Tần Hoài sững sờ nhìn cô. Anh ta từng đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ, gợi cảm, quyến rũ, xinh đẹp, đáng yêu, nóng bỏng, tươi mát, nhưng người trước mắt lại như trộn lẫn mấy loại khí chất mâu thuẫn này, thật sự làm cho người ta sáng mắt, mang tới sự mới mẻ, như có một loại sức mạnh chạy thẳng đến trái tim.

“Bộ này thế nào?” Đào Yêu Yêu quay đầu hỏi Tần Hoài.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tần Hoài lại nói: “Bình thường, thử cái khác đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quả nhiên cậu ấm đúng là khác với người thường, Đào Yêu Yêu bĩu môi, đi vào lại thay một bộ lễ phục màu đỏ nâng ngực bó mông.

Lần này cô hơi ngượng ngùng ôm ngực đi ra.

Tần Hoài phun một ngụm trà ra: “Đổi đổi đổi.”

Chà, lắm yêu cầu thật, Đào Yêu Yêu bị đả kích, vốn đang rất tự tin, như vậy vẫn chưa đủ gợi cảm? Chẳng lẽ thật sự là cô tự luyến quá?

Mãi cho đến khi thử hết tất cả váy trong đây, Tần đại thiếu gia vẫn lắc đầu.

“Cậu Tần, tôi thấy tôi không giúp được anh rồi, anh vẫn nên tìm người khác đi.”

Đào Yêu Yêu không muốn bị giày vò nữa, con mắt của cậu Tần này, quá kén chọn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yêu Yêu, trong thời gian ngắn, tôi cũng không tìm được người khác, đợi tôi chọn cho cô một bộ thích hợp.”

Tần Hoài đứng lên, dạo một vòng, cầm một chiếc váy lụa điểm xuyết hoa vụn, trên ngực là lớp lụa trắng trong suốt, phía dưới là tầng tầng lớp lớp vải mỏng trang trí đầy hoa hồng đỏ, lót bên trong là tơ tằm, bộ lễ phục này cũng rất đẹp.

Đôi mắt Đào Yêu Yêu sáng ngời, thật ra vừa bước vào cửa hàng cô đã nhìn chiếc váy này, tiên khí vô cùng, nhưng hoàn toàn khác biệt với sự gợi cảm.

Nhân viên cửa hàng cũng âm thầm chửi bới, nói cái gì mà gợi cảm, cậu Tần có phải có hiểu lầm gì với từ “gợi cảm” này hay không.

Đào Yêu Yêu cầm lấy cái váy này đi vào thử, hy vọng lần này cậu Tần đừng nói “không” nữa, mặc quần áo thôi cũng rất mệt mỏi nhá.

Khi Đào Yêu Yêu bước ra, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tần Hoài chính là “tiểu tiên nữ”.

Đột nhiên anh ta hơi luyến tiếc.

“Cái này đi.”

Cuối cùng cũng vỗ tay quyết định, Đào Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm.

Còn tưởng rằng vậy là xong rồi nhưng Đào Yêu Yêu thật sự ngây thơ quá rồi, tiếp theo Tần Hoài lại dẫn cô đi thử giày, vì có thể phối hợp với chiếc váy này.


Lại lăn qua lăn lại nửa ngày, rốt cục mua một đôi giày cao gót màu bạc.

“Cuối cùng cũng xong rồi, rốt cuộc anh muốn tôi giúp gì vậy?” Lòng tò mò của Đào Yêu Yêu chưa từng lớn như vậy, giày vò cô một trận như thế, không phải là muốn gặp bạn gái cũ chứ?

Nếu Tần Hoài biết suy nghĩ của cô, chắc sẽ bị chọc cười, nhưng đúng thật là có ý gần giống vậy.

“Còn chưa xong đâu, thêm một bước cuối cùng nữa.”

“Đi thôi.”

Đào Yêu Yêu trẹo chân, suýt chút nữa ngã nhào, còn chưa kết thúc được.

Cô đành phải đi theo, thật không biết còn muốn làm gì nữa.

*

“Xuống đây đi.” Tần Hoài tự mình mở cửa xe, vươn một tay ra, lịch thiệp mời Đào Yêu Yêu xuống xe.

Đào Yêu yêu nhìn lướt qua, trên tấm biển to lớn viết “khách sạn Horton”, hai bên cửa mỗi bên có một hàng người mặc áo đen, đi vào bên trong có một tấm thảm đỏ thật dài.

Cô hơi do dự, nhìn qua cục diện rất rộng lớn, không hiểu được rốt cuộc Tần Hoài muốn làm cái gì.

Nhìn ra sự sầu lo của Đào Yêu Yêu, Tần Hoài một lần nữa bảo đảm: “Yên tâm, nơi này là chỗ đứng đắn, sẽ không làm gì cô đâu, cứ đi theo tôi là được rồi, chẳng lẽ tôi không đáng tin như vậy sao.”

Dứt lời, Tần Hoài hơi ấm ức, u oán nhìn Đào Yêu Yêu.

Được rồi, cô đầu hàng, khoác lên tay Tần Hoài, thong thả xuống xe.

Giao xe cho nhân viên đi đỗ, Tần Hoài vươn cánh tay ra, ý bảo Đào Yêu Yêu khoác tay anh ta.

Lần này cô không còn do dự nữa, dù sao giày cao gót dưới chân mười mấy xăng-ti-mét, thật sự hơi khó điều khiển, nhỡ may vấp một cái, xấu mặt thì không tốt lắm.

Trong đại sảnh đẹp đẽ tao nhã.

Đèn chùm thủy tinh cỡ lớn đẹp mắt, trong đại sảnh sáng sủa rộng rãi, hai bên bàn dài bày đầy đồ ăn nhẹ tinh xảo, phối hợp với đủ loại hoa tươi, thanh lịch lại có phong cách.

Một hàng bàn ở giữa là một loạt ly rượu xếp chồng lên nhau, phía trên cùng có rượu sâm banh từ từ chảy xuống tầng ly tiếp theo.

Người phục vụ đi lại trong đó, liên tục cung cấp đồ uống tươi và đồ ăn nhẹ.


Thành phần tinh anh trong giới chính trị, giới kinh doanh thậm chí còn có những ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, đều mặc lễ phục trang trọng, tay cầm ly, người người nói chuyện.

Cố Văn Chính đứng ở giữa, người nịnh nọt anh vây quanh một vòng, ai nấy đều muốn bấu víu quan hệ.

Anh có thừa thong thả để ứng phó những người này, trong lòng thật ra hơi mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này, phía cửa bất chợt ồn ào.

Đám người nhao nhao tránh ra, tránh ra một con đường.

Đào Yêu Yêu khoác tay Tần Hoài, từng bước từng bước thong thả lại yên ổn.

Cố Văn Chính nương theo tiếng động nhìn lại.

Tần Hoài hiếm khi mặc một bộ áo vest và quần tây, bộ này được cắt may khéo léo, đường cong lưu loát, anh tuấn rắn rỏi, thoạt nhìn thành thục hơn rất nhiều.

Nhưng đáng chú ý nhất, vẫn là người phụ nữ đang khoác tay anh ta.

Những lớp váy lụa trắng xếp chồng lên nhau, thuần khiết thanh lịch, những cành hoa màu đỏ phức tạp điểm xuyết thêm một chút màu sắc sống động, các yếu tố trong suốt phối với xương quai xanh tinh xảo, mặt dây chuyền thiên nga lấp lánh.

Trên mái tóc mượt đeo vòng hoa đá đủ màu sắc, khuyên tai ngọc trai nhỏ nhắn càng tôn lên vành tai óng ánh như ngọc, mũi ngọc mày ngài, đôi mắt sáng hiền dịu, môi đỏ răng trắng, đẹp đến nao lòng.

Cái đẹp đánh vào thị giác quá mức chấn động, cho nên trong giây lát cả hội trường chìm vào yên lặng.

Lúc Cố Văn Chính nhìn rõ mặt cô, trong nháy mắt giật mình, nhìn thấy đôi tay đang khoác lấy cánh tay Tần Hoài kia, sắc mặt âm trầm dường như có thể nhỏ ra nước.

Sự mất hứng hiện ra quá rõ ràng, dọa vô số người muốn lấy lòng lui lại, vừa rồi vẫn rất tốt, không ai biết vì sao “ông lớn” này đột nhiên đổi sắc mặt.

Ai cũng biết lúc tâm trạng của Cố Văn Chính tốt có thể tìm anh làm việc, nhưng nếu tâm trạng không tốt, vậy đó là muốn chết.

“Người đẹp bên cạnh cậu Tần là ai? Đó có phải là bạn gái mới không?”

“Nhưng mà, lần trước bạn gái anh ta mang theo vẫn là Đường Đường...”

“Không cần hỏi, chắc chắn là cậu Tần đá Đường Đường rồi đổi bạn gái mới thôi, là tôi tôi cũng chọn người đẹp này, tìm tiểu tiên nữ như này ở đâu vậy, rất xứng đôi!”

“Nông cạn, đàn ông các anh chỉ biết nhìn bề ngoài.”


Người nói chuyện là anh em nhà họ Lý, cũng là cậu ấm cô chiêu của tập đoàn Hải Mạn.

“Không biết trời cao đất dày đến cướp mất sự chú ý của Hứa Trân Ni, sau này cô ta sẽ nếm mùi đau khổ.”

Lý Nhĩ quay đầu nhìn thoáng qua em gái đang tức giận bất bình: “Tiểu Tuyết, lời này của em nghe hơi chua chát nha.”

Chợt thấy nhiều người đồng loạt chú ý, Đào Yêu Yêu hơi căng thẳng, kéo cánh tay Tần Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chỗ này làm gì vậy? Anh muốn tôi giúp gì cho anh?”

Tần Hoài cúi đầu, dán vào lỗ tai Đào Yêu Yêu.

“Hôm nay là bữa tiệc chào mừng Hứa Trân Ni trở về, tôi cần cô đóng giả là bạn gái của tôi, để cô ta rút lui.”

Suýt chút nữa Đào Yêu Yêu thốt ra tiếng, vẫn may nhịn xuống được: “Sao có thể như vậy? Không được, tôi không thể làm chuyện như thế.”

“Đã quá muộn rồi, duy trì nụ cười, tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta.”

“Ha ha.”

Trong lòng cô có mười nghìn con alpaca gào thét chạy qua, người này chuyên đào hố cho cô thôi.

Ở trong mắt người khác, hai người mang vẻ mặt thân mật, nói cười tình tứ.

Ly thủy tinh trong tay Cố Văn Chính vang lên tiếng vỡ vụn, cảnh tượng trước mắt hết sức chói mắt, người phụ nữ này, được lắm! Luôn luôn ở chung với đối thủ một mất một còn của anh, là cố ý tới chọc anh không vui.

“Anh Chính, tay anh bị thương...”

Vẻ mặt Liễu Tư Văn lo lắng, cũng không dám tùy tiện tiến tới.

“Không sao.” Cố Văn Chính không nhìn Liễu Tư Văn, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Đào Yêu Yêu, người kia cười tới cả mặt tràn đầy gió xuân.

Ánh mắt Liễu Tư Văn vẫn đặt trên người Cố Văn Chính, vừa rồi tiếng ồn ào bên kia cũng không khiến cô ta chú ý, lúc này nhìn thấy ánh mắt anh, bấy giờ mới nhìn theo.

“Người phụ nữ này... Là cô ta...”

“Cô có biết cô ấy à?”

Liễu Tư Văn còn tưởng rằng mình nghe nhầm, Cố Văn Chính luôn luôn ít nói đang nói chuyện với cô ta sao?

“Ý anh là người phụ nữ bên cạnh Tần Hoài sao? Tuần trước khi em đi mua sắm ở Tân Quang Thiên Địa, em đã gặp cô ta, khi đó Tần Hoài đã giúp cô ấy mua đồ, hình như cô ấy là em gái của Đào Viên Viên.”

Vừa nói tới “Đào Viên Viên”, Liễu Tư Văn đã che miệng mình lại, người phụ nữ này là người Cố Văn Chính ghét nhất, lúc này nhắc tới quả thực tự tìm khó chịu.

Có điều dường như Cố Văn Chính cũng không để ý cái tên Đào Viên Viên này lắm, chỉ là sắc mặt càng thêm âm trầm khi nhìn về phía Tần Hoài.

Nhận thấy tâm trạng anh đã rất kém, Liễu Tư Thư lựa chọn im miệng.

Tần Hoài nhìn thấy sắc mặt đen như đít nồi của Cố Văn Chính, càng cười xuân phong đắc ý hơn.


Người trong đại sảnh sau khi cảm thán thì nhanh chóng bình thường lại, không ít người cầm ly rượu vang tiến lên mời rượu Tần Hoài.

Đào Yêu Yêu đứng bên cạnh Tần Hoài, thu hoạch vô số lời khen ngợi, đồng thời cũng thu hoạch được ánh mắt có thể giết người của vô số phụ nữ khác, hết lần này tới lần khác cô chỉ có thể cười hì hì trên mặt, trong lòng chửi cđcm.

Ngay khi mọi người đang anh xướng tôi ca, cuối cùng MC cũng lên tiếng.

“Phía dưới chúng ta hãy hoan nghênh cô Hứa, Hứa Trân Ni!”

Giọng nói của MC vô cùng hòa hợp, mang theo vài phần kích động, khách khứa phía dưới cũng cực kỳ nể mặt vỗ tay.

Dưới sự chú ý của mọi người, cầu thang tầng hai xuất hiện một bóng dáng đỏ.

Một tay vịn lan can, từ từ đi xuống.

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung, chờ đợi cô hai Hứa Trân Ni này xuất hiện.

Lễ phục màu đỏ thẫm, giày pha lê nạm đầy đá quý, từng chiếc khuyên tai vòng cổ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi, mái tóc xoăn sóng lớn rậm rạp như rong biển, vương miện nhỏ trên đỉnh đầu mang tới khí chất quý phái bức người.

Trong nháy mắt nhìn thấy cô ta, Đào Yêu Yêu nghĩ đến hai từ “vênh váo nạt người”, “cậy đẹp hành hung”.

Hứa Trân Ni chậm rãi đi xuống từ trên cầu thang, bước tới bên MC, hơi cúi đầu: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến, đã lâu không ở trong nước, cho nên có chỗ chiêu đãi không chu đáo xin hãy thông cảm, sau này xin hãy quan tâm nhiều hơn, cũng hy vọng hôm nay mọi người vui vẻ.”

Đào Yêu Yêu nhỏ giọng nói với Tần Hoài: “Cô Hứa thật xinh đẹp, khí chất cũng tốt, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Tần Hoài lười biếng nói: “Khi còn bé đã định hôn ước, không có tình cảm gì, có thể làm cho cô Hứa chủ động đề nghị giải trừ hôn ước là được rồi, cho nên chỉ có cô mới có thể giúp đỡ, nếu không thì người bình thường không có sức thuyết phục gì đâu.”

“Tôi luôn cảm thấy tôi sắp xui xẻo.” Đào Yêu Yêu lẩm bẩm.

Đổi lại là tiếng cười nhạt của Tần Hoài.

Hứa Trân Ni từ trên đài bước xuống, trực tiếp đến chỗ Lý Tuyết luôn, hai người đã là bạn từ khi còn nhỏ.

“Này, Tiểu Tuyết, có nhớ tôi không?”

“Đương nhiên rồi, tôi nhớ cô muốn chết!”

Hai người ôm lấy nhau, bày tỏ niềm vui khi gặp lại.

“Trân Ni, cô có thấy cậu Tần không? Hình như anh ta có bạn gái...” Là bạn của Hứa Trân Ni, Lý Tuyết đương nhiên cũng biết cô ta có hôn ước với Tần Hoài.

“Vậy ư? Anh ấy đâu?” Hứa Trân Ni ung dung thản nhiên.

Lý Tuyết lấy tay nhẹ nhàng chỉ: “Ầy, ở ngay kia kìa.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương