Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
-
C113: Đòi ngủ xong bắt đền
Một hai lần thì Nam Thái Gia còn cho rằng là cô bị trúng thuốc nên mới thế, nhưng đến tận sáng mới chấm dứt cuộc yêu thì anh khẳng định chắc chắn do hóc môn tình yêu của cô quá tràn trề dẫn tới ham muốn nhiều mất kiểm soát. Đêm qua đã rất nhiều lần anh nghĩ mình nhất định không để cô dính tới thứ thuốc này thêm bất cứ lần nào nữa, nó vừa hại sức khỏe cô còn đặc biệt hại thận của anh. Anh thiên hướng giữ gìn sức khỏe là trên hết, không thể vì ham muốn nhất thời mà tổn hại về già. Nhưng lần nào nghĩ thế là lần ấy anh càng đẩy thắt lưng nhanh hơn, không biết là để thỏa mãn người con gái hay là vì cảm giác hưng phấn trong lòng mình.
Tóm lại là, đêm qua chỉ có mình cô ngốc nghếch bị thuốc kích dục quay cho mơ màng thôi. Còn Nam Thái Gia thì hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí trong lúc cao trào với cô anh tính toán điều gì, anh làm trò bỉ ổi gì cô đâu có biết đâu?
Thiều Vân San bị quát thì càng khóc lớn hơn, một trong những yếu tố giúp cô kích thích tuyến lệ chính là cảm giác đau nhức thân thể. Nam Thái Gia y như rằng từ giận lại chuyển sang dỗ dành cô. Nhưng anh càng xuống nước cô càng khóc, khóc cho đã, khóc cho thỏa nỗi sợ đêm qua trước đã rồi tính.
Lúc ấy cô cũng đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện từ tầm tối đến tận rạng sáng ngày hôm nay. Khi nhớ lại hai má Thiều Vân San rực đỏ, cả người dưới vòng tay ôm dỗ dành của Nam Thái Gia đột nhiên giãy nảy trong chăn. Cô vùng vằng hất cánh tay đang ôm mình của Nam Thái Gia ra.
“Nam Thái Gia, tại sao anh lại ngủ với tôi?”
Nam Thái Gia ngớ người, giọng điệu này là định bắt đền hả?
“San, là do em quấn lấy tôi. Em quên đêm qua là ai mất kiên nhẫn đè tôi ra đấy à? Tôi còn chưa bắt đền em tội cướp trinh trắng của tôi mà em đã giở giọng đó là sao?”
Bị anh thẳng thừng vạch trần, Thiều Vân San mếu máo:
“Là do tôi trúng thuốc mà… anh có thể đưa tôi tới bệnh viện, nhưng tại sao lại hành tôi ra nông nỗi này… anh như vậy là cưỡng hiếp tôi đấy!”
Ô ô?
Nam Thái Gia có ba dấu hỏi chấm trên đầu, nhưng thấy cô lại khóc, anh hết cách đành chấp nhận xuống nước chịu sự hành hạ của cô.
“Được rồi là do tôi sai… Nhưng em phải nghe tôi giải thích đã… Thứ nhất tôi không có ý định xấu với em từ đầu, tôi tới cứu em. Thứ hai là do lúc đó em bị dính thuốc cứ dính lấy tôi, tay thì sờ mó loạn xạ… San, tôi cũng là đàn ông, em bày tỏ sự yêu thích với tôi như thế tôi làm sao có thể cưỡng lại được?”
“Nhưng mà sao anh không đưa tôi đi bệnh viện?”
Cô không cam lòng.
“Lúc đó muộn quá thuốc ngấm rồi, em lại còn không tỉnh táo, sợ rằng ra ngoài nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì sao?”
Chẳng biết Nam Thái Gia nói đúng hay do cô đuối lý, cô lại lăn ra giường ăn vạ anh. Tóm lại cô không chịu đâu, không biết có phải là lần đầu tiên của Thiều Vân San nguyên tác không nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên của Phí Tiểu Uyển cô. Sau khi thất thân, cô cảm thấy trong lòng bứt rứt khó tả.
“Huhu, đồ lăng nhăng…”
Nam Thái Gia dỗ dành cô mỏi mồm vẫn bị cô chửi như thế, anh bất lực nằm vật ra giường. Thấy cô chồm hổm bên cạnh hình như đã quên rằng hai người đang không có mảnh vải nào che thân, người cô có những gì anh đều đã biết nhưng ở trong tình cảnh đã tỉnh táo thế này vẫn khiến cho anh có chút mất tự nhiên.
Thiều Vân San úp mặt xuống giường khóc huhu, cô bỗng thấy Nam Thái Gia kéo chăn đắp qua người mình, trong lòng cảm nhận được tia ấm áp nho nhỏ xoẹt qua… A, đúng rồi, chính là loại cảm giác ấm áp này từ tối hôm qua… chẳng phải vì thứ cảm xúc yên tâm đó giúp cô buông xõa chính mình mà cùng phản diện cấp cao lăn lộn trên giường đấy hay sao?
Sau khi vật vã với thứ cảm giác bức xúc trong lòng mình, Thiều Vân San đã tìm ra được một loại cảm xúc ấm áp từ người đàn ông để chế ngự con thú mất dạy của chính bản thân. Sau khi bình ổn về tâm lý thì cô lại bắt đầu có cảm giác bị thua thiệt, giờ nhìn cô và anh, ai khỏe hơn ai là biết ngay…
Tầm mắt cô va phải những dấu hôn trên người anh do mình gây ra… ừm thì… cũng dữ dội. Nhưng anh vẫn sướng hơn còn gì?
Thiều Vân San nằm lại xuống giường, còn cố ý nhích người vào bên cạnh anh. Nam Thái Gia cảm thấy cuối cùng cô cũng chịu ngoan ngoãn hơn một chút, anh lập tức nghiêng người kéo ôm cô vào lòng. Thân người anh to lớn khi ôm trọn cô trong vòng tay có cảm giác như đang ôm món đồ vật quý giá, Thiều Vân San cảm thấy cái ôm đó rất bền chặt, rất ấm áp. Bên dưới chiếc chăn kia có hai cơ thể trần trụi đang dính lấy nhau, mặt cô đỏ bừng nhưng cơ thể đã đau nhức lắm rồi không tiếp thêm được nữa đâu.
Cô vòng tay ôm lấy bờ ngực anh, thít thút từng tiếng:
“Dù sao người được lợi hơn vẫn là anh ý…”
Nam Thái Gia nheo mắt nhìn cô, cảm thấy cô đang nói chuyện trong tình trạng não không thèm suy nghĩ:
“Cho em nói lại.”
Chẳng lẽ anh phải nói thẳng vào mặt cô là sau lần đầu tiên anh đã thỏa mãn lắm rồi, toàn là cô vực anh dậy, cô coi anh giống như cái máy để thỏa mãn cô thì cô mới biết xấu hổ hay sao?
Thiều Vân San nói không lại, vũ khí tối cao của cô chính là nước mắt. Khi đàn ông ở trên giường thứ sợ nhất là nước mắt phụ nữ, Nam Thái Gia thấy cô lại mếu máo thì không thèm hơn thua với cô nữa. Cứ coi như là anh được lợi nhất trong vụ này đi…
“San…”
Anh bỗng nhiên thấp giọng gọi cô.
Cô khẽ ‘hừm’ một tiếng ra hiệu cô đang nghe, Nam Thái Gia vỗ nhè nhẹ lưng cô:
“Chuyện đã lỡ rồi, em đừng như vậy nữa được không?”
Anh không quan tâm về lần đầu của mình bị người dạt dào trải nghiệm như cô cướp mất, nói đúng ra anh hiểu anh là người đến sau nên việc cô không còn lần đầu anh đã học cách chấp nhận từ trước. Chuyện mà người như anh chưa từng nghĩ tới bởi trước kia anh thích Nữ Nữ, anh biết cô ấy chưa từng qua lại với đàn ông. Nhưng từ ngày tâm tư của anh bị người phụ nữ đạo đức kém này trộm mất, anh đã bắt đầu coi những thứ đó không phải là vấn đề.
Thứ anh yêu chính là cô chứ không phải thứ trinh trắng kia…
Người mang ám ảnh cưỡng chế như anh đã tự khắc phục tâm lý cho chính mình rồi. Bây giờ anh chỉ mong cô cũng vậy, không nói đến việc cô có yêu thích anh hay không thì ví dụ trong trường hợp cô có bức xúc với anh, cô cũng có thể xem đêm qua như trải giường với những người đàn ông khác thôi mà?
Càng nghĩ Nam Thái Gia càng cảm thấy giá trị đàn ông của mình đang tụt dần xuống dưới đáy xã hội. Yêu vào đến nhân phẩm của mình cũng vứt cho chó ăn à? Anh tự trách bản thân như vậy.
Thấy cô không nói gì, anh một lần nữa lên tiếng ‘nhắc nhở’ cô:
“Dù sao cũng là em chủ động mà, đâu phải hoàn toàn là lỗi của tôi đúng không?”
Đến giờ phút này, biết không thể thay đổi được sự thật mà nước mắt khóc nhiều cũng đến lúc cạn kiệt nên Thiều Vân San quyết định giở chiêu cuối cùng, cô dụi dụi đầu vào lòng anh, bờ môi dán trên cơ ngực người đàn ông, giọng nói nũng nịu vang lên:
“Vậy anh nhớ phải sang tên cho tôi hai căn biệt thự đấy nhá!”
“…”
Thấy Nam Thái Gia không trả lời, cô mạnh dạn đòi hỏi thêm:
“Tôi còn muốn xe hơi nữa, nhất định phải là loại mới nhất, đắt nhất…”
Nam Thái Gia hoàn toàn rơi vào trạng thái chết tâm, sự bất lực trong lòng chuyển thành ánh mắt ‘rất lạnh nhạt’.
Thiều Vân San sau khi đưa ra mong muốn của mình không thấy anh đáp lại, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt kia nữa… Cô có hơi hụt hẫng, hỏi lại:
“Chẳng lẽ anh lại tiếc tôi những thứ đó sao?”
Tóm lại là, đêm qua chỉ có mình cô ngốc nghếch bị thuốc kích dục quay cho mơ màng thôi. Còn Nam Thái Gia thì hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí trong lúc cao trào với cô anh tính toán điều gì, anh làm trò bỉ ổi gì cô đâu có biết đâu?
Thiều Vân San bị quát thì càng khóc lớn hơn, một trong những yếu tố giúp cô kích thích tuyến lệ chính là cảm giác đau nhức thân thể. Nam Thái Gia y như rằng từ giận lại chuyển sang dỗ dành cô. Nhưng anh càng xuống nước cô càng khóc, khóc cho đã, khóc cho thỏa nỗi sợ đêm qua trước đã rồi tính.
Lúc ấy cô cũng đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện từ tầm tối đến tận rạng sáng ngày hôm nay. Khi nhớ lại hai má Thiều Vân San rực đỏ, cả người dưới vòng tay ôm dỗ dành của Nam Thái Gia đột nhiên giãy nảy trong chăn. Cô vùng vằng hất cánh tay đang ôm mình của Nam Thái Gia ra.
“Nam Thái Gia, tại sao anh lại ngủ với tôi?”
Nam Thái Gia ngớ người, giọng điệu này là định bắt đền hả?
“San, là do em quấn lấy tôi. Em quên đêm qua là ai mất kiên nhẫn đè tôi ra đấy à? Tôi còn chưa bắt đền em tội cướp trinh trắng của tôi mà em đã giở giọng đó là sao?”
Bị anh thẳng thừng vạch trần, Thiều Vân San mếu máo:
“Là do tôi trúng thuốc mà… anh có thể đưa tôi tới bệnh viện, nhưng tại sao lại hành tôi ra nông nỗi này… anh như vậy là cưỡng hiếp tôi đấy!”
Ô ô?
Nam Thái Gia có ba dấu hỏi chấm trên đầu, nhưng thấy cô lại khóc, anh hết cách đành chấp nhận xuống nước chịu sự hành hạ của cô.
“Được rồi là do tôi sai… Nhưng em phải nghe tôi giải thích đã… Thứ nhất tôi không có ý định xấu với em từ đầu, tôi tới cứu em. Thứ hai là do lúc đó em bị dính thuốc cứ dính lấy tôi, tay thì sờ mó loạn xạ… San, tôi cũng là đàn ông, em bày tỏ sự yêu thích với tôi như thế tôi làm sao có thể cưỡng lại được?”
“Nhưng mà sao anh không đưa tôi đi bệnh viện?”
Cô không cam lòng.
“Lúc đó muộn quá thuốc ngấm rồi, em lại còn không tỉnh táo, sợ rằng ra ngoài nhỡ xảy ra chuyện gì không hay thì sao?”
Chẳng biết Nam Thái Gia nói đúng hay do cô đuối lý, cô lại lăn ra giường ăn vạ anh. Tóm lại cô không chịu đâu, không biết có phải là lần đầu tiên của Thiều Vân San nguyên tác không nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên của Phí Tiểu Uyển cô. Sau khi thất thân, cô cảm thấy trong lòng bứt rứt khó tả.
“Huhu, đồ lăng nhăng…”
Nam Thái Gia dỗ dành cô mỏi mồm vẫn bị cô chửi như thế, anh bất lực nằm vật ra giường. Thấy cô chồm hổm bên cạnh hình như đã quên rằng hai người đang không có mảnh vải nào che thân, người cô có những gì anh đều đã biết nhưng ở trong tình cảnh đã tỉnh táo thế này vẫn khiến cho anh có chút mất tự nhiên.
Thiều Vân San úp mặt xuống giường khóc huhu, cô bỗng thấy Nam Thái Gia kéo chăn đắp qua người mình, trong lòng cảm nhận được tia ấm áp nho nhỏ xoẹt qua… A, đúng rồi, chính là loại cảm giác ấm áp này từ tối hôm qua… chẳng phải vì thứ cảm xúc yên tâm đó giúp cô buông xõa chính mình mà cùng phản diện cấp cao lăn lộn trên giường đấy hay sao?
Sau khi vật vã với thứ cảm giác bức xúc trong lòng mình, Thiều Vân San đã tìm ra được một loại cảm xúc ấm áp từ người đàn ông để chế ngự con thú mất dạy của chính bản thân. Sau khi bình ổn về tâm lý thì cô lại bắt đầu có cảm giác bị thua thiệt, giờ nhìn cô và anh, ai khỏe hơn ai là biết ngay…
Tầm mắt cô va phải những dấu hôn trên người anh do mình gây ra… ừm thì… cũng dữ dội. Nhưng anh vẫn sướng hơn còn gì?
Thiều Vân San nằm lại xuống giường, còn cố ý nhích người vào bên cạnh anh. Nam Thái Gia cảm thấy cuối cùng cô cũng chịu ngoan ngoãn hơn một chút, anh lập tức nghiêng người kéo ôm cô vào lòng. Thân người anh to lớn khi ôm trọn cô trong vòng tay có cảm giác như đang ôm món đồ vật quý giá, Thiều Vân San cảm thấy cái ôm đó rất bền chặt, rất ấm áp. Bên dưới chiếc chăn kia có hai cơ thể trần trụi đang dính lấy nhau, mặt cô đỏ bừng nhưng cơ thể đã đau nhức lắm rồi không tiếp thêm được nữa đâu.
Cô vòng tay ôm lấy bờ ngực anh, thít thút từng tiếng:
“Dù sao người được lợi hơn vẫn là anh ý…”
Nam Thái Gia nheo mắt nhìn cô, cảm thấy cô đang nói chuyện trong tình trạng não không thèm suy nghĩ:
“Cho em nói lại.”
Chẳng lẽ anh phải nói thẳng vào mặt cô là sau lần đầu tiên anh đã thỏa mãn lắm rồi, toàn là cô vực anh dậy, cô coi anh giống như cái máy để thỏa mãn cô thì cô mới biết xấu hổ hay sao?
Thiều Vân San nói không lại, vũ khí tối cao của cô chính là nước mắt. Khi đàn ông ở trên giường thứ sợ nhất là nước mắt phụ nữ, Nam Thái Gia thấy cô lại mếu máo thì không thèm hơn thua với cô nữa. Cứ coi như là anh được lợi nhất trong vụ này đi…
“San…”
Anh bỗng nhiên thấp giọng gọi cô.
Cô khẽ ‘hừm’ một tiếng ra hiệu cô đang nghe, Nam Thái Gia vỗ nhè nhẹ lưng cô:
“Chuyện đã lỡ rồi, em đừng như vậy nữa được không?”
Anh không quan tâm về lần đầu của mình bị người dạt dào trải nghiệm như cô cướp mất, nói đúng ra anh hiểu anh là người đến sau nên việc cô không còn lần đầu anh đã học cách chấp nhận từ trước. Chuyện mà người như anh chưa từng nghĩ tới bởi trước kia anh thích Nữ Nữ, anh biết cô ấy chưa từng qua lại với đàn ông. Nhưng từ ngày tâm tư của anh bị người phụ nữ đạo đức kém này trộm mất, anh đã bắt đầu coi những thứ đó không phải là vấn đề.
Thứ anh yêu chính là cô chứ không phải thứ trinh trắng kia…
Người mang ám ảnh cưỡng chế như anh đã tự khắc phục tâm lý cho chính mình rồi. Bây giờ anh chỉ mong cô cũng vậy, không nói đến việc cô có yêu thích anh hay không thì ví dụ trong trường hợp cô có bức xúc với anh, cô cũng có thể xem đêm qua như trải giường với những người đàn ông khác thôi mà?
Càng nghĩ Nam Thái Gia càng cảm thấy giá trị đàn ông của mình đang tụt dần xuống dưới đáy xã hội. Yêu vào đến nhân phẩm của mình cũng vứt cho chó ăn à? Anh tự trách bản thân như vậy.
Thấy cô không nói gì, anh một lần nữa lên tiếng ‘nhắc nhở’ cô:
“Dù sao cũng là em chủ động mà, đâu phải hoàn toàn là lỗi của tôi đúng không?”
Đến giờ phút này, biết không thể thay đổi được sự thật mà nước mắt khóc nhiều cũng đến lúc cạn kiệt nên Thiều Vân San quyết định giở chiêu cuối cùng, cô dụi dụi đầu vào lòng anh, bờ môi dán trên cơ ngực người đàn ông, giọng nói nũng nịu vang lên:
“Vậy anh nhớ phải sang tên cho tôi hai căn biệt thự đấy nhá!”
“…”
Thấy Nam Thái Gia không trả lời, cô mạnh dạn đòi hỏi thêm:
“Tôi còn muốn xe hơi nữa, nhất định phải là loại mới nhất, đắt nhất…”
Nam Thái Gia hoàn toàn rơi vào trạng thái chết tâm, sự bất lực trong lòng chuyển thành ánh mắt ‘rất lạnh nhạt’.
Thiều Vân San sau khi đưa ra mong muốn của mình không thấy anh đáp lại, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt kia nữa… Cô có hơi hụt hẫng, hỏi lại:
“Chẳng lẽ anh lại tiếc tôi những thứ đó sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook