫn do văn phòng chính phủ phát hành cho người nước ngoài, phần còn lại là tiểu sử, tiểu thuyết hoặc hồ sơ thực tế của nguyên soái Tịch Tòng Nhung.

Cậu đặt chậu hoa trước mặt, lấy ra một cuốn sách chưa đọc nhiều và kiên nhẫn ngồi đọc đến trang cuối cùng.

Hình minh họa là một bức ảnh chụp nguyên soái từ trăm năm trước đang mặc một bộ quân phục,nhìn về phía trước với đôi mắt u ám.

Lan Hữu Ninh gần như có ảo giác rằng mình đang bị theo dõi, vội vàng lật sang trang khác.
Hoa hồng cọ vào má anh như mọi khi.
Omega hưởng thụ cuộc sống ở nhà yên bình như vậy trong vài ngày.
Tuy rằng sống một mình có thể cô đơn, nhưng hiện tại có một chậu hoa hồng sẽ cọ vào má cậu.

Cậu cũng có đối tượng nói chuyện, thỉnh thoảng cũng phải lầm bầm lầu bầu nói chuyện với hoa hồng trong chốc lát.

Ngoài những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, điều cậu nói với nó nhiều nhất là câu chuyện về Tịch Tòng Nhung.

Mặc dù cách nhau một trăm năm, nhưng bởi vì hành động của người ấy quá huyền thoại và anh hùng, nên có rất nhiều câu chuyện không chính thống, đến nỗi cậu không thể phân biệt được câu chuyện nào là thật, câu chuyện nào là giả.

Hôm nay,đang đọc một cuốn sách suy đoán tại sao vị khai quốc nguyên soái cả đời lại không kết hôn, nhìn những suy đoán kỳ quái trong đó, Omega không nhịn được cười.
"Có người nói rằng anh ấy đang yêu một Omega đã có gia đình, cũng có người nói rằng anh ấy thực sự đã có người yêu là Alpha...!Tuy nhiên, mình vẫn nghĩ có thể do tin tức tố anh ấy quá độc đáo nên không thể gặp người xứng đôi."Lan Hữu Ninh lẩm bẩm một mình trong khi đánh kem," Hừm...!Rốt cuộc, sự phù hợp của pheromone là rất quan trọng...!Nếu không, anh ấy đã sớm có vài Omega.

"
Hoa hồng được quấn lên tay anh, khẽ ra sau gáy cọ cọ.
Chỉ là Lan Hữu Ninh cẩn thận đeo miếng dán, cho dù pheromone có khuếch tán ra ngoài thì cũng chỉ là pheromone hơi yếu,không ngửi được.

Cuối cùng hôm qua cậu cũng dọn dẹp xong tầng một, mang thêm vài bộ bàn ghế, kê quầy bán hàng đơn giản.

Khéo léo phết kem lên bánh đã nướng trước đó, rồi dùng dao san bằng kem và dùng dụng cụ tạo đường ống để trang trí bằng những bông hoa hồng màu hồng nhạt.
"Mi đừng làm phiền." Lan Hữu Ninh không nhịn được cười vì ngứa sau gáy, "Buổi tối sẽ cho mi sờ, ở đây thì không được"
Những hoa hồng ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Từ lâu, cậu đã phát hiện ra rằng những bông hoa hồng mà cậu nuôi thích cọ xát vào tuyến thể sau gáy.

Có thể là do pheromone ngọt ngào có chức năng thúc đẩy sự phát triển của thực vật.

Omega nhỏ hôn lên đầu cánh hoa hồng, sau đó lại tiếp tục công việc bận rộn.

Hôm nay là ngày đầu khai trương cửa hàng, nhẩm tính toán một chút nên các loại tráng miệng chỉ được làm khoảng mười phần.


Ngay khi chiếc bánh chiffon nóng hổi vừa ra khỏi lò.

Cậu đã đặt ngay trước cửa tiệm và thu hút người qua đường bằng mùi hương của nó.
Lan Hữu Ninh hồi hộp và mong chờ treo tấm biển "Mua một tặng một" lên.
Một cửa hàng mới luôn thu hút sự chú ý, không thể không kể đến những chiếc bánh mới ra lò rất hấp dẫn và thơm lừng.Cậu không để giá quá cao nên ngay sau đó người dân và khách du lịch gần đó đã đến mua.

Trong lúc bận rộn thu tiền, cậu tiếp tục lấy chiếc bánh nướng ra, phết kem, cắt thành từng miếng và đóng gói.

Cậu bận đến mức không có cơ hội ngồi xuống.

Nhưng vẫn nhớ để hoa hồng của mình nhận được nhiều ánh nắng hơn, nên cậu bế nó ra trước cửa tiệm.
Lần đầu tiên mở cửa hàng, không tránh khỏi lo lắng, khi gặp khách hàng sẽ vội vàng tươi cười chào đón, khiến cậu cả ngày cũng không có cơ hội để thảnh thơi.

Mãi đến khi bán hết bánh ngọt và đồ tráng miệng, Lan Hữu Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, gỡ xuống tấm biển "Open", dự định hôm nay kiểm tra thu nhập.

Hoa hồng vẫn còn đặt ở cửa.

Mặc dù đang phơi mình dưới nắng, nó có vẻ hơi ủ rũ.

Omega cẩn thận chạm vào cánh hoa của nó và nói nhỏ "Ta xin lỗi".Sau đó nhấc chậu hoa lên, khóa cửa và đi lên lầu với chiếc túi tiền.
"Hôm nay ta không có thời gian chăm sóc mi..." Vừa đi lên lầu, cậu đã cởi miếng dán pheromone ra, để lộ tuyến thể mềm mại của mình, "Mi rất thích pheromone của ta sao? Vậy thì ta sẽ tiết ra một chút cho mi nha?."
Bông hồng cọ vào má anh và lắc lắc như một cái gật đầu.
Lan Hữu Ninh mỉm cười và giải phóng pheromone của mình.

Trong quá khứ, cậu luôn phàn nàn về pheromone của mình.

Nhưng mà lúc này cậu lại dùng pheromone nuôi hoa ở tinh cầu Ice Bill khiến cậu thấy pheromone mình có chút ý nghĩa.

Không khí dần dần tràn ngập mùi thơm ngọt ngào nhưng bị hoa hồng hấp thu rất nhanh, đi vào hệ thống thông gió cũng không nhiều.

Omega cúi đầu đếm thu nhập hôm nay, bất quá cậu không để ý thấy một dây đằng đang bò dọc theo hoa hồng đến sau gáy, cố thủ vị trí tuyến thể như trước.
"Năm mươi...!hai mươi...!đây là một trăm..." Cậu phân loại tiền giấy và cất chúng đi, sau đó lấy tiền giấy và tính tổng, "Vào ngày đầu tiên, sau khi loại bỏ chi phí...!đã kiếm được 425 khối.

"
Lan Hữu Ninh liếc mắt cười, nhìn nghiêng về phía bằng hữu, "Ngày đầu tiên có thể nhiều như vậy...!Về sau nhất định sẽ tốt hơn!"
Hoa hồng cẩn thận rút lại dây đằng, nó lại dán lên mặt cậu một lần nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương