Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 2 - Kết hợp giữa động và tĩnh, Bạch Viên Phi Phong Chùy
Chương 2: Kết hợp giữa động và tĩnh, Bạch Viên Phi Phong Chùy
Đạo gia đang phải rửa nồi.
Ba cái nồi sắt lớn dùng để nấu ăn cho một trăm tám mươi người, mỗi cái đều lớn hơn cả bồn tắm, Lê Uyên ra sức rửa sạch, cả người gần như nằm bò xuống mà lau dọn.
Ào ào ào!
Một thùng nước lớn được đổ vào nồi, Lê Uyên đang làm công việc dọn dẹp sau cùng, những người học việc khác cũng không có ai rảnh rỗi.
Chặt củi, gánh nước, chuẩn bị than đốt, gánh các loại thỏi sắt, lau binh khí, quét dọn…
“Ôi, mệt quá đi, nghe nói đám người Đô Vân, Lộ Trung ở Tiền Viện mỗi ngày đều có thể nghỉ ngơi vào buổi trưa, làm việc năm ngày có thể nghỉ ngơi hai ngày...”
“Ôi, ai bảo ta yếu nên không được chọn? Nghe nói những người ở Tiền Viện còn có thể học võ!”
“Ôi, chiụ đựng thôi, chịu đựng thêm ba năm…”
“Ngày mai phải xin nghỉ thôi. Mệt quá rồi...Ôi, muốn được ăn thịt!”
…
Không có Tôn Mập ở đây, cho nên đám người học việc vừa làm vừa trò chuyện.
“Tiền Viện…”
Lê Uyên đang vận động tay chân ở chỗ khuất và lắng nghe những người học việc nói chuyện với nhau.
Những người học việc ở xưởng Rèn Binh Khí không chỉ có bảy tám người bọn họ ở trong bếp, còn có năm sáu người hầu hạ cho gia đình ông chủ ở Hậu Viện còn có hơn chục người thợ phụ cùng nhóm các sư phụ ở Tiền Viện.
Đối với đám người học việc của Tiền – Trung – Hậu Viện, theo thứ tự sẽ là phòng bếp Trung Viện là kém nhất, xếp sau là Hậu Viện, Tiền Viện là tốt nhất.
Đám học việc ở Tiền Viện lại không vất vả bằng bọn họ, mỗi tháng còn được trên dưới trăm đồng, còn có thể học võ.
Nhưng vì cậu còn yếu, không thể so sánh với đám học việc khỏe như trò trâu bò ở Tiền Viện, nếu không phải vì biết được vài con chữ thì cũng chưa chắc có thể tiến vào đó.
“Học võ e rằng còn khó hơn… Nhưng trước hết phải làm lại ‘Nghi thức’ xem có hữu dụng hay không…”
Lê Uyên lặng lẽ làm cho xong công việc đang dang dở, đang định xin Tôn Béo cho nghỉ nửa ngày, nhận lương để chuẩn bị ít vật dụng cần thiết cho nghi thức.
Người học việc ở Trung Viện cứ làm việc mười ngày thì được nghỉ một ngày, trước đó cậu vẫn chưa về nhà, còn có ba ngày nghỉ phép, có thể xin nghỉ bất cứ lúc nào.
Vừa lúc cậu rửa mặt xong, chưa kịp đi tìm Tôn Béo thì đã nghe thấy trong sân có tiếng huyên náo.
“Hả? Bọn họ sao lại đến chỗ chúng ta?”
Có người học việc đã đứng dậy.
Mười mấy người khỏe mạnh trạc tuổi bọn họ, cầm theo chùy lớn cán gỗ đi đến bãi đất bùn phía trước Trung Viện.
“Đám người học việc của Tiền Viện? Mỗi người đều mạnh như vậy sao?”
Lê Uyên thầm oán thán.
So với đám học việc gà con như bọn họ ở Trung Viện, thì những người học việc ở Tiền Viện sức khỏe như trâu.
Hơn một tháng qua, thân thể của cậu cũng đã phát triển không ít, nhưng so với những người học việc của Tiền Viện trông vạn vỡ như này, khoảng cách chênh lệch có thể dùng mắt thường để nhìn là khá lớn.
Có thể thấy, giữa những người học việc ở Tiền Viện và Trung Viện, không chỉ khác nhau về đãi ngộ, chênh lệch ngoại hình còn cả khác biệt về hoàn cảnh gia đình.
Tuy nhiên, đám nghé con này chẳng là gì so với người đứng sau bọn họ, cứ như thầy pháp nhỏ gặp thầy pháp lớn.
‘Người cường tráng!’
Mắt Lê Uyên nheo lại.
Một Hán tử trung niên cao hơn một mét chín, cánh tay chắc khỏe cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt hung dữ, sải bước đầy gió khiến người nhìn phải khiếp sợ.
“Là Tần Hộ Vệ!”
Một người học việc trong nhóm kêu lên, tất cả những người học việc khác bao gồm cả Lê Uyên đều cùng Tôn Mập đứng dậy đi ra chào đón.
Xưởng Rèn Binh Khí có cửa hàng chính tại huyện Hạ Ninh, nhưng hoạt động kinh doanh của nó đã lan rộng đến một số huyện lân cận và thậm chí cả thành phủ Chập Long, trong ngoài xưởng không chỉ có các sư phụ còn có một vài hộ vệ.
Địa vị không chỉ cao, đãi ngộ còn rất tốt, có thể nói chỉ xếp sau ông chủ.
Lê Uyên có trí nhớ sâu sắc đối với những người hộ vệ này, mỗi người trong số họ đều có khẩu phần ăn rất lớn, một người đã bằng bảy tám người học việc.
“Tần Hùng huynh đệ!”
Tôn Mập trông giống như một viên thịt viên phi ra từ nhà bếp, vội dùng khuôn mặt tươi cười mà nghênh đón.
“Đệ đệ vẫn còn một vò rượu ngon, tối nay hai huynh đệ ta làm vài chén chứ?”
“Nói sau đi!”
Tần Hùng sắc mặt không chút biểu tình, quay đầu nhìn về phía đám người học việc của Trung Viện đang đứng thành một hàng như chim cút:
“Người của Trung Viện đều ở đây sao? Quá gầy yếu…”
“Mấy người đi ra ngoài gánh than...”
Tôn Mập mỉm cười nhỏ tiếng nói: “Dạo này đã khá hơn rồi đấy, ngày trước còn ốm yếu hơn.”
“Ừm.”
Tần Hùng lạnh lùng đáp lại, vẻ mặt nghiêm túc làm cho những người học việc của Trung Viện có chút lo sợ.
Ầm ầm…
Một lúc sau, ngoài cửa của Trung Viện truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, hai mươi ba mươi người học việc từ bốn phía đều vội vàng chạy tới, cả nam lẫn nữ.
“Tất cả những người học việc của Hậu Viện, Tạp vật viện và ngoại vụ viện đều ở đây à?”
Lê Uyên trong lòng sửng sốt.
Có trận chiến lớn sao?
“Tốt, chưa đến thì không phải đợi nữa!”
Tần Hùng thanh âm rất lớn, ánh mắt hung ác, những người học việc bị ông ta nhìn trúng đều nặng nề thở dốc, theo bản năng lùi về phía sau.
“Tần Mỗ hôm nay đến đây làm gì, chắc hẳn một số người bên trong các ngươi cũng đã biết.”
Lê Uyên cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn những người học việc khác, quả nhiên nhìn thấy có vài người trong số họ vẻ mặt rạng ngời, trong lòng không khỏi có chút xao động.
Chẳng lẽ nói, dù không được điều đến Tiền Viện, cũng có cơ hội luyện võ?
“Ở trong huyện Hạ Ninh có hàng trăm cửa hàng lớn nhỏ, công việc trong xưởng Rèn Binh Khí của chúng ta là một trong những công việc khó khăn và mệt mỏi nhất, nhưng mỗi khi tuyển người học việc, lại có rất nhiều người nhiệt tình đăng ký? Thậm chí có rất nhiều người muốn trở thành những người học việc của nhà ta bằng cách nộp tiền để được vào đây?”
Tần Hùng vừa nói vừa liếc nhìn Lê Uyên, đang ở sau nhíu mày, có chút kinh ngạc.
‘Là Nhị Ca đút tiền? Chẳng trách tẩu tử không thích ta…”
Lê Uyên cảm thấy có chút giật mình, nhưng lại không khỏi cảm thấy chán nản.
Bản thân là người học việc mà lại phải đút tiền mới được vào đây?!
Cậu thực sự không biết điều này...
“Bởi vì, các nhà đứng đầu ở huyện Hạ Ninh, chỉ có Tứ Quý Dược Đường, Tam Hà Bang, Sài Bang, nhà trọ Nhất Tự, Ngư Bang cùng xưởng Rèn Binh Khí mới có thể nhận người học việc và truyền thụ võ công!
Cho dù các ngươi chỉ là những người học việc ở Trung Viện, một hoặc hai năm vẫn sẽ có cơ hội này!”
Được sớm học võ?
Lê Uyên ánh mắt sáng ngời, cảm thấy như được giác ngộ.
Có phải Nhị Ca cố gắng đút tiền để mình được vào đây, vì lý do này không?
Những người học việc đều rất hưng phấn, có vài người nhịn không được mà siết chặt tay lại, trong đó có Lưu Thanh, người học việc lúc trước bị Tôn Mập đánh muốn vỡ đầu, và Ngưu Quý người trước sau luôn đi cùng hắn khi đến Trung Viện.
Tuy nhiên, mọi người đều rất hiểu chuyện và không ai dám lên tiếng.
“Đám học việc các ngươi nếu không phải có gia cảnh bần hàn thì cũng là dạng sa sút. Nếu không nhờ được vào xưởng Rèn Binh Khí, thì mười người nhiều nhất chỉ có một hoặc hai người mới có cơ hội được học võ. Hôm nay ta sẽ thay mặt gia chủ truyền thụ võ công cho các ngươi. Ngày sau nhớ lấy ân huệ này của gia chủ, làm việc cho thật tốt!”
Tần Hùng thanh âm rất to, tràn đầy khí lực, những câu sau càng thêm chói tai.
‘Khí lực này có phải hơi quá không…’
Lê Uyên cảm thấy màng nhĩ rung lên, có chút kinh hãi, thầm oán thán.
Câu cuối cùng này chắc chắn không nói cho bọn họ nghe…
“Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi ‘Bạch Viên Phi Phong Chùy’. Đám tiểu tử, đây là cơ hội duy nhất để các ngươi gia nhập Nội Viện, có thể thay đổi vận mệnh hay không các ngươi phải tự dựa vào mình!”
Học võ!
Bạch Viên Phi Phong Chùy!
Thanh âm của Tần Hùng vang vọng khắp võ đài, tất cả học việc đều thở gấp, như thể sự mệt mỏi sau một ngày dài đã ngay lập tức biến mất.
Con cái những nhà nghèo, có thể được đến làm học việc, ai mà không biết tầm quan trọng của tay nghề?
Chưa kể đến võ thuật, đây còn là thứ có thể thực sự giúp thay đổi cuộc đời!
Về phần gia nhập Nội Viện, đại đa số những học việc đều tỏ ra bình tĩnh, vì căn bản bọn họ biết đó không phải là thứ mong muốn thì sẽ có được.
“Khó trách tại sao lại đem nhiều chùy lớn đến vậy…”
Lê Uyên đột nhiên hiểu ra, đảo mắt nhìn, tất cả những người học việc đều căng thẳng, Ngưu Quý lúc trước bị Tôn Mập đánh vỡ đầu cũng đang siết tay thở gấp.
“Lộ Trung, ngươi để bọn chúng làm quen với đứng tấn chút đi!”
Nói dứt câu, Tần Hùng chỉ vào một người học việc của Tiền Viện ở lại, rồi xoay người rời đi.
“Đã rõ!”
Tần Hùng vừa rời đi, những người học việc của Tiền Viện khác cũng tản đi, chỉ để lại mấy cây chùy lớn mà bọn họ đã mang đến.
Chỉ có một thiếu niên da ngâm đen, vạm vỡ bước vào giữa khán đài với vẻ mặt ủ rũ, từ từ thủ thế, ngồi xổm nửa người và vung hai tay dài ra như khỉ.
“Khó trách sao lại gọi là Bạch Viên Trang!”
Lê Uyên tập trung ghi nhớ động tác của Lộ Trung, nỗ lực học tập, nhưng lại có chút thất vọng.
Đây có phải là võ thuật không?
“Học theo tôi đứng tấn!”
Nhìn qua thì Lộ Trung không giống người có kiên nhẫn mà chỉ điểm từng chút một, tự mình đứng tấn ở đó nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian này, cũng có chỉ dẫn Ngưu Quý và những người học việc khác một chút rồi cũng rời đi.
Hắn vừa rời đi, một số người lập tức giải tán, không phải vì lười biếng mà là vì họ mệt mỏi sau một ngày dài làm việc và không còn sức lực để tiêu hao vào việc đứng tấn như vậy.
“Trước tiên cứ nhớ kỹ, về sau tập dần…”
Lê Uyên cũng thả lỏng tư thế, thở hồng hộc.”
Cơ thể của cậu so với những người có mặt ở đây thì gầy yếu hơn, quả thực có chút không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Cắn răng cố gắng không phải là không thể, nhưng nếu gượng ép luyện tập, sợ rằng sẽ không có tác dụng, thậm chí có thể khiến cơ thể bị tổn thương.
“Nội viện! Đã sớm nghe nói đến trong xưởng còn có Nội Viện, những học việc ở đó chẳng những không cần làm việc, tiền lương lại còn cao!”
“Thôi đừng nghĩ đến Nội Viện nữa, có thể học được võ công sớm hơn đã may mắn lắm rồi!”
“Không biết chúng ta phải mất bao lâu mới có thể thuần thục Bạch Viên Trang? Nghe người học việc cũ đã đến mỏ quặng nói rằng nhập môn hình như phải mất hai ba năm?”
Trở lại Trung Viện, mấy người học việc đều rất hưng phấn.
“Mệt mỏi như vậy làm sao có thể luyện võ? Muốn gia nhập nội viện, e rằng không có khả năng...”
Lê Uyên lại lau mặt, trong lòng thở dài.
Tiền Viện thì được ăn ngon, nửa ngày làm việc nửa ngày luyện võ, năm ngày làm việc hai ngày nghỉ ngơi, còn bọn họ mười ngày chỉ được nghỉ một ngày, đôi khi còn không có ngày nghỉ.
Bọn họ làm sao có thể so sánh được?
Môn võ này chưa hẳn không thể luyện thành, nhưng không biết là mất vài năm hay lại mười năm…
Trước khi vào nhà, cậu quay đầu lại thoáng qua chỉ thấy Ngưu Quý, người đã cùng đến Trung Viện, vẫn đứng im trong bóng tối, mồ hôi đầm đìa.
“Cái tên này thật sự chăm chỉ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook