Khoảnh khắc câu nói ấy thốt ra từ miệng cô, cô thấy sắc mặt người phụ nữ tối lại, bà khẽ gật rồi dường như đánh mất thái độ hoà nhã ban đầu.

“Vậy cậu ta ăn bám Lục gia à?”
Lục Y Y ngạc nhiên trợn to mắt trước câu hỏi này.

Bà ấy đến tìm mà chưa có sự chuẩn bị sao? Tại sao lại không biết đến tài sản của Sở Tử Phong.

Cô khẳng định người phụ nữ này có gì đó liên quan đến quá khứ của hắn, một quá khứ mà hắn chưa hề dám kể cô biết.

“Phu nhân có hiểu lầm gì rồi thì phải, anh ấy…”
“Tôi mua lại cậu ta!”
Câu nói của Lục Y Y còn chưa hết đã bị chặn lại bằng thái độ ngông cuồng hết sức trước mặt, Lục Y Y như bị đánh thẳng vào mặt, cô nhíu chặt mày nhìn bà ta.

“Phu nhân nặng lời rồi, Sở Tử Phong không phải là món đồ, vả lại nếu muốn mua lại hắn, phu nhân không có cửa đâu”
Đến thời khắc này, cô đã hết tôn trọng rồi!
“Ha…không có cửa?”
Bà ta như biến thành người khác, dáng vẻ lịch sự hoà nhã ban đầu đã bị thay thế bởi một điệu bộ thật đáng ghét!
“Nói cho cô bé nghe này, trước đây ba mẹ cậu ta từng cầu xin để bán cậu ta cho tôi đấy, cô còn nhỏ không biết đấy thôi,ngày trước thằng nhóc con đấy đáng yêu lắm, thật muốn mang về xoa nắn mỗi ngày.

.


Từng từ từng chữ cứ lần lượt đâm thẳng vào giới hạn của Lục Y Y, bà ta vẫn luôn mồm nói về Sở Tử Phong ngày trước, một cậu nhóc sợ sệt hèn mọn trong mắt bà ta, một món đồ chơi mà bà ta luôn muốn có được.


“ĐỦ RỒI!!”
Lục Y Y đập mạnh vào bàn, cô thật không thể kiềm chế được nữa, rất muốn nhào vào trực tiếp xé rách cái miệng hôi thối của người phụ nữ đó.

“Tôi vốn còn tưởng bà sang trọng cao quý, không ngờ mồm bà cũng thải ra toàn chất thải thôi nhỉ”
Lục Y Y tròng mắt tối sầm, cô cầm ly nước bà ta vừa uống trên tay, mạnh bạo bóp nát.

Trước sự ngỡ ngàng của người phụ nữ từng giọt máu trên tay cô vẫn rơi xuống, kèm theo đó là sự run rẩy của hàng mi.

Cô sắp phát điên theo Sở Tử Phong rồi!
Phẫn nộ đến phát điên!
“Những đồ vật đã bị những thứ dơ bẩn đụng chạm vào, thì Lục gia không cần tới nữa”
Trên mặt bà ta lúc này đã là dáng vẻ sợ sệt, vì bà có thể cảm nhận rõ ánh mặt thuần khiết ban đầu đã biến mất rồi.

Người phụ nữ hoảng sợ liền chạy ra khỏi nhà, Lục Y Y lúc này mới ôm trán ngồi xuống, cô cảm nhận được trái tim mình đang run rẩy, nước mắt cứ thế tuôn ra từng đợt.

Sở Tử Phong đã phải chịu đựng những thứ kinh tởm như thế này sao?
Cô biết quá khứ của hắn cực khổ, nhưng cô không nghĩ nó lại kinh khủng mức này.

“Con sao vậy?”
Lục Hạo và Hạ Nghinh trở về thấy cô ngồi thất thần ở phòng khách, trên tay toàn là máu me thì vô cùng hoảng loạn.

Hạ Nghinh vội chạy tới xem vết thương trên tay cô còn Lục Hạo thì đã nhìn thấy chiếc ly vỡ vụn dưới đất, ông sốt ruột hỏi con gái.

“Ai đã đến đây vậy con?”
Lục Y Y mếu máo, gương mặt bảo bối mà họ luôn yêu thương giờ đang đau đớn quằn quại.

“Hức.

.

là một người phụ nữ.

.

bà ta sỉ nhục Tử Phong.

.

bà ta”
Nước mắt thấm đẫm ướt hết ống tay áo từ lúc nào, Hạ Nghinh vội chạy đi gọi bác sĩ đến còn Lục Hạo thì ở lại an ủi con gái, ông cũng phần nào đoán được người đến là ai rồi, ngoài quá khứ của thằng nhóc đó ra thì còn thứ gì đau khổ được nữa chứ.


“Người làm của cái nhà này chết hết rồi sao?”
Lục Hạo tức tối nói lớn, Y Y liền túm lấy vạt áo ông, yếu ớt cất giọng.

“Là con bảo họ tránh mặt”
Ông thở dài, buồn rầu xoa đầu con gái, lúc này trong lòng ông đã hiểu, con gái của họ bao bọc nửa đời từ giờ sẽ phải đối mặt với bão táp phong ba rồi.


Sau khi xử lí vết thương thì tâm trạng của cô vẫn không có chuyển biến tốt, lúc này đột nhiên nhớ ra Sở Tử Phong trở về dinh thự chỉ có một mình, cô liền vội vã đến đó.

Không ngờ mới đến cửa Phi Trì đã vội chạy ra với dáng vẻ vô cùng hoảng sợ, thấy cô liền giống như túm được sợi dây giải cứu.

“Phu nhân mau vào xem đi, lão đại từ lúc trở về đã vào phòng tập, từ lúc đó vẫn chưa ra ngoài”
Không có lí do gì khiến cậu hoảng hốt hơn thái độ của Sở Tử Phong khi nãy, bởi vì hắn như vậy cậu đã từng nhìn thấy một lần rồi, mà cũng đã trải nghiệm mức độ nghiêm trọng khi ấy.

Lục Y Y vội vã chạy vào, phòng tập của Sở Tử Phong nằm ở phía sau dinh thự cho nên chạy đến đó cũng rất mất sức, cô chống tay lên tường thở một hồi, đến khi hơi thở ổn định mới từ từ đi đến trước cửa phòng tập.

Tiếng súng trong phòng tập vang lên đều đặn, với cường độ này có thể đoán được người ở trong đang luyện súng với một tâm trạng không ổn định chút nào.

Lục Y Y khẽ đẩy cửa bước vào, cô hoảng hốt với khung cảnh xung quanh.

Những bao cát tập luyện của hắn đều bị rách, cô mường tượng được cảnh hắn điên cuồng đấm vào một khoảng trời vô định, đối mặt với quá khứ kinh khủng ấy hắn cũng nhút nhát như bao người.

RẦM!!
Tiếng động mạnh phát ra từ phòng tập súng, Lục Y Y bước chậm về phía đó, ngay lập tức trước mắt cô là một cảnh tượng kinh khủng.

Những thân gỗ chắc chắn để luyện võ đều gãy vụn hết, trên thân còn dính những thứ màu đỏ, cô biết đó là gì, là máu của Sở Tử Phong!
Bây giờ trước mắt cô là một thân ảnh to lớn, bị bóng tối bao trùm lấy, cô hiểu cảm giác điên cuồng này, một nỗi phẫn nộ không thể phát tiết lên ai.

Trì Húc đã nói hắn từng có vài lần phẫn nộ đỉnh điểm như vậy, lần mà cậu ấy nhớ nhất chính là khi cô bị bắt cóc nhiều năm trước, khi ấy Sở Tử Phong đã điên cuồng đánh đám người bắt cóc thừa sống thiếu chết, ngày ấy hắn còn tàn bạo, những người ấy đều bị hắn chặt gãy cánh tay.


Khi cô được giải cứu ra, chỉ thấy hắn đôi mắt đỏ ngàu, đứng trong vũng máu bật khóc.

Dáng vẻ khi ấy là nỗi phẫn nộ xen lẫn sự bất lực, còn dáng vẻ bây giờ là phẫn nộ vô cùng, chỉ là phẫn nộ thôi, có chút sợ sệt, có chút đau khổ, nhưng chung quy lại vẫn là sự điên cuồng đỉnh điểm.

Bàn tay Lục Y Y siết chặt trước ngực, nhức vô cùng, vậy mà chẳng nhức nhối bằng lồng ngực cô.

Cô cứ đứng đó nhìn Sở Tử Phong chìm trong bóng tối, cô muốn chạm vào hắn nhưng hắn lại ở quá xa.

Phải rồi, vì cô mà Sở Tử Phong mới trở thành bộ dạng như vậy.

Một lão đại sinh ra từ máu tanh bị dẫm đạp hành hạ, vì cô lại coi trọng sinh mạng, nhân từ đến nỗi người khác trong giới phải lấy làm lạ và coi thường.

Cô biết sau lưng cô hắn vẫn âm thầm hành hạ đám người gây sự với hắn, nhưng cô biết đôi tay hắn đã lâu rồi không nhuốm máu ai, mọi việc hắn không chỉ thị nữa, đều là để Trì Húc và Phi Trì tuỳ ý giải quyết.

Nghĩ đến đây cô liền thấy khó chịu hơn, một người nhiều năm tay không nhuốm máu,nay lại nhuốm máu của chính mình.

“A Phong”
Giọng nói khe khẽ của cô vang lên, Sở Tử Phong vẫn trầm ngâm đứng trong bóng tối.

Thấy hắn không cất lời, cô lại tiến thêm vài bước.

“Là em đây”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương