"Mộ Hàn Thủy, ngươi nói gì vậy? Mau tỉnh lại cho ta! Còn không chịu tỉnh, có tin ta đập chết ngươi không hả?"

Chợt một cơn đau nhói tê dại ập đến, Mộ Hàn Thủy đưa tay che nửa mặt, tức thì phun thêm ngụm máu tươi, lúc này thần trí cư nhiên lại trở nên thanh minh không ít. Lam Nguyệt Văn nói đánh cư nhiên liền đánh hắn thật, mà một đòn trời giáng này chẳng biết đã mang mấy cái răng của Mộ Hàn Thủy đi đời mất rồi.

Hắn quay đầu hướng thiếu niên đang trừng mắt nhìn mình, bất giác có chút vui vẻ trong lòng mà nói: "Nguyệt Văn, đa tạ ngươi."

Lam Nguyệt Văn lập tức tiến tới nắm cổ áo hắn xách lên, lớn giọng quát: "Ngươi còn tâm tình cảm tạ ta? Vừa rồi chỉ chút nữa ngươi đã thành mớ thịt nát rồi đó biết chưa!"

Mộ Hàn Thủy thoáng sững người, liền đưa mắt về phía vách đá chỉ cách đó vài xích. Trong phút chốc, trong đầu vô thức hiện lên một ý nghĩ, kẻ thân thể bất tử mang quỷ khí, làm sao có thể dễ dàng chết được. Huống hồ năm xưa cũng từng rơi xuống nơi này, chẳng phải Mộ Hàn Thủy vẫn sống tốt đấy ư? Mà thứ đang ẩn nhẫn áp chế trong cơ thể hắn, cư nhiên lại là một tên quái vật. Hắn..... tuyệt không giống con người.....

Trông thấy Mộ Hàn Thủy cứ hướng tầm nhìn vào khoảng không vô định, Lam Nguyệt Văn lo lắng hắn tiếp tục rơi vào ảo cảnh như lúc nãy, tức thì ban thêm cho người trước mắt thêm năm dấu tay trên gương mặt trắng nõn.

"Này, ngươi không sao đó chứ?"

Mộ Hàn Thủy ho khan vài tiếng, lắc đầu nói: "Không sao, đa tạ ngươi."

Lam Nguyệt Văn khoanh tay liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi tâm thức quả thật không vững, chỉ gặp chút ảo cảnh đã thành bộ dạng thế rồi."

Nghe được lời này, Mộ Hàn Thủy chỉ khẽ nói: "Đây là sự thật, chân thực tồn tại...."

"Phải rồi, còn Thiên Dao?"

Lúc này, Lam Nguyệt Văn dường như mới sực nhớ ra, có chút nhướn mày, hờ hững nói: "Biết chừng hắn đã nhảy xuống dưới trước ngươi đấy."

Còn chưa kịp dứt câu, từ phía sau đã vang lên tiếng mắng tức giận tột cùng: "Ngươi dám bảo ai nhảy xuống vực thế? Đã chán sống, bổn công tử thành toàn cho ngươi!"

Đạo linh quang chói lóa lướt qua, dưới chân hai người liền xuất hiện một vết nứt lớn, Lam Nguyệt Văn lập tức nộ khí xung thiên, rút kiếm hướng về Cơ Thiên Dao, nghiến răng nói: "Tên não tàn ngu xuẩn, có thấy đây là vách núi không? Ngươi muốn cả đám chôn chung à?"

"Ngươi câm miệng cho ta!"

"Sao nào, ta nói quá đúng, nghẹn lời rồi?"

"Tên chết tiệt nhà ngươi!"

Biết rõ trận khẩu chiến này xảy ra liền vô pháp ngăn được, Mộ Hàn Thủy chỉ thở dài, chăm chú nhìn nơi hốc mắt ửng đỏ của Cơ Thiên Dao, cư nhiên còn đọng lại lệ quang mơ hồ. Ảo cảnh nọ vậy mà lại khiến hắn khóc sao? Kỳ thực người ngạo mạn ngông cuồng như Cơ Thiên Dao, linh hồn thậm chí còn mỏng manh yếu nhược hơn rất nhiều, chỉ là đặt lòng tự tôn làm đầu, vẫn quyết che giấu mọi xúc cảm bi lụy phía sau vẻ ngoài kia.

Nhân sinh vốn không hề hiểu được một chút, bên trong một người thật sự có bao nhiêu bi thương đau đớn. Cười cũng thế khóc cũng vậy, có gì khác biệt?

Nhân gian này chẳng qua liền đáng sợ xa lạ đến mức đó. Vạn phần lạnh lẽo.

......

Bên dưới chân núi, Mặc Hiểu Lam nhíu nhíu mày, bộ dạng lo lắng nói: "Lam huynh mà biết Hy Chân bị Hắc Phong Vô Tướng mang đi, với tính cách của huynh ấy, chắc chắn sẽ quẳng ta xuống Tiêu Hồn vực lần nữa a."

Sở Tình chỉ nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Hắn không có bản lĩnh đó."

Từ trên đỉnh núi chợt lóe lên đạo hồng quang rực rỡ, cơ hồ là một ngọn lửa, lại tựa như có sinh mệnh mà chuyển động không ngừng. Mặc Hiểu Lam lập tức bắt chặt lấy Vong Tình kiếm đang xảy ra rung chấn kịch liệt. Có chăng là điều gì đột ngột thôi thúc thân thể hắn tiến về ngọn lửa ấy, không đúng, chính là Sở Thiên Mệnh.

Vong Tình nhận Sở Thiên Mệnh làm chủ, hơn nữa còn liên quan mật thiết với số phận, sẵn sàng hy sinh để bảo hộ thân xác này. Trong giây khắc, một cỗ bi thương vô cùng vô tận dâng trào từ sâu thẳm tâm trí, nơi tia tàn hồn chân chính của Sở Thiên Mệnh sót lại. Nỗi vướng bận khúc mắc, mong muốn giải đáp sợi dây liên kết hắn cùng một người đã thành chấp niệm, cho đến lúc chết đi vẫn cứ thế vô pháp buông được.

Mặc Hiểu Lam nhìn sang Sở Tình đang dán thêm một tầng phù chú, cật lực áp chế tà lực bộc phát của Thiên Đạo, liền ngưng trọng nói: "Sở Tình, quá khứ của tiểu tử Thiên Mệnh rốt cuộc như thế nào?"

Sở Tình trầm mặc một hồi lâu, liền nói: "Thân thế của Thiên Mệnh có chút rắc rối."

Nàng đưa tay đặt lên thanh kiếm trong tay Mặc Hiểu Lam, nói tiếp: "12 năm trước, vào một đêm tuyết lớn, ta nhặt được nó dưới chân núi, bên cạnh là Vong Tình vẫn một mực bảo hộ. Mà người mang nó đến, là Nhạc Hiên."

"Tiểu Hiên? Đừng nói tiểu tử này với hắn...."

Sở Tình gật đầu, thản nhiên nói: "Họ là phụ tử."
Vong

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương