“Thôi lướt!”

Nam Thái Gia một lần nữa đẩy cô ra:

“Em tưởng có được tôi mà dễ à?”

Thiều Vân San bị câu hỏi của anh làm cho ngây người mất một lúc. Cô suýt chút nữa thì quên, người đàn ông này thủ thân như ngọc, không có bừa bãi như mấy nam phụ khác cô hay viết. Nam Thái Gia vì ám ảnh cưỡng chế nên rất kén chọn phụ nữ, nguyên tác anh ta chỉ thích ngủ với Nữ Nữ nhà cô thôi.

Mà tên Nam Thái Gia này nếu không chịu ngủ với cô thì cũng đừng có tơ tưởng tới việc ngủ với con gái của cô nhé!

Cô dè bỉu trong lòng.

Ngoài mặt cô sán tới người anh, ra vẻ chấp nhận mà nói:

“Vậy thôi. Thế này cũng đủ rồi.”

Nam Thái Gia nhìn nhìn cô, không chấp nhận nổi.

Hai người cứ ngồi trong tư thế thân mật như vậy, được một lúc thì Vương Lục gọi điện thoại tới cho Thiều Vân San. Nam Thái Gia cũng nhìn thấy người gọi đến, anh để ý nhưng lại như vô tình hỏi:

“Dạo này em hay qua lại với người này nhỉ?”

Thiều Vân San vì anh không chịu ngủ với mình nên có chút giận, không đáp lời anh mà nghe máy của Vương Lục ngay.

“Alo.”

Cô cố ý nói chuyện thật ngọt ngào với Vương Lục:

“Đi chơi á? Tôi tưởng anh có lịch đi công tác mà… Ồ, vậy được… tối nay mấy giờ?”


Nam Thái Gia đánh hơi được mùi nguy hiểm, anh trừng mắt nhìn cô. Thấy cô không thèm nhìn mình, anh chủ động ôm má cô quay lại, ép cô nhìn anh. Anh dùng khẩu hình miệng hỏi:

‘Em định đi đâu?’

Thiều Vân San chỉ chỉ vào điện thoại, khẩu hình miệng đáp:

‘Anh ấy rủ tôi đi chơi.’

‘Không được.’

Nam Thái Gia không đồng ý.

Thiều Vân San nhếch môi khinh bỉ, xong, lúc cô vừa định lên tiếng nói đồng ý với Vương Lục thì Nam Thái Gia đã nhanh hơn một bước. Bàn tay to lớn của anh bịt miệng cô, khiến cho câu nói vừa ra khỏi miệng trở thành âm thanh ú ớ không rõ.

Nam Thái Gia ghì chặt cô trong lòng, anh đè giọng của mình xuống, cố ý phát ra âm thanh rên rỉ ái muội:

“A… chị… định đi đâu? Chúng ta còn chưa xong mà… ưm a…”

Thiều Vân San đỏ bừng mặt, há hốc miệng nhìn anh bày tỏ thái độ không thể tin được khi Nam Thái Gia đã làm trò vô liêm sỉ như thế. Đầu bên kia Vương Lục nín lặng mất một lúc.

Nam Thái Gia vẫn chưa dừng lại, anh tiếp tục giở giọng như thể đang thực sự làm gì đó cùng cô:

“Nào… hôm nay để em phục vụ chị đến tận đêm nha a a a…”

Thiều Vân San không còn mặt mũi để nói tiếp với Vương Lục, cô vội tắt bụp điện thoại, vứt nó lên mặt bàn rồi quay sang tính sổ với Nam Thái Gia.

Nam Thái Gia đạt được mục đích, anh tự khắc buông cô ra rồi cười lăn cười bò. Thiều Vân San dùng tay đánh liên tiếp vào người anh:

“Tên khốn nhà anh, anh giở trò gì đấy hả?”

Bị cô đánh nhưng Nam Thái Gia không thấy đau, anh vẫn còn cười.

Thiều Vân San tức không chịu được, cô chỉ tay vào ngực anh thách thức:

“Có giỏi thì rên trên giường đi, nếu không thì đừng có chọc phá tôi.”

Ý cô là cô không thích nghe anh phát ra mấy thứ âm thanh đó, nó thực sự rất giống thuốc kích dục, cảm giác như đang trong cuộc yêu khiến cô sắp phát điên lên.

Nam Thái Gia đột nhiên không cười nữa, anh nhìn cô, gương mặt cô đỏ bừng không biết vì thẹn hay vì giận. Nhưng trông thật có chút đáng yêu, vậy là anh lại vòng tay ôm vai cô, bị cô đẩy ra nhưng không hề hấn gì.

Anh thì thầm:

“Có muốn về nhà tôi không?”

“…”

Câu hỏi thẳng thắn như vậy khiến Thiều Vân San không ngờ tới, cô hoang mang đáp:

“Không phải anh không thích… với tôi à?”

Nam Thái Gia nhìn cô khó hiểu:


“Tai nào của em nghe thấy tôi nói vậy?”

“Ô, nãy ý anh nói là vậy còn gì?”

Nam Thái Gia bất lực giải thích:

“Không phải không thích, chỉ là tôi không muốn em vô trách nhiệm như vậy… San… vậy rốt cuộc em có muốn về nhà cùng với tôi không?”

Ý là có muốn về nhà ngủ với anh không?

Thiều Vân San trả lời ‘có’ không được, trả lời ‘không’ thì hơi dối lòng. Cô bất đắc dĩ nói:

“Thôi, ngủ với anh mà phải chịu trách nhiệm với anh, tôi không làm nổi. Tôi thà đi tìm người khác còn hơn, người ta chưa chắc đẹp trai bằng anh nhưng ít nhất còn có tướng số tốt, tôi ‘abcxyz’ cũng yên tâm.”

“Thiều Vân San! Em nói thế là có ý gì?”

Nam Thái Gia không cam tâm.

Cô thản nhiên trả lời:

“Tôi nói thật, tướng số của anh… có khi so với một người tôi vơ bừa ngoài đường thì nó cũng không tốt bằng người ta.”

Cô không muốn nói lời tàn nhẫn như thế, nhưng ai bảo anh cứ thích hơn thua với Hàng Thương Lan, ai bảo anh cứ thích nhớ tới Thanh Hàn Nữ cơ. Nếu anh không chịu sửa thì sự thật nó còn kinh khủng hơn thế nữa là.

Nam Thái Gia giận rồi, biểu hiện liếc xéo cô rồi quay đi. Anh ngồi lặng thinh trên ghế, không biết nghĩ ngợi cái gì.

“Này…”

Cô chạm khẽ vào người anh.

Anh lạnh lùng tránh thoát khỏi tay cô.

“Đừng có chạm vào tôi, có giỏi thì đi mà vớ bừa một người ngoài đường rồi kéo nhau vào khách sạn ‘abcxyz’ đi. Ở đây với tôi làm gì?”

Thiều Vân San bị anh giận dỗi, cô chợt muốn cười mà không dám cười.


“Tôi ví dụ một chút thôi mà…”

“Hừ!”

Nam Thái Gia vẫn tránh cô.

Nghĩ cách để người đàn ông này hết giận mình, sau cùng cô đã đứng lên:

“Đã vậy, anh nhớ mặt tôi đấy nhé! Tôi đi đây, đừng có phá tôi!”

Thiều Vân San đi ra khỏi ghế, Nam Thái Gia liếc liếc dò thám cô.

Anh nghĩ: Cô dám đi thật sao?

Cô nghĩ: Sao tên này không giữ mình lại?

Huhu!!!

Thiều Vân San trong tình thế tự nguyện nhưng bị sự sĩ diện của bản thân ép buộc, cô đi xuống dưới tầng một nơi mà mọi người vẫn đang thưởng nhạc và cùng nhảy. Những điệu nhảy dựa theo sở thích chưa bao giờ có giới hạn, có đủ các dáng nhảy cùng với các kiểu khác nhau. Người có đôi đi đôi, người một mình thì một mình vẫn vui.

Thiều Vân San đưa mắt nhìn về phía ông Lâm và Ngô Thanh Hà, hai người họ đã dùng bữa xong, giờ cũng đang cùng nhau thư giãn theo nhạc. Thiều Vân San híp mắt lại đầy toan tính, nhưng rất nhanh trước khi bọn họ phát hiện cô đã nhìn đi chỗ khác.

Thiều Vân San bắt gặp Nam Thái Gia thực sự đã đứng ở phía lan can quan sát cô. Cô kiêu ngạo quay đi. Tầm mắt đụng phải một người đàn ông ngang tầm tuổi với Nam Thái Gia đi một mình, trên tay trái tay phải của anh ta đều không đeo nhẫn cô mới cẩn trọng cầm lấy ly rượu từ phục vụ đi ngang qua rồi tiến thẳng về phía người đó.

“Xin chào!”

Nghe tiếng phụ nữ nhẹ vang bên tai, người đàn ông cũng rời mắt từ ban nhạc trên sân khấu chuyển sang cô. Giây phút chạm phải gương mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt phượng của Thiều Vân San, đối phương thoáng sững lại:

“Có chuyện gì sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương