"Ta nghe lầm phải không? Ngươi nói... Tiểu Hiên cùng Thiên Mệnh là... phụ... phụ tử?"

Chẳng biết từ lúc nào, Mặc Hiểu Lam cư nhiên lại nhiễm phải thói nói lắp này của Lam Hy Chân, nhưng hắn hiện tại cũng không có tâm trạng chú ý tiểu tiết, cơ hồ tam quan đều bị phá vỡ, chỉ có ánh mắt cả kinh tột cùng vẫn một mực hướng về thanh hắc kiếm trên tay.

Thì ra nguyên do khí tức liền quen thuộc như vậy, năm xưa quả thật Mặc Hiểu Lam đã từng diện kiến qua rồi.

Thân ảnh hồng y rực rỡ như ngọn lửa, yêu mị mà cô tịch. Mấy trăm năm đơn độc phiêu bạt, tìm người giữa nhân thế mênh mông, trôi mấy độ luân hồi, kẻ đó quên hết thảy, thế nhưng nàng vẫn nhớ....

Có điều, Mặc Hiểu Lam dù sao cũng là người ngoài cuộc, liền vô pháp hiểu rõ sự tình bên trong.... Lại chỉ thực hận tên khốn kiếp nào đã triệu hồn hắn từ Tiêu Hồn vực trở về, thế gian mênh mông, chẳng lẽ không còn thân xác khác nhập thể ư? Sao cứ phải chọn Sở Thiên Mệnh này chứ?

Tiểu tử đó chẳng những là sư điệt của Mặc Hiểu Lam, cư nhiên còn là nội điệt của Sở Tình. Đây quả thật rắc rối chết người a.

Sở Tình tựa hồ cảm nhận được nỗi nghi hoặc của Mặc Hiểu Lam, tức thì đan chặt tay hắn mà nói: "Đừng lo. Vấn đề nhỏ, sẽ không sao."

Cái gì mà vấn đề nhỏ chứ? Còn không phải Sở Thiên Mệnh cũng nên gọi nàng một tiếng "cô cô" đi. Mặc Hiểu Lam trọng sinh vào thân thể tiểu tử này, chẳng biết nên cảm thụ ra sao nhỉ?

Sở Tình đặt hai mảnh kiếm vỡ trở lại túi càn khôn, ngẩng đầu về phía đạo hồng quang rực cháy kia, liền nói: "Đi thôi."

.......

Thiên Tri Phái....

Giữa tẩm thất rộng lớn trang trí nhã nhặn, một nam tử bạch y trầm mặc ngồi bên án thư, tay kết một đạo thủ ấn, mang linh quang lướt nhẹ qua mi mục đang khép chặt. Chỉ phút chốc, trước mắt hắn liền hiện ra cảnh vật hư ảo, chỉ mơ hồ thấy được một thanh kiếm lạnh lẽo tỏa ra sát khí nồng đậm vô cùng vô tận, chính là Thiên Đạo kiếm. Mà người nắm giữ nó trong tay, dung mạo anh tuấn như tranh họa, làn da có phần nhợt nhạt quá mức, đến không thể nhìn ra chút sinh khí.

Y mỉm cười, trong ánh mắt mệt mỏi chẳng giấu được bi thương, khóe môi khẽ mấp máy, tựa như muốn nói điều gì đó, lại lặng lẽ nén vào lòng. Thình lình huyết sắc chợt bao phủ tầm nhìn, một thân ảnh lục sắc tức thì ngã xuống. Kẻ nọ vẫn giữ vững tràng cuồng tiếu, trông Thiên Đạo vô tình chôn sâu vào thân thể, triệt để phá nát hồn phách, cư nhiên chẳng cảm nhận được nửa điểm đau đớn.

Người nằm yên mặc cho máu tươi lan tràn nơi yết hầu, dung mạo ôn hòa ấm áp dần lạnh đi, cả đôi đồng tử lục quang cũng trở nên nhạt nhòa, cơ hồ chỉ còn hồi ức vẫn mãi còn rõ ràng nhất. Thiên ngôn vạn ngữ một đời muốn nói, nhưng thời khắc ấy đều đã không kịp.

"Lưu giữ gương mặt chàng, khắc ghi vào trái tim thiếp

Ai cũng không thể xóa nhòa, hình ảnh lần đầu gặp gỡ

Dẫu cho tháng năm, không còn thiếp yêu kiều ngày xưa nữa

Vẫn là chàng năm ấy, cậu thiếu niên đa tình

Giữ được chàng một đêm, xương cốt cũng nhớ thương

Lời lẽ của thế gian, phán xét ai yêu ai

Sinh tử có hề chi, nào ai bận tâm đến

Nếu như không có chàng, thiếp chỉ như đang tồn tại."

Thanh âm một nữ tử cất lên, dường như đọng lại bi oán thê lương, nhìn nam tử đã hôi yên phi diệt, suốt mấy trăm năm nghiệp duyên rốt cuộc cũng đã kết thúc.

Cơ Tử Hoa thoáng nhíu mày, liền hé mở mi mục, điềm tĩnh hướng Cơ Khiết mà nói: "Sắp biến thiên rồi."

Thiên Tri Phái vang danh trong Tu Chân Giới là môn phái tinh thông đạo thuật bói toán, nhưng kỳ thực có khả năng nhìn thấy quá khứ cùng tương lai, thấu rõ điềm trời, tuyệt nhiên là những người được lựa chọn vào vị trí chưởng môn. Nhưng trong tay nắm giữ thiên cơ, cái giá đánh đổi lại thực đắt, phàm là chưởng môn Thiên Tri, liền không thể sống quá lâu, từng đời bất luận nguyên do gì, đều phải chết khi còn rất trẻ.

Mà Cơ Tử Hoa kế nhiệm chức chưởng môn hơn 10 năm, tương đồng với việc hắn hiện tại thời gian đã chẳng còn bao lâu. Chưa kể càng để lộ thiên cơ, dương thọ sẽ càng bị rút ngắn nhiều hơn....

Vốn dĩ, đời người cũng chỉ như nước trôi gió thoảng, tử rồi lại sinh, có gì để lưu luyến?

Cơ Khiết nhìn nam tử dịu dàng như ngọc trước mắt, cũng hiểu không nên hỏi về thứ hắn nhìn được, đoạn thở dài nói: "Nhị ca, thiên hạ này ta chỉ còn huynh cùng Dao nhi, nếu như cả hai người đều vì Thiên Tri mà phải chết như vậy. Huynh nói ta nên sống thế nào đây. "

Cơ Tử Hoa cười khổ, nói: "Đây đã là số mệnh, không có đáng hay không. Nhưng bảo toàn được cho muội, nhị ca ta đã an lòng. Đừng kể tử sinh, đời này vui vẻ là được."

Nàng khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "Ta tuyệt đối sẽ không để huynh cũng như phụ thân cùng đại ca năm xưa. Nhất định sẽ không..."

Trầm mặc nhìn Cơ Khiết, trong lòng vô thức có chút nhói đau, Cơ Tử Hoa càng chẳng dám nói cho nàng biết kẻ mà hắn nhìn thấy trong điềm báo cư nhiên lại là Sở Nhạc Hiên.

Thiên Đạo hợp thể nguy họa nhân gian, một đường phá nát tim hắn, hủy đi toàn bộ hồn phách...

Ngày đó, đã không còn bao lâu.....


Xuyên

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương