Cô tiến tới gần bóng lưng cao lớn của hắn, khẽ ôm lấy từ phía sau, cô cũng thấy hắn nắm lấy đôi tay mình.

Bàn tay to lớn ấy khẽ run lên, cô biết hắn không sợ hãi, hắn chỉ là phẫn nộ.

“Em đã đuổi bà ta đi rồi”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Y Y dụi vào tấm lưng to lớn, cảm nhận tiếng nhịp tim ấy dần trở lên ổn định.

Lục Y Y thả tay ra Sở Tử Phong liền túm chặt tay cô, hắn dường như sợ cô đi mất, có điều cô nhất quyết rút tay lại.

Hắn vội vã hơn trước, nhưng còn chưa kịp quay người Lục Y Y đã vòng ra trước mặt hắn.

Ánh mắt cô như mặt hồ tĩnh lặng khiến những ngọn lửa trong lòng hắn dần dần bị dập tắt, Lục Y Y đưa tay lên xoa vào khuôn mặt u ám kia vẫn đang nhìn cô, chỉ thấy hắn ngoan ngoãn dụi mặt vào bàn tay cô.

Con mãnh thú đã bị thuần hoá rồi…
Sở Tử Phong cúi thấp đầu, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, trong căn phòng ấy dần ấm áp lên, Sở Tử Phong cũng dần bình lặng.

không thể phủ nhận, mùi hương nhẹ nhàng trên người cô như xoa dịu thần trí đang điên dại của hắn, mang đến cho Sở Tử Phong một chốn về đầy yên ả.



“Tay em làm sao đây?”
Ánh mắt hắn dừng lại ở bàn tay của Y Y khi cô đang bỏ quả dâu tây vào miệng.

Đã giấu đến mức đó rồi mà vẫn bị hắn phát hiện.

Lục Y Y đầy tội lỗi để bàn tay ra phía sau, Sở Tử Phong liền không bình tĩnh mà lao đến túm tay cô, nhìn những vết rách nham nhở trên bàn tay trắng nõn hắn thấy tim mình như thắt lại.

Cô ngốc này còn giấu hắn đến mức không cuộn băng gạc để đỡ lộ liễu.

“Bà ta đã làm gì em?”
Người trước mặt hắn ái ngại gãi đầu, lúc này khi mọi thứ đã ổn định hắn mới thấy điệu bộ nhí nhảnh này của cô, Lục Y Y vẽ vòng tròn trên mu bàn tay hắn.

“Là tại bà ta nói nhiều quá, nên em mới bóp cái ly đó để ra oai một chút”
Thấy ánh mắt Sở Tử Phong tối lại cô liền nuốt nước bọt, dường như nhớ ra gì đó liền nói tiếp.

“Bà ta có hỏi chú là gì của em nữa”
Sở Tử Phong xoay người với lấy cuộn băng gạc y tế ở trên bàn, hắn vừa khom người băng bó cho cô vừa nói.

“Vậy em trả lời thế nào?”
Lục Y Y thấy má mình hơi nóng lên, đoán chừng bây giờ nó đỏ như quả cà chua rồi, thấy hắn vẫn chăm chú băng bó cho cô Lục Y Y có chút xuất thần.

Hàng mi đen nháy an tĩnh của hắn rất thích mắt, lại chuyển hướng lên đôi lông mày đầy nghiêm nghị, cô đưa tay chạm khẽ vào.

Hắn mặc cô nghịch ngợm khuôn mặt mình, Lục Y Y xuất thần một hồi, dường như quên ngại ngùng, buột miệng nói.

“Em nói chú là bạn trai em, cũng là chồng sắp cưới của em”
Nếu cô không sinh muộn như thế thì cô đã đủ tuổi kết hôn rồi.

Cũng đủ tuổi đường đường chính chính trở thành bà Sở của người đàn ông đầy cuốn hút lại thâm tình trước mặt.


Nói được ra câu này cô thấy Sở Tử Phong kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt hắn không giấu nổi sự vui sướng.

Hắn mỉm cười đầy ngỡ ngàng, nhổm người đè cô ra ghế, đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Lần này hắn hôn rất gấp gáp, dường như hắn đang vô cùng kích động, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng đỡ lấy gáy Lục Y Y đặt nhẹ xuống ghế, Sở Tử Phong tham lam vô cùng, hôn cô đầy cuồng nhiệt.

Môi lưỡi hắn vô cùng điêu luyện, trêu đùa áp bức khiến cô phải khẽ kêu lên, chỉ có điều hắn lại như càng mất bình tĩnh mà cúi xuống cắn vào cổ Lục Y Y.

Nhận thấy sự đùa bỡn của Sở Tử Phong cô cũng không thể phản kháng, cơ thể của hắn quá to lớn, dường như hoàn toàn áp chế được cô, trong lúc ấy một nỗi sợ dấy lên trong lòng, sau đó liền thay thế bằng sự hồi hộp.

Cô đang chờ hắn làm đến bước tiếp theo, nghe xấu hổ chết mất, nhưng đó là sự thật.

Có điều Sở Tử Phong không hợp tác như vậy, hắn dù tiếc nuối nhưng vẫn tha cho đôi môi đã sưng mọng của cô.

Sở Tử Phong biết cô còn chưa thích hợp, hắn vòng tay ra sau lưng Y Y, nhẹ nhàng xoay một vòng, cô còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mình nằm trên ngực hắn, nghe nhịp tim kia đang đập đều đều.

Giọng nói ấm áp của Sở Tử Phong vang lên trên đầu cô.

“Bạn gái của anh thật ngoan nhỉ?”
Lục Y Y đỏ mặt không đáp trả, cô ngủ quên lúc nào không hay.


Sở Tử Phong trầm lặng xoa lên tóc cô, thấy hơi thở người trong lòng đã đều, hắn cũng đoán cô đã ngủ quên rồi, lúc này hắn nhẹ nhàng đứng dậy bế cô về giường.

Người nào đó vẫn cứ mãi nhìn bàn tay đã được băng bó tỉ mỉ kĩ càng, trong lồng ngực hắn cuộn lên một cơn nhức nhối khó tả, Sở Tử Phong hôn lên tay cô.

“Thật ra bạn gái anh chẳng ngoan chút nào.


Sở Tử Phong mỉm cười, khẽ nằm xuống ôm cô vào lòng, không quên hôn nhẹ lên gò má vẫn phớt hồng.

Thế nhưng thứ bên dưới vẫn khiến hắn khó chịu không thôi, Sở Tử Phong thầm mắng trong lòng rằng mình đúng là tên điên, oán trách vì em ấy chưa thể lại trêu đùa em ấy như vậy.

Hắn nhẹ nhàng buông cô ra, rồi vội chạy vào phòng tắm.

Lục Y Y thấy hắn đi liền mở mắt ra cười ranh mãnh.

“Muốn lắm rồi còn phải giữ, chồng mình khổ cực thật đấy”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương