Đào Hoa Cẩm Lãng
-
Chương 11
Nói chung phu thê ly tâm, đồng sàng dị mộng*, luôn phát hiện lời nói dối đầu tiên của đối phương nhưng lại vờ như không biết gì.
*Sống cùng nhau nhưng không chung suy nghĩ và chí hướng.
Tần Quan Chu nguyện cầu cho lời cầu viện của Lương Thận Hành được thuận lợi để có thể mau chóng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, vì vậy nàng quyết định sẽ không hỏi hắn rốt cuộc đã đi đến tửu quán nào, đã gặp người nào…
Nàng không dám hỏi, nhưng Chiêu Nguyệt lại rất muốn biết, vị phu nhân không ngừng được nhắc đến trong miệng Lương Thận Hành rốt cuộc là nữ nhân như thế nào.
Đương nhiên Chiêu Nguyệt sẽ không giở thủ đoạn diễu võ dương oai trước mặt Tần thị, bởi vì nàng ta vốn không để Tần thị trong mắt, nếu xem nàng là đối thủ đó mới là hạ thấp thân phận tôn quý của quận chúa nước Cao Ly.
Nàng ta chỉ đứng ở xa mà quan sát nàng, Tần thị kia tướng mạo đoan trang thanh tú, không được coi là đại mỹ nhân, nhưng mặt mày dịu dàng một cách kỳ lạ, khi đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Lương Thận Hành, trong mắt đều lấp lánh ánh sao.
Nghĩ lại khi mỗi nữ nhân nhìn về phía tình lang của mình, trong mắt đều có thứ ánh sáng như vậy.
Ngoại trừ những điều này, Chiêu Nguyệt không nhìn ra Tần thị có chỗ nào hơn người.
Ngón tay Tần thị thon dài trắng nõn, đang giúp Lương Thận Hành buộc đai áo choàng, môi mấp máy, thấp giọng như đang dặn dò gì đó.
Lương Thận Hành chăm chú lắng nghe nàng, khóe môi nhếch lên ý cười. Ở trước mặt nàng, hắn không giống một bạch y tướng quân lúc nào cũng điềm tĩnh đĩnh đạc, trên mặt xuất hiện thần thái của một chàng thiếu niên.
Có lẽ nghe được một câu nói vui vẻ, mắt Lương Thận Hành bỗng sáng rực lên, nhân lúc nàng không để ý mà lướt môi qua trán náng một nụ hôn chớp nhoáng.
Tần thị ngay lập tức đỏ mặt, trách mắng trừng mắt lườm Lương Thận Hành, trong miệng phàn nàn hắn không hiểu lễ nghi.
Lương Thận Hành liền nắm chặt tay nàng, cẩn thận ôm nàng vào lòng.
Hắn cúi thấp đầu xuống, gần như dán vào bên tai Tần thị, hạ giọng xin lỗi nhận sai với nàng.
Người này nói là nhận sai nhưng lại càng giống như đang ve vãn trêu đùa, vài ba câu đã chọc cho mặt nàng càng thêm đỏ ửng. Thấy nàng ngượng ngùng, Lương Thận Hành như đạt được ý muốn liền bật cười ha hả, vươn tay kéo nàng vào trong ngực, che đi vẻ xấu hổ kiều diễm trên gương mặt nàng.
Hai người dính lấy nhau như keo, âu yếm hồi lâu. Chiêu Nguyệt không nghĩ Lương Thận Hành còn có một mặt như vậy, bởi vì quá kinh ngạc và cũng quá thích thú nên nhất thời không thể rời mắt được.
Ánh sáng trong mắt nàng ta cuồn cuộn rực rỡ, thầm nghĩ lẽ nào nàng ta lại thua kém Tần thị sao? Tại sao Lương Thận Hành luôn hành xử lạnh nhạt với nàng ta, mời rượu nhưng hắn năm lần bảy lượt khước từ nàng, chỉ tiến gần hắn một chút liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của hắn: “Thất lễ rồi?”
Nếu như Lương Thận Hành đối xử với nàng ta tốt bằng một phần mười như đối với Tần thị, đừng nói chỉ là cầu tình với Vương thúc, cho dù một ngày nào đó phải chết vì hắn nàng ta cũng cam lòng.
Nàng ta chặn xe ngựa của Lương Thận Hành lại, một nơi cách khách điếm không xa.
Sau khi Lương Thận Hành xuống xe nhìn thấy là nàng ta chợt nhíu mày, hắn tỏ vẻ không vui, trầm giọng cảnh cáo: “Vạn lần mong quận chúa đừng tới quấy rầy phu nhân của ta, bằng không đừng trách ta không nể tình.”
Quận chúa cười nói: “Tướng quân nghĩ nhiều rồi, bổn quận chúa ta chưa chắc đã để nàng ta vào mắt. Ta tới tìm chàng là muốn hỏi, điều kiện ta đưa ra ngày hôm đó, chàng suy nghĩ như thế nào?”
“Đa tạ ý tốt của quận chúa. Ta đã suy nghĩ rất kỹ, điều kiện của quận chúa, ta không đáp ứng được.”
“Đêm đó chàng uống say, có thể nhất thời nghĩ không thông.”
Lương Thận Hành cố kiềm chế chút nhẫn nại cuối cùng, từ tốn giải thích: “Quận chúa có thể không biết, ta cùng phu nhân kết tóc phu thê từ thời niên thiếu, ròng rã nhiều năm trời cùng nhau trải qua những ngày tháng thanh bần khốn khổ, bởi vì nàng bất ly bất khí* (không rời không bỏ), sinh tử tương tùy mới có Lương Thận Hành của ngày hôm nay. Ta đối với phu nhân không chỉ là yêu mà còn rất cảm kích nàng, vì thế, ta không dám có một chút phụ lòng. Hơn nữa, Tần thị làm thê ta hơn mười năm, vẫn luôn hiền lương thục đức, chuyên cần chăm lo việc nhà, chưa phạm thất xuất*, cũng có lý do tam bất khứ*. Nếu như tại hạ nghênh thú quận chúa làm thê, rời bỏ nàng ấy, Lương Thận Hành ta đây sao xứng đáng với ai?”
– bất ly bất khí* không rời không bỏ
-*thất xuất* phụ nữ trung quốc thời xưa có bảy điều không được phạm: đi ngược lại với cha mẹ, không có con, đi vơi tình nhân, ghen tuông, bệnh tật, nói nhiều, trộm cắp
-*tam bất khứ*. phụ nữ trung quốc thời xưa có ba lý do không thể rời đi: Thứ nhất, “không có việc gì phải về cưới”: ám chỉ người vợ không có cha mẹ đi được; Thứ hai, “ba năm để tang”: là vợ đã để tang cha – mẹ ba năm; Thứ ba, “Vợ không được bỏ rơi”: dùng để chỉ người chồng nghèo hèn khi lấy được vợ, nhưng sau này giàu có.
“Bổn quận chúa cũng là nhìn trúng tính tình trọng tình trọng nghĩa của chàng, nếu như chàng vì thế mà rời bỏ nàng ta, chính ta cũng sẽ xem thường chàng.” Chiêu Nguyệt một tay chắp sau lưng, một tay cuộn lấy bím tóc trước ngực, cười nói: “Lương tướng quân, ta không cần chàng phải từ bỏ nàng ta, chỉ cần chàng nạp ta làm chính thê.”
Đôi mày anh tuấn của Lương Thận Hành khẽ chau lại, tiếp đãi với nữ nhân như nàng ta, hắn có chút bất lực.
“Chàng yên tâm, Tần thị mặc dù làm thiếp, lui về sau thì ta cũng sẽ không bạc đãi nàng ta …Đương nhiên, ta vốn không rộng lượng đến mức mà coi nàng ta như tỷ muội. Tất cả bởi vì nàng từng đối xử tốt với chàng, có ân với chàng, về phương diện tình cảm này, ta mới có thể cảm kích nàng ta, hậu đãi nàng ta.”
Sự kiên nhẫn của Lương Thận Hành sắp đến giới hạn, lạnh lùng nói: “Tại hạ không dám ủy khuất quận chúa, người là viên minh châu trong tay Hàn Dã vương, là kim chi ngọc diệp của Cao Ly quốc, thiên hạ biết bao anh hùng hào kiệt luôn sẵn sàng trở thành vị hôn phu của quận chúa, hà tất phải…”
“Nhưng những người đó, ta đều không thích.”
Chiêu Nguyệt mỉm cười, cũng không tranh biện với hắn nữa mà chỉ nói: “Lương tướng quân, ta nha, cũng không cưỡng bách chàng. Ta thật lòng mong chàng có thể đánh tan quân giặc, bách chiến bách thắng trở về trong vinh quang, cũng sớm có thể chặt đứt tâm tư của ta…Có thể ngày nào đó chàng hồi tâm chuyển ý, ta vẫn đợi chàng.”
Chiêu Nguyệt đem hôn sự này giao cho trời xanh quyết định, nếu như Lương Thận Hành không phải lang quân như ý của nàng ta, nhất định sẽ phù hộ hắn đẩy lùi Man Khương.
Nhưng đáng tiếc, trời xanh không phải “Đông phong”
Quân Man Khương đã dự trữ lương thảo trong suốt vụ đông rét mướt, tĩnh dưỡng binh mã, sau đó giữa mùa xuân bất ngờ tấn công quân doanh của Bắc Vực, đại phá quân tâm, thuận thế tiến quân thần tốc, nhanh chóng chiếm được tòa thành trì lớn thứ hai.
Quân Man Khương vô cùng oán hận Đại Chu, tích tụ đã được trăm năm, dân Man Khương tàn bạo ác độc, xưa nay dựa vào giết chóc mà lập uy, vào thành thì cướp, đốt, giết, hiếp, tàn sát khắp thành.
…
Không lâu sau đó, Chiêu Nguyệt nhận được thư của Lương Thận Hành.
Nàng ta đích thân vào cung, quỳ gối vượt qua tám mốt bậc thang, một đường cầu đến chính điện cung đình, quỳ gối thỉnh Vương thúc xuất binh tương viện.
Nàng ta được Hàn Dã vương sủng ái chẳng qua đều là nhờ vào thanh danh và công trạng của phụ thân nàng ta, mà thân phận của nàng ta lại là quận chúa Cao Ly, cũng phải gánh vác trách nhiệm, lập lời thề với tướng sĩ có thể sẽ bỏ mạng trong cuộc giao tranh này.
Cao Ly xuất binh cứu viện Đại Chu, hai nước nhanh chóng hàn gắn mối quan hệ.
Mặc dù không thể gạt bỏ hết được những hiềm khích từ trước đến nay, nhưng Hàn Dã vương cũng phải bó tay với tính tình ương ngạnh cứng đầu của Chiêu Nguyệt. Hơn nữa lần xuất binh tương trợ Đại Chu này cũng giống như lời Lương Thận Hành đã nói lúc trước, Cao Ly được lợi nhiều hơn là hại.
Cao Ly gấp rút xuất binh tiếp viện theo kế sách của của Lương Thận Hành, tập kích bất ngờ từ phía sau đối phương, đánh cho quân Man Khương không kịp trở tay.
Lúc quân sĩ Đại Chu trong lòng đang đè nặng cơn giận bị tàn sát, sau khi đã thành công bao vây xung quanh thành lũy, ý chí phản công bùng nổ, dưới sự chỉ huy của Lương Thận Hành đã đoạt lại thành trì sau một lần tiến công, đánh cho quân Man Khương phải tháo chạy bạt mạng.
Trận đánh này kéo dài nửa năm, viện quân chậm chạp của Đại Chu cũng đã tới, trở thành cọng rơm áp đảo cuối cùng với Man Khương.
Lãnh chúa Man Khương cuối cùng đã ký thư đình chiến, đầu hàng với Đại Chu.
Sau chiến thắng đó, Lương Thận Hành đến vương đô Cao Ly đúng như hẹn ước để tạ ơn Hàn Dã vương.
Lúc này hắn mặc chiến giáp màu bạc mà đến, tay phải nâng mũ giáp, thân hình cao ngất đứng trước cung điện, cẩn thận hành lễ cảm tạ Hàn Dã vương.
Lúc này Chiêu Nguyệt đang đứng mài mực bên cạnh Vương thúc, quan sát gương mặt hơi xanh xao cùng thần sắc lạnh lùng của Lương Thận Hành. Khí chất nhẹ nhàng tao nhã đã không còn, sát khí vẫn chưa tiêu tan, vẻ hung tợn vẫn đang hiện tồn giữa hai hàng lông mày, sự áp chế khiến người khác phải khiếp sợ.
Hàn Dã vương lệnh cho Chiêu Nguyệt lui xuống: “Ta có vài lời muốn nói với Lương tướng quân.”
Chiêu Nguyệt không tình nguyện lắm nhưng không thể làm trái lệnh của Vương thúc, trước khi đi lại lặng lẽ kéo ống tay áo Lương Thận Hành, nhỏ giọng nói: “Ta đợi chàng.”
Lương Thận Hành mím môi, trong ánh mắt mong đợi của Chiêu Nguyệt, miễn cưỡng gật đầu.
Đợi sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Hàn Dã vương liền hỏi thẳng: “Chắc hẳn Lương tướng quân sẽ không khờ dại cho rằng ta chỉ vì lời khẩn cầu của Chiêu Nguyệt mà quyết định phái binh viện trợ chứ?”
Lương Thận Hành nói: “Đại Chu cùng Cao Ly núi sông liền kề, kết thù chi bằng kết đồng minh, lần này Cao Ly đưa viện binh chính là cơ hội tốt để hai bên hòa thuận.”
Hàn Dã vương cười nói tiếp: “Ta vẫn luôn coi Chiêu Nguyệt như nữ nhi thân sinh ruột thịt, nàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, tính tình quật cường, đã quyết chuyện gì tuyệt đối sẽ không đổi ý, ngay cả ta cũng đều không có cách nào quản được nàng ta.”
Lương Thận Hành trầm mặc.
“Nàng một lòng muốn gả cho ngươi, ta đã cùng hoàng đế Đại Chu nói qua về việc này, hắn vô cùng nguyện ý cùng Cao Ly kết thành quan hệ thông gia. Đến khi ngươi thành thân với Chiêu Nguyệt, hắn sẽ phong tước cho ngươi thành Vương hầu một phương.”
Lương Thận Hành thì thầm gần như không thể nghe thấy: “Trong nhà của ta đã có chính thê, mong rằng…”
Hàn Dã vương gần như biết hắn muốn nói gì, Chiêu Nguyệt muốn gả cho hạng người gì, hắn thân làm thúc phụ chắc chắn phải tìm hiểu qua gia cảnh ngọn nguồn của người đó.
Hàn Dã vương đã sớm điều tra rõ Lương Thận Hành vì sao mà trở nên giàu sang, cũng biết trong nhà hắn đã có một vị hiền thê.
“Ta cho ngươi một cơ hội.” Hàn Dã vương nói.
Lương Thận Hành nhướng máy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Trước khi hôn lễ được cử hành, nếu ngươi có thể tìm tới cho ta bảo kiếm “Trục Tinh” trong tay kiếm khách ở Bắc Vực, ta sẽ tự mình làm chủ, hủy bỏ chuyện hôn ước này. Đương nhiên, ngươi cũng không làm Vương hầu được nữa.”
Lương Thận Hành sửng sốt.
Hàn Dã vương ngâm nga cười nói: “Nếu Lương tướng quân luyến tiếc, coi như ta chưa nói. Phải làm thế nào, là do chính ngươi lựa chọn.”
Lương Thận Hành trầm mặc một lát, hồi lâu sau mới phản ứng lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lóe lên một tia sáng, xác nhận nói: “Trục Tinh sao?”
“Đúng vậy.”
*Sống cùng nhau nhưng không chung suy nghĩ và chí hướng.
Tần Quan Chu nguyện cầu cho lời cầu viện của Lương Thận Hành được thuận lợi để có thể mau chóng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, vì vậy nàng quyết định sẽ không hỏi hắn rốt cuộc đã đi đến tửu quán nào, đã gặp người nào…
Nàng không dám hỏi, nhưng Chiêu Nguyệt lại rất muốn biết, vị phu nhân không ngừng được nhắc đến trong miệng Lương Thận Hành rốt cuộc là nữ nhân như thế nào.
Đương nhiên Chiêu Nguyệt sẽ không giở thủ đoạn diễu võ dương oai trước mặt Tần thị, bởi vì nàng ta vốn không để Tần thị trong mắt, nếu xem nàng là đối thủ đó mới là hạ thấp thân phận tôn quý của quận chúa nước Cao Ly.
Nàng ta chỉ đứng ở xa mà quan sát nàng, Tần thị kia tướng mạo đoan trang thanh tú, không được coi là đại mỹ nhân, nhưng mặt mày dịu dàng một cách kỳ lạ, khi đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Lương Thận Hành, trong mắt đều lấp lánh ánh sao.
Nghĩ lại khi mỗi nữ nhân nhìn về phía tình lang của mình, trong mắt đều có thứ ánh sáng như vậy.
Ngoại trừ những điều này, Chiêu Nguyệt không nhìn ra Tần thị có chỗ nào hơn người.
Ngón tay Tần thị thon dài trắng nõn, đang giúp Lương Thận Hành buộc đai áo choàng, môi mấp máy, thấp giọng như đang dặn dò gì đó.
Lương Thận Hành chăm chú lắng nghe nàng, khóe môi nhếch lên ý cười. Ở trước mặt nàng, hắn không giống một bạch y tướng quân lúc nào cũng điềm tĩnh đĩnh đạc, trên mặt xuất hiện thần thái của một chàng thiếu niên.
Có lẽ nghe được một câu nói vui vẻ, mắt Lương Thận Hành bỗng sáng rực lên, nhân lúc nàng không để ý mà lướt môi qua trán náng một nụ hôn chớp nhoáng.
Tần thị ngay lập tức đỏ mặt, trách mắng trừng mắt lườm Lương Thận Hành, trong miệng phàn nàn hắn không hiểu lễ nghi.
Lương Thận Hành liền nắm chặt tay nàng, cẩn thận ôm nàng vào lòng.
Hắn cúi thấp đầu xuống, gần như dán vào bên tai Tần thị, hạ giọng xin lỗi nhận sai với nàng.
Người này nói là nhận sai nhưng lại càng giống như đang ve vãn trêu đùa, vài ba câu đã chọc cho mặt nàng càng thêm đỏ ửng. Thấy nàng ngượng ngùng, Lương Thận Hành như đạt được ý muốn liền bật cười ha hả, vươn tay kéo nàng vào trong ngực, che đi vẻ xấu hổ kiều diễm trên gương mặt nàng.
Hai người dính lấy nhau như keo, âu yếm hồi lâu. Chiêu Nguyệt không nghĩ Lương Thận Hành còn có một mặt như vậy, bởi vì quá kinh ngạc và cũng quá thích thú nên nhất thời không thể rời mắt được.
Ánh sáng trong mắt nàng ta cuồn cuộn rực rỡ, thầm nghĩ lẽ nào nàng ta lại thua kém Tần thị sao? Tại sao Lương Thận Hành luôn hành xử lạnh nhạt với nàng ta, mời rượu nhưng hắn năm lần bảy lượt khước từ nàng, chỉ tiến gần hắn một chút liền nghe được giọng nói lạnh nhạt của hắn: “Thất lễ rồi?”
Nếu như Lương Thận Hành đối xử với nàng ta tốt bằng một phần mười như đối với Tần thị, đừng nói chỉ là cầu tình với Vương thúc, cho dù một ngày nào đó phải chết vì hắn nàng ta cũng cam lòng.
Nàng ta chặn xe ngựa của Lương Thận Hành lại, một nơi cách khách điếm không xa.
Sau khi Lương Thận Hành xuống xe nhìn thấy là nàng ta chợt nhíu mày, hắn tỏ vẻ không vui, trầm giọng cảnh cáo: “Vạn lần mong quận chúa đừng tới quấy rầy phu nhân của ta, bằng không đừng trách ta không nể tình.”
Quận chúa cười nói: “Tướng quân nghĩ nhiều rồi, bổn quận chúa ta chưa chắc đã để nàng ta vào mắt. Ta tới tìm chàng là muốn hỏi, điều kiện ta đưa ra ngày hôm đó, chàng suy nghĩ như thế nào?”
“Đa tạ ý tốt của quận chúa. Ta đã suy nghĩ rất kỹ, điều kiện của quận chúa, ta không đáp ứng được.”
“Đêm đó chàng uống say, có thể nhất thời nghĩ không thông.”
Lương Thận Hành cố kiềm chế chút nhẫn nại cuối cùng, từ tốn giải thích: “Quận chúa có thể không biết, ta cùng phu nhân kết tóc phu thê từ thời niên thiếu, ròng rã nhiều năm trời cùng nhau trải qua những ngày tháng thanh bần khốn khổ, bởi vì nàng bất ly bất khí* (không rời không bỏ), sinh tử tương tùy mới có Lương Thận Hành của ngày hôm nay. Ta đối với phu nhân không chỉ là yêu mà còn rất cảm kích nàng, vì thế, ta không dám có một chút phụ lòng. Hơn nữa, Tần thị làm thê ta hơn mười năm, vẫn luôn hiền lương thục đức, chuyên cần chăm lo việc nhà, chưa phạm thất xuất*, cũng có lý do tam bất khứ*. Nếu như tại hạ nghênh thú quận chúa làm thê, rời bỏ nàng ấy, Lương Thận Hành ta đây sao xứng đáng với ai?”
– bất ly bất khí* không rời không bỏ
-*thất xuất* phụ nữ trung quốc thời xưa có bảy điều không được phạm: đi ngược lại với cha mẹ, không có con, đi vơi tình nhân, ghen tuông, bệnh tật, nói nhiều, trộm cắp
-*tam bất khứ*. phụ nữ trung quốc thời xưa có ba lý do không thể rời đi: Thứ nhất, “không có việc gì phải về cưới”: ám chỉ người vợ không có cha mẹ đi được; Thứ hai, “ba năm để tang”: là vợ đã để tang cha – mẹ ba năm; Thứ ba, “Vợ không được bỏ rơi”: dùng để chỉ người chồng nghèo hèn khi lấy được vợ, nhưng sau này giàu có.
“Bổn quận chúa cũng là nhìn trúng tính tình trọng tình trọng nghĩa của chàng, nếu như chàng vì thế mà rời bỏ nàng ta, chính ta cũng sẽ xem thường chàng.” Chiêu Nguyệt một tay chắp sau lưng, một tay cuộn lấy bím tóc trước ngực, cười nói: “Lương tướng quân, ta không cần chàng phải từ bỏ nàng ta, chỉ cần chàng nạp ta làm chính thê.”
Đôi mày anh tuấn của Lương Thận Hành khẽ chau lại, tiếp đãi với nữ nhân như nàng ta, hắn có chút bất lực.
“Chàng yên tâm, Tần thị mặc dù làm thiếp, lui về sau thì ta cũng sẽ không bạc đãi nàng ta …Đương nhiên, ta vốn không rộng lượng đến mức mà coi nàng ta như tỷ muội. Tất cả bởi vì nàng từng đối xử tốt với chàng, có ân với chàng, về phương diện tình cảm này, ta mới có thể cảm kích nàng ta, hậu đãi nàng ta.”
Sự kiên nhẫn của Lương Thận Hành sắp đến giới hạn, lạnh lùng nói: “Tại hạ không dám ủy khuất quận chúa, người là viên minh châu trong tay Hàn Dã vương, là kim chi ngọc diệp của Cao Ly quốc, thiên hạ biết bao anh hùng hào kiệt luôn sẵn sàng trở thành vị hôn phu của quận chúa, hà tất phải…”
“Nhưng những người đó, ta đều không thích.”
Chiêu Nguyệt mỉm cười, cũng không tranh biện với hắn nữa mà chỉ nói: “Lương tướng quân, ta nha, cũng không cưỡng bách chàng. Ta thật lòng mong chàng có thể đánh tan quân giặc, bách chiến bách thắng trở về trong vinh quang, cũng sớm có thể chặt đứt tâm tư của ta…Có thể ngày nào đó chàng hồi tâm chuyển ý, ta vẫn đợi chàng.”
Chiêu Nguyệt đem hôn sự này giao cho trời xanh quyết định, nếu như Lương Thận Hành không phải lang quân như ý của nàng ta, nhất định sẽ phù hộ hắn đẩy lùi Man Khương.
Nhưng đáng tiếc, trời xanh không phải “Đông phong”
Quân Man Khương đã dự trữ lương thảo trong suốt vụ đông rét mướt, tĩnh dưỡng binh mã, sau đó giữa mùa xuân bất ngờ tấn công quân doanh của Bắc Vực, đại phá quân tâm, thuận thế tiến quân thần tốc, nhanh chóng chiếm được tòa thành trì lớn thứ hai.
Quân Man Khương vô cùng oán hận Đại Chu, tích tụ đã được trăm năm, dân Man Khương tàn bạo ác độc, xưa nay dựa vào giết chóc mà lập uy, vào thành thì cướp, đốt, giết, hiếp, tàn sát khắp thành.
…
Không lâu sau đó, Chiêu Nguyệt nhận được thư của Lương Thận Hành.
Nàng ta đích thân vào cung, quỳ gối vượt qua tám mốt bậc thang, một đường cầu đến chính điện cung đình, quỳ gối thỉnh Vương thúc xuất binh tương viện.
Nàng ta được Hàn Dã vương sủng ái chẳng qua đều là nhờ vào thanh danh và công trạng của phụ thân nàng ta, mà thân phận của nàng ta lại là quận chúa Cao Ly, cũng phải gánh vác trách nhiệm, lập lời thề với tướng sĩ có thể sẽ bỏ mạng trong cuộc giao tranh này.
Cao Ly xuất binh cứu viện Đại Chu, hai nước nhanh chóng hàn gắn mối quan hệ.
Mặc dù không thể gạt bỏ hết được những hiềm khích từ trước đến nay, nhưng Hàn Dã vương cũng phải bó tay với tính tình ương ngạnh cứng đầu của Chiêu Nguyệt. Hơn nữa lần xuất binh tương trợ Đại Chu này cũng giống như lời Lương Thận Hành đã nói lúc trước, Cao Ly được lợi nhiều hơn là hại.
Cao Ly gấp rút xuất binh tiếp viện theo kế sách của của Lương Thận Hành, tập kích bất ngờ từ phía sau đối phương, đánh cho quân Man Khương không kịp trở tay.
Lúc quân sĩ Đại Chu trong lòng đang đè nặng cơn giận bị tàn sát, sau khi đã thành công bao vây xung quanh thành lũy, ý chí phản công bùng nổ, dưới sự chỉ huy của Lương Thận Hành đã đoạt lại thành trì sau một lần tiến công, đánh cho quân Man Khương phải tháo chạy bạt mạng.
Trận đánh này kéo dài nửa năm, viện quân chậm chạp của Đại Chu cũng đã tới, trở thành cọng rơm áp đảo cuối cùng với Man Khương.
Lãnh chúa Man Khương cuối cùng đã ký thư đình chiến, đầu hàng với Đại Chu.
Sau chiến thắng đó, Lương Thận Hành đến vương đô Cao Ly đúng như hẹn ước để tạ ơn Hàn Dã vương.
Lúc này hắn mặc chiến giáp màu bạc mà đến, tay phải nâng mũ giáp, thân hình cao ngất đứng trước cung điện, cẩn thận hành lễ cảm tạ Hàn Dã vương.
Lúc này Chiêu Nguyệt đang đứng mài mực bên cạnh Vương thúc, quan sát gương mặt hơi xanh xao cùng thần sắc lạnh lùng của Lương Thận Hành. Khí chất nhẹ nhàng tao nhã đã không còn, sát khí vẫn chưa tiêu tan, vẻ hung tợn vẫn đang hiện tồn giữa hai hàng lông mày, sự áp chế khiến người khác phải khiếp sợ.
Hàn Dã vương lệnh cho Chiêu Nguyệt lui xuống: “Ta có vài lời muốn nói với Lương tướng quân.”
Chiêu Nguyệt không tình nguyện lắm nhưng không thể làm trái lệnh của Vương thúc, trước khi đi lại lặng lẽ kéo ống tay áo Lương Thận Hành, nhỏ giọng nói: “Ta đợi chàng.”
Lương Thận Hành mím môi, trong ánh mắt mong đợi của Chiêu Nguyệt, miễn cưỡng gật đầu.
Đợi sau khi Chiêu Nguyệt rời đi, Hàn Dã vương liền hỏi thẳng: “Chắc hẳn Lương tướng quân sẽ không khờ dại cho rằng ta chỉ vì lời khẩn cầu của Chiêu Nguyệt mà quyết định phái binh viện trợ chứ?”
Lương Thận Hành nói: “Đại Chu cùng Cao Ly núi sông liền kề, kết thù chi bằng kết đồng minh, lần này Cao Ly đưa viện binh chính là cơ hội tốt để hai bên hòa thuận.”
Hàn Dã vương cười nói tiếp: “Ta vẫn luôn coi Chiêu Nguyệt như nữ nhi thân sinh ruột thịt, nàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, tính tình quật cường, đã quyết chuyện gì tuyệt đối sẽ không đổi ý, ngay cả ta cũng đều không có cách nào quản được nàng ta.”
Lương Thận Hành trầm mặc.
“Nàng một lòng muốn gả cho ngươi, ta đã cùng hoàng đế Đại Chu nói qua về việc này, hắn vô cùng nguyện ý cùng Cao Ly kết thành quan hệ thông gia. Đến khi ngươi thành thân với Chiêu Nguyệt, hắn sẽ phong tước cho ngươi thành Vương hầu một phương.”
Lương Thận Hành thì thầm gần như không thể nghe thấy: “Trong nhà của ta đã có chính thê, mong rằng…”
Hàn Dã vương gần như biết hắn muốn nói gì, Chiêu Nguyệt muốn gả cho hạng người gì, hắn thân làm thúc phụ chắc chắn phải tìm hiểu qua gia cảnh ngọn nguồn của người đó.
Hàn Dã vương đã sớm điều tra rõ Lương Thận Hành vì sao mà trở nên giàu sang, cũng biết trong nhà hắn đã có một vị hiền thê.
“Ta cho ngươi một cơ hội.” Hàn Dã vương nói.
Lương Thận Hành nhướng máy, hỏi: “Chuyện gì?”
“Trước khi hôn lễ được cử hành, nếu ngươi có thể tìm tới cho ta bảo kiếm “Trục Tinh” trong tay kiếm khách ở Bắc Vực, ta sẽ tự mình làm chủ, hủy bỏ chuyện hôn ước này. Đương nhiên, ngươi cũng không làm Vương hầu được nữa.”
Lương Thận Hành sửng sốt.
Hàn Dã vương ngâm nga cười nói: “Nếu Lương tướng quân luyến tiếc, coi như ta chưa nói. Phải làm thế nào, là do chính ngươi lựa chọn.”
Lương Thận Hành trầm mặc một lát, hồi lâu sau mới phản ứng lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị lóe lên một tia sáng, xác nhận nói: “Trục Tinh sao?”
“Đúng vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook