Tinh cầu Ice Bill là tinh cầu xa đế quốc nhất.

Nhưng bởi chiến tranh cách đây trăm năm, có rất nhiều khách du lịch đến tham quan nên cũng không quá vắng vẻ.

Lan Hữu Ninh đi xuống phi hành khí, cùng những vị hành khách đứng ở trên đỉnh núi cao nhất phía xa, ở dưới đó là một hố sâu rộng hàng chục km.
Đây là nơi Tịch Tòng Nhung- khai quốc chiến thần ngã xuống.
Từ những tư liệu để lại có thể thấy anh là một Alpha dũng mãnh thiện chiến và cực kỳ đẹp trai.

Không một người nào biết ngụy trang của anh là gì, nhưng mọi người nhất trí cho rằng Tịch Tòng Nhung là Alpha cường đại nhất từ trước tới nay.
Rốt cuộc không ai có thể cùng trùng tộc mẹ đơn thương độc mã chiến đấu.

Sao khi cả hai cùng chết có thể để lại hố sâu tinh thần lực, trăm năm chưa tiêu tan.
Lan Hữu Ninh chớp chớp mắt, nhẹ nhàng duỗi tay, thử đụng vào một chút tinh thần lực đang chấn động.
Tinh thần lực do khai quốc chiến thần lưu lại quá mức nhiều đến nỗi tất cả thiết bị hay nhà nghiên cứu muốn vào trung tâm thăm dò đều chịu không nổi.

Bởi vậy cho đến nay không ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Không thiếu những vị khách tò mò như cậu.

Nhưng khi vươn tay ra,họ lập tức cảm nhận được đau đớn và không dám cham lần nữa.
Lan Hữu Ninh nghĩ rằng mình cũng sẽ bị tấn công bởi sức mạnh tinh thần lực.
Cậu chỉ là một Omega nhu nhược, tinh thần lực cũng chỉ để nuôi hoa cỏ vô dụng, nhưng chạm vào tinh thần lưc từ 100 năm trước, cậu lại không cảm nhận được đau đớn, ngược lạị còn được một cổ lực nhỏ nhẹ nhàng bao lấy- như thế đang nắm lấy những ngón tay của cậu.

Omega có chút ngơ ngẩn mở to hai mắt, thiếu chút nữa bị cuốn vào.

Nhưng cậu còn nhớ rõ bên cạnh là những du khách khác, đành vội vàng thu hồi tay, ngoan ngoãn không dám lộn xộn.
Nhưng mà trong lòng, lại là bỗng nhiên sinh ra rất nhiều tò mò.
Cậu là một Omega bị gia tộc vứt bỏ chỉ bởi tin tức tố quá ngọt.


Sau khi trưởng thành liền bị mẹ kế đem đi liên hôn.

Vì tránh né liên hôn nên cậu mới đến tinh cầu xa xôi này định sống ẩn dật.

Học tập tốt, giao thiệp cũng tốt nhưng đều là ở đế quốc đã rời xa.

Dù định mở một tiệm bánh ngọt để kiếm sống, nhưng hiện tại cậu vẫn rất là rảnh.
Lan Hữu Ninh mở balo và lấy ra cuốn sách" Tiểu sử nguyên soái Tịch Tòng Nhung"
Cậu quen thuộc lật đến chương cuối cùng, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào dòng chữ trên đó " Đồng quy vu tận".

Cậu chợt liếc mắt nhìn hố sâu phía xa.

Không ở lại lâu nữa mà bỏ một vài đồng xu vào thùng quyên góp, rồi rời đài quan sát cùng hướng dẫn viên.
Nhưng khi tới chân núi cậu lại không đi tới khu du lịch.
Hữu Ninh chạm vào miếng dán che tuyến thể sau gáy, sao đó cẩn thận cài khóa vào balo.

Cảm thấy yên tâm hơn một chút, liền theo bản đồ đến nơi chiến thần ngã xuống.

Cậu cảm giác rằng mình nên đến đó và xem qua.

Dù rằng trăm năm trước không một ai bước vào thành công nhưng cậu cảm thấy mình làm được.
Rốt cuộc tinh thần lực đó không từ chối cậu.
Ice Bill là tinh cầu có thảm thực vật mạnh mẽ.

Do những năm này nghành du lịch phát triển nên chính quyền địa phương đã trồng thêm nhiều cây và trồng rừng để củng cố đất, làm cho tinh cầu vốn cằn cõi đã đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Tuy nhiên nơi gần hố sâu vì tinh thần lực hoành hành nên thực vật luôn rất khó tồn tại.


Lan Hữu Ninh tiến lên một bước, gió mang theo bụi bặm phả vào mặt, làm mắt cậu có chút khó chịu.

Dù sao là một Omega của gia tộc lớn, cho dù không được sủng ái nhưng thân hình vẫn rất mềm mại xinh đẹp.
Khuôn mặt xinh đẹp thật nhanh đã bị gió thổi ra vệt đỏ nhưng cậu không dừng bước đi vào trong.
Tinh thần lực tàn sát bừa bãi dần trở nên rõ ràng, thậm chí ở rất xa cũng có thể thấy một tầng vách ngăn.

Lan Hữu Ninh nỗ lực mở to đôi mắt nhìn nhìn, vừa định nở nụ cười, một cơn gió thổi qua đem cậu đẩy ngã xuống đất.

Omega gầy yếu tức khắc ngã xuống, có lẽ đã đập vào balo, ngay cả miếng dán che tuyến thể cũng rơi ra.

Cậu vội vàng chụp lấy nhưng chỉ kịp chụp một góc của miếng dán thì nó lại bị gió cuốn vào hố sâu.
Tuy nói là hố sâu nhưng vì đường kính đủ lớn nên độ dốc không rõ ràng lắm.
Lan Hữu Ninh có chút ngượng ngùng cuộn người lại, lúc nãy ngã xuống, đầu gối có chút bầm tím.

Cậu chưa kịp phản ứng, lúc này lại là một mảng an bình.

Chớp chớp mắt, cẩn thận từ trên măt đất đứng dậy, nhìn quanh bốn phía.
Cậu đã thật sự đi vào hố sâu.
Omega nhỏ sửa sang lại quần áo, mang theo chút vui sướng,tiếp tục đi đến trung tâm.
Tinh thần lực trong hố sâu vẫn hoành hành, nhưng khi chạm vào cậu đã trở nên nhẹ nhàng, tựa như có một bàn tay đang vuốt ve.

Cậu còn ảo tưởng rằng Tịch nguyên soái đang vuốt ve mình, hai bên tai chậm rãi đỏ lên.

Mất đi miếng dán tuyến thể, theo bản năng sẽ tiết ra một ít pheromone, mặc dù không nồng như thời kỳ động dục nhưng đủ để dịu đi môi trường xung quanh.Lan Hữu Ninh lại lấy cuốn album ra, vừa đi vừa nhìn cuộc đời của người kia, vô thức bước đến nơi trung tâm.
Sau vụ nổ, không còn lại gì hết.
Không có di vật, không có vũ khí của trận chiến ban đầu, chỉ còn một mảng hoang tàn và dấu vết nổ các thiên thạch.


Cho dù đã qua trăm năm, dấu vết vẫn như cũ, khiến Lan Hữu Ninh không dám nghĩ tới cảnh tượng ban đầu như thế nào.

Trái tim cậu chùng xuống, có một nỗi thất vọng không giải thích được nhưng cậu vẫn bước đến nơi sâu nhất.

" Tịch nguyên soái...".

Nhẹ giọng lẩm bẩm, cậu chậm rãi ngồi xuống.
Đây là nơi khởi đầu cuồng phong tinh thần lực, cát mịn trên mặt đất cũng duy trì được sự tĩnh lặng hiếm có, không vần vũ như những nơi khác.

Cậu đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy một nắm cát, nhưng nó lại nhanh chóng tuột khỏi kẻ tay cậu, như thể không cho cậu cơ hội lấy đi.

Omega nhỏ có chút khổ sở cúi thấp đầu xuống, thì thầm trong lòng cái tên mà cậu ngưỡng mộ nhất.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh lần nữa, bỗng nhiên cảm thấy thật đau lòng.
Tất cả mọi người đều cảm ơn, tưởng nhớ và ca ngợi sự dũng cảm của Tịch Tòng Nhung, nhưng không một ai đi tế hiến anh.

Rốt cuộc người đàn ông quyền lực này thậm chí còn chưa từng có bạn lữ.
Lan Hữu Ninh cúi đầu, đút tay vào cát mịn.
Cậu cũng không có mang đồ cúng, lúc này chỉ có thể mờ mịt đứng tại nơi nguyên soái chết trận, không làm được gì hết.

Tuy nhiên lúc cậu hơi buồn, đầu ngón tay lại chạm phải thứ gì đó không được trơn tru lắm.

Cậu sững sờ một lúc,thiếu chút nữa bị dọa, nhưng tinh thần lực lại nói cho cậu biết đây là một hạt giống nhỏ.

Omega nhỏ chớp chớp mắt, đem tay thọc vào cát lấy hạt giống nhỏ ra.
Hạt giống cũng không nhỏ lắm.
Đó là một hạt hình tròn, to bằng nắm tay.

Lan Hữu Ninh nhìn nó liên tục, luôn cảm thấy nó giống hạt giống hoa, nhưng cậu chưa từng thấy nó bao giờ, đành phải cầm trong tay.

Nhìn đồng hồ thấy trời đã khuya, cậu hạ quyết tâm quay lại.


Nó hơi bất tiện khi cầm một hạt giống to như vậy trong bàn tay, vì vậy cậu cẩn thận bỏ nó vào balo chung với cuốn sách" Tiểu sử Tịch Tòng Nhung"
Sau đó đeo miếng dán tuyến thể, đóng gói lại rồi rời đi.
Nhưng đã muộn khi quay lại nơi cậu sống.
Cậu đã dùng tiền tiết kiệm mua một căn nhà nhỏ có hai tầng.

Tầng một dùng để làm tiệm bánh ngọt còn tầng 2 để sinh sống.

Mở cửa bước vào, cẩn thận xem xét, tiếp theo lại đem cái khóa cũ treo lên.

Đèn được bật lên, cậu cầm món tráng miệng thừa mà cậu làm từ hôm qua, nhẹ nhàng ăn một miếng nhỏ.

Khẩu vị cậu vốn nhỏ, chưa kể đi lâu quá rồi, bây giờ lại không đói, chỉ hơi khát.

Uống một cốc nước, mở balo lấy hạt giống lạ ra, ngập ngừng giao tiếp với nó bằng tinh thần lực của mình.
" Mi muốn gì...? Ta ngâm mi xuống nước nha.."
Hạt giống không phản hồi, nó dường như đang chết dần.
Lan Hữu Ninh mím môi, cũng chỉ theo thường lệ cầm lấy một ly nước lạnh, bỏ hạt giống vào trong đó.
Mặc dù rất giỏi trong việc chăm sóc hoa và cây cối, nhưng đối mặt với một hạt giống đang chết dần chết mòn như vậy, cậu lại không có nhiều niềm tin vào việc cứu nó.

Đơn giản rửa sạch, sau đó xách cốc vào phòng ngủ, đặt ở đầu giường, trước khi đi ngủ nhìn kỹ.

Cậu thậm chí còn đang suy nghĩ về việc có nên mua một số chất dinh dưỡng thực vật đặc biệt hay không, nhưng sáng hôm sau,cậu đã bị sốc khi thấy hạt giống đã nở những bông hoa tuyệt đẹp.
"A.." Omega nhỏ chưa từng gặp qua thực vật phát triển nhanh như vậy.
Những bông hoa trông giống như hoa hồng và có mùi thơm thoang thoảng gần như rơi xuống mặt cậu.

Lan Hữu Ninh vội vàng ngồi dậy, chưa kịp thay đồ ngủ đã đã cầm lấy chiếc cốc và tìm một cái bình lớn hơn để gieo hạt giống đã nảy mầm.

Cẩn thận phun nước vào đáy rễ, rắc lên một ít lên lá.

Hoa nở vừa phải, nhìn rõ cả nhị bên trong.
Cậu không thể không đưa tay ra chọc vào."Ta tưởng rằng mi không thể sống sót..." Lan Hữu Ninh không đeo miếng dán tuyến thể, pheromone ngọt ngào và hương hoa hồng hòa vào nhau, cả phòng ngủ tràn ngập mùi thơm quyến rũ, "Thật tốt."
Những bông hoa run rẩy và dường như sẽ nở thêm một chút nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương