Đào Hoa Cẩm Lãng
Chương 12

Hàn Dã Vương không phải muốn cho Lương Thận Hành một cơ hội, mà là cho Chiêu Nguyệt một cơ hội. Vương quân xưa nay luôn coi Chiêu Nguyệt như báu vật, không muốn nàng lấy hôn nhân đại sự ra để đặt cược, đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình.

Vương quân mượn cớ này là muốn cho Chiêu Nguyệt biết, Lương Thận Hành tìm kiếm bảo đaoTrục Tinh, càng dốc sức bao nhiêu càng chứng minh không muốn cưới nàng bấy nhiêu.

Nhưng Chiêu Nguyệt khi đó vẫn không tin, luôn cho rằng điểm duy nhất mà bản thân có chút thua kém Tần thị, không thể so được với khoảng thời gian dài mà Tần thị đã ở bên cạnh Lương Thận Hành.

Nếu Lương Thận Hành có thể lấy nàng, nàng cũng sẽ dành cả đời để yêu hắn, chăm sóc hắn, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, nàng không tin với tính cách của Lương Thận Hành, có thể vĩnh viễn không động tâm.

Chiêu Nguyệt không mong cầu gì nhiều, chỉ cần một cơ hội có thể được bên cạnh hắn, để chứng minh mình tuyệt đối không thua kém Tần thị, vì thế nàng cho dù có bất chấp tất cả, cũng tuyệt đối không đổi ý.

Nàng được như ý nguyện gả cho Lương Thận Hành, bái đường thành lễ ở quân doanh Bắc Vực.

Trong nhà Lương Thận Hành đã không còn người thân quốc thích nào, tướng sĩ trong quân càng giống như người nhà của hắn. Nàng chọn thành thân ở quân doanh, có ý muốn cho Lương Thận Hành biết, nàng không phải đang khoe khoang thân phận, mà nàng cũng giống như bao tướng sĩ tam quân, nguyện bên cạnh hắn vào sinh ra tử.

Ngày hỷ yến, Vương huynh của nàng cũng tham dự, thay thế Hàn Dã Vương ngồi ở trên cao đường.

Vương huynh vốn bất mãn đối với hôn sự này, sớm đã cùng Lương Thận Hành chào hỏi: “Muội muội ta là Quận chúa Cao Ly, phải ngồi ngang hàng với Tần Thị không tên tuổi, dĩ nhiên sẽ phải chịu thiệt thòi. Là Chiêu Nguyệt si tình, không so đo việc này với ngươi, nhưng thân là huynh trưởng của muội ấy, ta không thể không suy tính chuyện này.”

Lương Thận Hành nghe vậy liền nghẹn họng, thanh âm đè nén khàn khàn, người bên ngoài cơ hồ đều nghe không rõ, nói: “Thành Bích lại không có phúc khí tốt như vậy, không có huynh trưởng nào có thể ra mặt suy tính thay cho nàng.”

Lương Thận Hành cũng nghe theo ý tứ của hắn, ngày nhận hỷ yến, cấm túc Tần thị, Chiêu Nguyệt càng không cần kính trà với nàng.

Chuyện đó, sau này Chiêu Nguyệt mới nghe Vương huynh kể lại.

Chiêu Nguyệt oán giận hắn: “Tại sao huynh lại lấy quyền thế ra để ép buộc chàng? Muội đã nói không sao rồi mà!”

Vương huynh nổi trận lôi đình: “ Muội thật hồ đồ! Muội cam nổi không hả?” 

Nàng luôn cho rằng, nếu mình thật sự muốn so đo địa vị cùng sủng ái, Lương Thận Hành chắc chắn cũng sẽ hết cách với nàng.

Chiêu Nguyệt chưa từng nghĩ tới, Lương Thận Hành lại dám trong đêm đại hôn mà bỏ nàng một thân cô quạnh.

Đêm đó nàng mặc phượng bào, đầu đội khăn loan, đợi hắn dùng kim xưng mở ra, mới thấy Lương Thận Hành một thân liệt diễm hồng y, thân thể như ngọc, so với bình thường còn tuấn mỹ hơn ba phần.

Nàng mừng rỡ cầm tay Lương Thận Hành, lòng bàn tay hắn ấm áp rộng rãi, một chút thô ráp nhẹ nhàng mài trên tay nàng. Má cùng tai trên mặt Chiêu Nguyệt thoáng đỏ bừng, gọi tên hắn: “Thận Hành.”

Hắn rũ mắt xuống, giữa hai hàng lông mày mang theo nét mệt mỏi cùng chán nản vô cùng, Chiêu Nguyệt biết hắn đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, liền nhỏ giọng nói: “Chi bằng đi nghỉ sớm hơn chút, được không?”

Lương Thận Hành trầm mặc hồi lâu, nói: “Quận chúa, ta phải trở về.”

Thân thể Chiêu Nguyệt cứng đờ, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, quả thực đau đến mức không thiết sống nữa: “Lương Thận Hành, chàng nhất định phải như thế sao? Chàng có biết hôm nay là ngày chúng ta thành hôn không?”

Lương Thận Hành nói: “Chính vì vậy, mới là thời cơ tốt.” Đổi lại là bất kỳ ngày nào, cũng không bằng ngày hôm nay.

Nàng sao có thể nghe không hiểu ý gì trong lời nói của hắn, mắt thấy hắn sắp bước ra cửa, Chiêu Nguyệt dứt khoát kéo khăn voan xuống, thê lương quát to: “Lương Thận Hành, chàng dám ——!”

Bước chân Lương Thận Hành chậm lại, nắm chặt trâm hoa trong tay.

Nàng nước mắt lưng tròng, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, nói: “Chàng dám làm nhục ta như vậy!”

“Ta trước nay đều không có ý làm nhục quận chúa, thành ra thế này, ta vạn lần đều không mong muốn.” Lương Thận Hành quay lại cúi người hành lễ với nàng: “Ta xin lỗi.”

Hắn chưa từng nói quá nhiều với nàng, đêm đó bỏ rơi nàng mà rời đi, cũng không giải thích gì nhiều. Chiêu Nguyệt biết hắn cố tình chọn ngày đó, trở về doanh trại trấn an Tần thị, đáng tiếc thay, trời không toại lòng người.

Chiêu Nguyệt không biết đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lương Thận Hành cùng Tần thị sớm chiều trở mặt thành thù, như nước với lửa.

Lương Thận Hành tựa như biến thành một người khác, sau trận chiến quân Man Khương đồ sát thành trì, toàn thân luôn toát ra vẻ lãnh khốc, từ ngày đó trở đi liền như băng kết ngưng tụ trong xương tủy hắn.

Hắn rất ít khi cười, không còn làm cho người khác có cảm giác như tắm gió xuân nữa, nhất thời vô tình đụng phải ánh mắt lạnh lùng hờ hững của hắn, tựa như ngã vào trong hàn băng, khắp người rét căm lạnh lẽo.

Một năm nay, cho dù là kẻ thù truyền kiếp cũng không bằng Tần Quan Chu với Lương Thận Hành như bây giờ, Tần Quan Chu không được tự do, Lương Thận Hành cũng không khá hơn là mấy, hai người tựa như đều muốn đi về phía con đường ngọc nát hoa tàn kia.

Tần Quan Chu sớm đã hận thấu Lương Thận Hành, nhưng Lương Thận Hành cũng hận nàng sao?

Nếu hắn thật sự hận Tần Quan Chu, vậy khi bị đâm ở thành Phù Dung, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, lại không ngừng lẩm bẩm nói muốn gặp Tần Quan Chu.

Ngày đó thích khách đến đoạt bảo kiếm, đao pháp cao thâm khó lường, kiếm quang dày đặc như mưa, khiến người khác trở tay không kịp.

Một kiếm từ bên hông bất ngờ đâm tới, thoáng cái đâm vào ngực Lương Thận Hành, sau đó nhanh chóng rút ra.

Đường đâm như nước chảy mây trôi, không hề chậm chạp.

Trong một khoảnh khắc, nửa người Lương Thận Hành như tê dại, quỳ rạp xuống, một tay che lại lỗ máu, dòng huyết đỏ tươi theo khe ngón tay chảy xuống. Ngực hắn bị thủng một lỗ thủng như vậy, dưới cơn đau đớn lạnh lẽo, ngàn vạn hối hận cùng tiếc nuối trong nháy mắt bỗng tràn ra.

Hắn đè nén tiếng kêu đau đớn trong cổ họng, nhịn đến gân xanh trên trán nổi phồng lên, mơ hồ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng.

Hắn sợ không chống đỡ được hơi thở cuối cùng này, vì thế mà ngay cả thở dốc cũng không dám, một tay nắm chặt cánh tay thị vệ đang đỡ mình, ra lệnh nói: “Hộ đao. Đừng để lộ tin tức, tạo cơ hội cho kẻ khác gây chia rẽ…” Châm ngòi mâu thuẫn giữa triều đình và giang hồ.

Thị vệ hiểu ý, vội vàng trả lời: “Hầu gia, ngài yên tâm.”

Xung quanh tất cả mọi thứ đều hỗn tạp, lộn xộn. Bên tai Lương Thận Hành ong ong, nghe không rõ ai với ai, trong bóng người chồng chéo, hắn đơn độc không sao với được hình bóng Tần Quan Chu ở phía xa xa.

“Nếu chuyến này bản hầu không qua khỏi, thỉnh quận chúa giao chìa khóa cho phu nhân, thả nàng đi…”

Thị vệ nghe không rõ lời nói mê sảng của hắn, nhưng nhìn hắn thần trí tỉnh táo, liền thuận theo mà truy hỏi: “Chìa khóa gì thưa Hầu gia? Phu nhân, phu nhân muốn đi đâu?” 

Lương Thận Hành biết hắn hiểu sai ý, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không, không cần báo cho ta, không cần báo cho ta biết…”

Nếu nàng muốn cao chạy xa bay, tốt nhất là đừng để hắn tìm được.

Chiêu Nguyệt nghe được tin này của binh lính nơi xa báo về, sao có thể tự lừa gạt chính mình? Làm sao có thể chấp mê bất ngộ? Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng, ở trước mặt Tần Quan Chu, nàng thua đến hoang đường, thật là nực cười.

Nàng quỳ gối trước mặt Tần Quan Chu, ngước mắt lên, cúi đầu ai oán nói: “Hầu gia bị ám sát, không dám để lộ tin tức ra bên ngoài, chỉ nói không cần lo lắng đến tính mạng, kì thực vẫn còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại. Chàng khi đó chỉ dặn dò chuyện của ngươi, so với ta, chàng càng muốn gặp ngươi hơn…”

“……”

“Tần Quan Chu, Hầu gia chưa từng có lỗi với ngươi. Nếu ngươi thật sự còn có lương tâm, xin hay đến thành Phù Dung thăm chàng.”

Tần Quan Chu khép chặt ngón tay, lạnh lùng nhìn Chiêu Nguyệt, nhìn thấy lông mi nàng ta vì khuất nhục mà run rẩy, thấy nàng ta bởi vì nhẫn nại mà không ngừng run rẩy môi hồng, châm biếm cười một tiếng.

“Quận chúa hà tất phải quỳ gối trước ta? Người thân phận cao quý như quận chúa, vốn xem thường xuất thân của ta, cái quỳ này chẳng khác nào nói ta muốn lấy mạng người sao? Xin hãy mau đứng lên đi.”

Thị nữ bên cạnh phẫn uất trong lòng, vội vàng tiến lên đỡ lấy Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt bám lấy cánh tay nàng ta, nhìn thấy khóe môi Tần Quan Chu mỉa mai chế giễu, khuôn mặt dần trắng bệch.

Tần Quan Chu nói: “Chuyện này nếu người ngoài nhìn thấy, chắc hẳn sẽ có lời ra tiếng vào, nói Tần thị là người bạc bẽo, mà Chiêu Nguyệt quận chúa lại tình thâm nghĩa trọng cỡ nào, vì Hầu gia, ngày cả chuyện quỳ gối cầu xin này cũng làm được.”

Thị nữ bên cạnh Chiêu Nguyệt nghe không lọt tai những lời suồng sã như này của nàng, lớn tiếng quát: “Ngươi có ý gì?”

“Câu này nên hỏi quận chúa mới đúng. Hầu gia bị thương, quận chúa nếu có lòng kêu ta đi hầu bệnh, đương nhiên ta sẽ đi, chưa từng cự tuyệt? Từ khi nào thì thành ta lợi dụng việc này để uy hiếp Quận chúa, muốn người khúm núm quỳ gối, cầu xin ta?”

Thị nữ tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: “Tần thị, nếu không phải vì Hầu gia, ngươi cho rằng quận chúa nguyện ý cầu xin ngươi sao? Đừng rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!”

“Vì Hầu gia? Là Hầu gia cầu xin người làm những chuyện này sao? Quận chúa nếu lòng không cam tâm tình nguyện, cần gì phải quỳ xuống? Sao, lẽ nào quận chúa kính rượu, ta phải cảm kích, phải cảm thấy hổ thẹn hay sao?”

“……”

“Là quận chúa một bên tình nguyện, nhất định muốn ta nhận lễ này, nhất định muốn ta nợ ân tình này. Ta không thấy cảm kích, không thấy hổ thẹn, chỉ cảm thấy thật oan uổng, cũng thật hoảng sợ!”

“Một bên tình nguyện?…… Ta một bên tình nguyện sao?”

“Chiêu Nguyệt quận chúa, người trước nay luôn vậy mà.”

Nàng quăng ra những lời này, ngay cả lễ nghi cũng chẳng buồn nhận nữa, xoay người vội vàng rời khỏi thủy đài.

Tần Quan Chu nắm chặt hai tay, bước chân lao mỗi lúc một nhanh. Gió lạnh thê lương đều phả vào người nàng, nàng lạnh vô cùng, lòng vẫn nặng trịch. Đợi tới nơi không người mới dừng lại, không nhịn được mà toàn thân run rẩy, tay nắm chặt thành quyền, móng tay gần như sắp khảm vào da thịt lòng bàn tay, đâm đến đau đớn. Nhưng nàng vẫn đang cố kìm nén, răng hận không thể cắn nát, cũng đang thiên nhẫn vạn nhẫn, không được để người khác nhìn ra— nàng đang lo lắng.

“Không đau sao?”

Bàn tay ấm áp đặt lên bả vai đang run rẩy của nàng, lại theo cánh tay đi xuống, đẩy ngón tay nàng đang nắm chặt ra.

Tần Quan Chu vội vàng xoay người lại, ngẩng đầu lên liền trông thấy Ngụy Thính Phong.

Ngụy Thính Phong nâng cổ tay nàng lên, lật xem thấy vết bóp đỏ tím giữa lòng bàn tay trắng mịn của nàng, mím môi, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu.

Đầu ngón tay nàng cũng đang run rẩy.

Ngụy Thính Phong thở dài một tiếng, nói: “Thành Bích, muốn khóc thì khóc đi, đừng nhịn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương