Ma nhập

Ngày hôm sau không có tiết,Lâm Ngôn vốn muốn ngủ nướng,ai biết sáng sớm đã bị Doãn Chu gọi điện thoại đánh thức,chính là vẫn còn mơ mơ màng màng,một chuỗi dông dài của Doãn Chu hắn nghe hoàn toàn không hiểu gì cả,hình như là có người thân nào đó gặp quỷ…Lâm Ngôn cúp điện thoại ngồi ngẩn người trên giường,sau một lúc lâu mới ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ năm phút,tối hôm qua đã quên kéo màn lại,ánh nắng sớm mai tràn ngập khắp cả căn phòng.

Lâm Ngôn trở người chui vào chăn định tiếp tục ngủ ,gió theo cửa sổ tràn vào,không khí mát lạnh thổi từ bả vai tới thắt lưng mang đến cảm giác vô cùng sảng khoái,Lâm Ngôn ôm gối,một ý niệm đột nhiên toát ra trong đầu, hình như có cái gìđó không đúng ?

Bả vai đến thắt lưng ?

Lập tức bật người ngồi dậy,cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể,Lâm Ngôn sợ tới mức lấy chăn che lại phần eo,lấm la lấm lét nhìn xung quang.

May quá, Tiêu Úc không ở.

Lâm Ngôn buồn bực ngồi trên giường,một bên vừa xòe tay duỗi chân vừa nhớ lại chuyện tối hôm qua,tựa hồ là mình tắm chung với con quỷ, cùng nhau làm cái kia một lần,sau đó Tiêu Úc quang minh chính đại mặc quần áo của hắn,chỉ chừa lại cho hắn chiếc quần đùi sũng nước,hình ảnh dừng lại ở lúc cánh cửa bịđóng sầm lại, Lâm Ngôn mới đột ngột giật mình, trong lòng thầm kêu khổ,xong rồi hắn thế nhưng đi chọc giận một con quỷ.

Trong buổi tọa đàm, quan hệ của hai người vừa mới dịu đi một ít,nhưng chỉ một câu đã khiến hắn triệt để trở mặt,Lâm Ngôn tựa cằm lên gối rầu rĩ không thôi,nghĩ không biết con quỷ có cái gì không hài lòng,tuy rằng chuyện tối hôm qua không thể nói rõ là ai chiếm tiện nghi của ai,nhưng một con quỷđột nhiên nhảy ra tuyên bố muốn mạng của hắn còn muốn người của hắn lại không cho hắn phản kháng,làm người ai mà chịu nổi,nếu không nể tình Tiêu Úc đã từng giúp mình thì hắn nhất định đã bạo phát rồi.

Lại nói chuyện riêng tư như vậy…Lâm Ngôn có cảm giác như mặt mình đỏ lên,chôn đầu vào trong chăn nửa ngày cũng nghĩ không ra.

Mà, con quỷ kia đâu ?

Lâm Ngôn thay quần áo,vuốt vuốt mái tóc rối bùđi ra ngoài,vừa ngáp được một nửa thì cách một tầng hơi nước chứng kiến cảnh tượng trong phòng khách, lập tức khiến da đầu của hắn không khỏi run lên,thiếu chút nữa làđã khóc thét lên rồi.

Tiêu Úc đang ngồi trên sôpha lạnh lùng nhìn hắn,sáng sớm ánh nắng phản chiếu xuống dưới,một thân satanh màu xám nhẵn nhụi lóe lên châu quang, rõ ràng là một bộ thế giai công tử,lúc này lại làm cho người ta có cảm giác âm hàn, nói không nên lời quỷ dị.

Trong đầu nhanh chóng chạy ra bốn chữ : Oan gia ngõ hẹp.

Lâm Ngôn nắm lấy vạt áo sơ mi xấu hổđứng đó,tình huống này hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn,trong cổ mộ nhặt được một con quỷ muốn lấy mạng mình,nhưng con quỷ này khác hẳn với những con quỷ trong phim ma thường thấy, sẽ không nhập vào người khác,cũng không nhớ nổi nguyên nhân mình tử vong, nghe qua có vẻ yếu ớt,nhưng nó lại có thể tùy thời bảo trì hình thể,thậm chí ngay cả thái dương cũng không sợ. Lâm Ngôn vụng trộm nhìn qua sôpha,nghĩ rằng lần sau phải tìm tiểu đạo sĩ hỏi cho rõ ràng mới được.

Vấn đề là hiện tại phải làm sao bây giờ ? Người trên sôpha rõ ràng là lai giả bất thiện ( người đến chẳng phải tốt lành),tuy rằng chỉ cách nhau mấy thước,nhưng Lâm Ngôn có thể cảm nhận được không khí xung quanh đang rục rịch dao động trước trận chiến.

Do dự một lát hắn quyết định chủđộng làm hòa,trước khi bị kẻ thù làm khó dễ thì mình phải dồn hắn vào đường cùng, đem tất cả tai họa ngầm bóp chết từng trong trứng. Lâm Ngôn âm thần vận chân khí,đả thông hai mạch nhâm đốc,dồn khí vào đan điền,tươi cười gượng gạo nói “Tiêu công tử, buổi sáng tốt lành!”

Quả thật có thể nghe được tiếng bong bóng nổ tung trong không khí.

_”Ngươi…Cóđói bụng không ? Ta đi làm điểm tâm.” Lâm Ngôn đã nghĩ tốt lắm, tuy rằng hắn là quỷ không cần phải ăn cơm,ăn người thì có thể, ăn người…mặt Lâm Ngôn bắt đầu nóng lên,tay phải dùng sức nắm chặt tay trái,đến gần sôpha, dùng đầu gối nhẹ nhàng khều khều con quỷ.

Tiêu Úc liếc hắn một cái,sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

_”Đừng giận, đều cho ngươi hôn thân sờ soạng,thêm vài ngày thì cái mạng nhỏ này cũng phải cho ngươi,làm gì mà giận dỗi như vậy a.” Lâm Ngôn ôn tồn dỗ hắn.

Con quỷ vẫn bất động như trước không thèm nói một lời.

_”Không chịu đi với ngươi là ta không đúng,nhưng ngày hôm qua ngươi cũng đã ra yay năng như vậy, coi như huề nhau đi.” Lâm Ngôn có cảm giác như nét mặt già nua của mình sắp mất hết, trong lòng nóng nảy, mặt dày xáp lại gần “Thôi mà, lại cho ngươi tùy ý sàm sỡ,coi như bồi thường.”

_Được rồi, ta đây hôn ngươi một cái thế nào.

Không đợi Lâm Ngôn cúi đầu, Tiêu Úc đã vung tay áo, nhích người qua một bên, nghiêm chỉnh nhìn hắn.

Phản ứng của Tiêu Úc khiến hắn triệt để biết cái gì làm nhiệt mặt thiếp lãnh mông,sáng sớm bịđánh thức đã rất phiền táo, bây giờ lại bị lạnh nhạt, làm cho hỏa khí càng ngày càng vượng, muốn áp cũng áp được không, dựa vào cái gì a,mỗi ngày bị chỉnh chết đi sống lại còn không nói, hắn dựa vào cái gì phải nghĩ biện pháp hống con quỷ này vui vẻ ?

Lâm Ngôm nắm chặt quyền đầu, nhìn Tiêu Úc quát “Ngươi đến cùng thì muốn thế nào a ? Kêu ca ca nằm im cho ngươi làm ? Mẹ nó, người sống còn phải xem ca ca có nguyện ý hay không, cho dù ta cóđào mộ phần của ngươi nhưng không có nghĩ ta là người của ngươi, ngươi cứ một mực quấn quýt không tha như vậy là cóý gì ? Hả ?” Càng nói càng tức,thuận tay quơ lấy tách trà trên bàn ném xuống đất,mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.

_Thôi, tùy ngươi, không phải là ngươi không muốn đi sao ? Một ngày ta còn chưa giết thì ta cứ tiếp tục điều tra, đến lúc đó ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta quá cầu Độc Mộc của ta, hai chúng ta không ai nợ ai!

Sáng sớm, tại phòng khách, một người đen mặt ngồi trên sôpha, một người giận dữđứng trước mặt,ai cũng đều không nguyện ý liếc mắt nhìn nhau một cái. Ánh nắng chang hòa xuyên qua khung cửa,chậu lan hồđiệp ngoài cửa sổđã nở rộ,hai cành hoa dài rỏ run rẩy chi chít những đóa hồđiệp trắng.

Một bộ phu thê rời giường cãi nhau a.

Nhưng đương sự lại hoàn toàn không nghĩ như vậy,Lâm Ngôn kéo kéo lưng quần tâm phiền ý loạn đi vào phòng bếp,đập bốn cái trứng gà bỏ vào nồi,không biết vì cái gì vẫn chuẩn bị phần ăn sáng cho hai người,váng dầu sôi sùng sục,trứng gần chín liền mở hộp bỏđường vào, nhưng khi cúi đầu nhìn lại, Lâm Ngôn hận không thể hất đổ nồi nước,như thế nào lại bỏ nhầm gia vị,hiện tại trên mặt trứng chần nước sôi phủ một tầng bột ngọt thật dày.

Thật là không có cách nào sống qua ngày mà.

Di động trong túi quần đột nhiên vang lên,là tin nhắn của Doãn Chu,bên trong ghi địa chỉ của một bệnh viện nào đó,còn thêm một câu “Chín giờ ba mươi sáng bắt đầu cho vào thăm người bệnh, mau tới đây a.” Lâm Ngôn nhìn chằm chằm di động ngây người,đột nhiên nhớ tới cuộc gọi mơ hồ lúc sáng,tựa hồ Doãn Chu nói người thân của hắn bị ma ám,kêu mình cùng tiểu đạo sĩđi qua nhìn thử.

Lâm Ngôn cầm điện thoại dở khóc dở cười,thân hắn còn lo chưa xong,hiện tại lại thêm người khác,giống như ma quỷ trên toàn thế giới đã bàn bạc với nhau, vọt tới trước mặt hắn, cười gian nói : Xin chào!. Lâm Ngôn thở hắt, nhắn tin cho tiểu đạo sĩ, một bên vừa đi ra phòng khách vừa điều chỉnh biểu tình,bao nhiêu năm qua chưa từng gặp phải trường hợp như vậy khiến hắn có chút mờ mịt,cốý dùng vẻ mặt nghiêm túc,nhìn chằm chằm bức tường sau vai Tiêu Úc nói “Ta phải ra ngoài,ngươi nếu thật sự xem ta không vừa mắt thì có thểở nhàđợi, buổi tối ta lại trở về.”

Nói xong liền đứng ở cửa thay giày,vừa quay đầu nhìn thấy Tiêu Úc đứng trước mặt mình,khoảng cách gần như thế có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương,Lâm Ngôn sợ tới mức thiếu chút nữa đãđá văng kệđể giày.

_”Chơi trò chiến tranh lạnh thìđi theo làm gì nha, ngươi thật là….” Lâm Ngôn lầm bầm,sau đó quơ lấy chìa khóa xe, mở cửa ra ngoài.

Chín giờ ba mươi sáng,sau khi liều mạng vật lộn với nạn kẹt xe, Lâm Ngôn có mặt trước cửa một bệnh viện tư nhân,nhìn quy mô hoành tráng của bệnh viện khiến người ta không khỏi líu lưỡi, toàn nhà cao với vách tường được làm hoàn toàn bằng thủy tinh màu lam nhạt, bồn cây thảm cỏđược cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ,con đường bên ngoài tuy rằng xe cộ chất ních, nhưng lối vào bệnh viện lại cực kì thông thuận. Lâm Ngôn dựa theo bản chỉ dẫn tìm đến bệnh khu,tại một siêu thị dưới lầu mua ít táo đắt tiền,sau đó vào cửa,đứng trước thang máy móc di động ra nhìn thoáng qua địa chỉ trong tin nhắn của Doãn Chu.

Là nơi này,Lâm Ngôn hít sâu một hơi bước vào thang máy,ấn nút tầng mười bảy.

Trong thang máy, Lâm Ngôn phá lệ kì vọng con quỷ kia làm chút gìđóđể giảm bớt không khí xấu hổ hiện tại,nhưng Tiêu Úc vẫn bảo trì khoảng cách với hắn,trên mặt treo đầy hàng chữ phi lễ chớđộng.

Khi Lâm Ngôn được hộ sĩđưa vào phòng bệnh thì A Nhan đã có mặt,đang ngồi trên ghế vẽ vẽ cái gìđó. Phòng bệnh một người vô cùng sạch sẽ,chiếc giường lớn được phủ drap màu xanh nhạt đặt sát tường, nhưng lại trống rỗng không có bệnh nhân,một phụ nhân trung niên trang điểm tinh xảo đang ngồi ởđầu giường sầu mi khổ kiểm lột vỏ cam,thấy Lâm Ngôn vào cửa chỉ miễn cường bài trừ nụ cười khổ gọi “Tiểu Lâm lại đây, ngồi đi.”

_”Chào dì.” Lâm Ngôn kéo cái ghế ngồi xuống,phụ nhân là cô cô của Doãn Chu,đầu năm khi đến nhà Doãn Chu chúc tết thường gặp qua mấy lần,trong trí nhớ nàng là một người rất hào sảng, thích cười ha ha trêu ghẹo Lâm Ngôn,còn nói chờ con gái nàng lớn lên sẽ gả cho hắn làm vợ,thẳng đến khi nhìn thấy Vivian mới không nhắc tới nữa,nhưng lại đổi thành mỗi ngày hỏi hắn khi nào kết hôn.

_”Tiểu Dương ở bên kia.” Phụ nhân chỉ chỉ cửa sổ,là một cô bé mặc đồng phục bệnh viện đứng trước cửa sổđang đưa lưng về phía hắn, một chút phản ứng cũng không có.

Lâm Ngôn nhìn Doãn Chu ý hỏi “Chuyện này là sao đây ?”

Doãn Chu kéo ghé ngồi kế bên Lâm Ngôn,chỉ chỉ cô bé ngoài cửa sổ nói “Là em họ của ta,hồi tết còn cùng chúng ta chơi đốt pháo,nhớ không ? Gần đây bị viêm thận phải nằm viện,cũng hơn một tháng rồi.”

_”Nhớ rõ, là vợ bé của ta nha.” Lâm Ngôn cười cười, quay đầu về phía cô bé, gọi “Tiểu Dương, đang nhìn cái gì vậy,lại đây lại đây, nhìn xem ai tới thăm em này.”

Cô bé dường như không nghe thấy,vẫn đứng lẳng lặng như trước, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Ngôn có điểm kì quái, trong trí nhớ cô bé thật hoạt bát lại nghịch ngợm,lúc nói chuyện cứ như bà cụ non,mười ba mười bốn tuổi lại không khác gì Lâm Ngôn cùng Doãn Chu. Hồi tết,Doãn Chu nằm lì trong phòng chơi game không chịu ra chào hỏi mọi người,Lâm Ngôn từ khách trở thành chủ nhân,cùng cô bé xem TV tán chuyện,nào là ai đẹp trai đến ai vụng trộm viết thư tình cho ai. Cô bé không những đáng yêu còn rất trượng nghĩa,có lần Lâm Ngôn cùng Doãn Chu vụng trộm mang nàng ra hồ trượt băng,kết quảđạp phải tầng băng mỏng, cả người ngã nhào vào trong hồướt như chuột lột, ai ngờ cô bé cũng không kêu than một tiếng, về nhà còn giúp hai người che giấu.

Mọi người trong phòng đều không nói lời nào,thình lình im lặng như vậy khiến Lâm Ngôn cóđiểm luống cuống,một lúc lâu sau, phụ nhân mới đột nhiên thút tha thút thít khóc nức nở“Chúng ta đã gây nghiệt gì a, bệnh vừa mới có chút khởi sắc lại gặp phải chuyện này.” Nói xong chỉ chỉ cô bé bên cửa sổ,lớn tiếng nói “Bốn ngày, không ăn không ngủ,chỉ một mực đứng bên cửa sổ,bệnh viện có thể xét nghiệm đều xét nghiệm hết, nói cái gì là tâm bệnh không thể trịđược,cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả người bằng sắt cũng chịu không nổi.”

_”A? Dì,ngài đừng nóng vội,cứ từ từ mà nói.” Lâm Ngôn nghe được cái hiểu cái không.

_”Tự ngươi xem đi, có giải thích cũng không rõ.” Dõan Chu chỉ chỉ cô bé.

Lâm Ngôn nghi hoặc cầm túi táo đặt lên tủ,sau đóđi đến cửa sổ, đứng sau lưng cô bé một hồi,qua nửa ngày thấy nàng không cóđộng tĩnh,mới vỗ vỗ bả vai nàng nói “Tiểu Dương, còn nhớ anh không ?”

Cô bé lúc này mới quay đầu lại,không giống như người thường chuyển động cổ trước mà là thẳng tắp một trăm tám mươi độ, đầu không dịch xoay người lại,đối mặt với Lâm Ngôn. Vừa thấy gương mặt của cô bé, Lâm Ngôn không khỏi a lên một tiếng, bất giác lùi về sau vài bước, hắn lập tức phát hiện điểm bất thường,không có con ngươi,toàn bộ hai con mắt đều là tròng trắng, tóc tai rối tung, dùng cặp mắt trắng dã gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Ngôn, u u phun ra một câu “Còn chưa đến sao ?”

_Sao vẫn chưa đến chứ ?

END 21

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương