Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 11 - Tranh hay không tranh
Chương 11: Tranh hay không tranh
Khí lực tăng mạnh!
Trong tiểu viện, dưới ánh trăng đôi mắt của Lê Uyên sáng lên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt khí xuyên qua toàn bộ cơ thể, giống như đang ngâm mình trong nước nóng, hết sức dễ chịu.
Hơn nữa, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng thể lực của mình tăng lên!
“Theo ghi chép trong sách, những sợi khí này chính là huyết khí? Huyết khí tăng trưởng đến mức có thể gia tăng cường đại trong lòng bàn tay chính là cấp độ tinh thông,tăng cường đến hai cánh tay chính là cấp độ tiểu thành, đến khi có thể làm chủ được tứ chi chính là đại thành?”
Loại cảm giác này thật sảng khoái, sâu bên trong Lê Uyên cảm thấy chấn động cùng mê say.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được khoái cảm khi khí lực gia tăng, điều này đều rõ ràng và mãnh liệt hơn so với bất kỳ cường thân kiện thể nào.
“Này cũng quá sảng khoái rồi, thật là sảng khoái…”
Kìm nén cảm xúc muốn gào thét, Lê Uyên đánh ra một bộ Bạch Viên Phi Phong Chuỳ, cậu cảm thấy sau khi thực lực tăng lên, nhiều chiêu thức trở nên uyển chuyển trôi chảy hơn.
Đáng tiếc chỗ này không thích hợp, nếu không cậu thật sự muốn thử xem sau khi nhập môn, cùng với lĩnh hội chuỳ pháp đã tăng cường, Bạch Viên Phi Phong Chuỳ đã đạt đến cấp bậc mấy.
Cậu thực muốn kiếm một ai đến thử nghiệm.
“Đây mới thật sự là võ công.”
Lê Uyên cảm thấy nhẹ nhõm, mây mù trong lòng chợt tan đi rất nhiều.
“Uyên Tử, vào phòng ăn cơm đi.”
Lê Uyên lấy lại tinh thần, thấy trong phòng Tôn Mập đang vẫy tay gọi mình.
“Uyên, Uyên tử?”
Lê Uyên sửng sốt, lần đầu tiên được bước vào phòng nhỏ của Tôn Mập .
Cả trong lẫn ngoài tổng có ba gian, đầy đủ bàn ghế, còn có bình hoa cùng rất nhiều đồ trang trí, so với giường chung của đám học việc thế nhưng lại tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, trên bàn trước mặt Tôn Mập không những có mấy bát thịt xông khói, một con cá hun khói, một đĩa trứng mà còn có một bầu rượu?
“Luyện ra huyết khí nếu không kịp thời tu bổ, có khi lại thành ra thiếu hụt, rượu thuốc của ta mặc dù không được coi là tốt, nhưng bên trong cũng có vài phần dược hiệu…”
Tôn Mập cười ha hả đưa bầu rượu qua.
“Đầu bếp Tôn đây là?”
Khom lưng cúi người một tháng, đột nhiên nhìn thấy điều này, Lê Uyên cảm thấy có chút không quen.
Đây là sự thật a...
Đến khi cầm chén rượu ấm lên, Lê Uyên mới hoàn hồn sau sự thay đổi thái độ đột ngột của Tôn Mập.
Cũng đúng thôi, không có quan hệ thân thích qua lại, vốn dĩ là được thúc đẩy bởi nhiều loại lợi ích khác, nếu không có giá trị, ai lại nguyện ý tận lực giao hảo với ngươi?
“Căn cốt của ngươi ở mức dưới trung bình, chỉ hơn một tháng có thể tiến đến Nhập Môn, ngoại việc ngươi khá phù hợp với Bạch Viên Phi Phong Chuỳ ra, Nhị Ca của ngươi cũng giúp ngươi bổ khuyết không ít, phải không?
Tôn Mập mang theo ý cười, lại cũng không có gì hoài nghi.
Lê gia năm đó ở Sài Ngư phường cũng thuộc vào hạn gia tộc trung lưu, tuy rằng lụi bại, nhưng vẫn lưu lại chút của cải cũng chẳng có gì kì lạ.
“Nhị ca đối xử với ta rất tốt…”
Lê Uyên cúi đầu nhìn chén rượu, trong lòng sáng ngời.
Đây là lợi ích của việc cậu bộc lộ tài năng trước, nếu không phải ngày đầu tiên cậu ‘bại lộ’ thiên phú chuỳ pháp của mình, bây giờ lại đột nhiên có võ công tiến đến cấp độ nhập môn kia, tất nhiên sẽ bị Tôn Mập nghi ngờ.
“Huynh hữu đệ cung*! Không uổng công Nhị Ca ngươi tiêu phí một số tiền…”
*Huynh hữu đệ cung: Anh em hoà mục thân ái, tôn kính lẫn nhau.
Tôn Mập giơ tay lên chạm chén cùng Lê Uyên, mỉm cười:
“Bạch Viên Phi Phong Chuỳ tập luyện trong vòng một tháng đã có thể nhập môn, vậy thì danh sách từ Trung Viện được gia nhập vào Nội Viện của ta, nên dành cho ngươi.”
"Cái danh sách kia, không phải đã quyết định cho Ngưu Quý xong rồi hay sao?"
Rượu xuống bụng, thân thể Lê Uyên cũng có chút ấm áp, nhưng nghe được những lời này, trong lòng lại cảm thấy rùng mình.
“Ngươi chẳng lẽ không muốn vào nội viện.”
Tôn Mập liếc mắt nhìn cậu: "Sợ đắc tội Tân Hùng phải không?"
"Tôi nào dám đắc tội Tần Sư Phụ."
Lê Uyên cúi đầu cười khổ.
Tần Hùng mấy năm trước luyện Phi Phong Chuỳ đạt đến ngưỡng Đại Thành, ông ta là nhân vật rất có triển vọng, không thể so sánh với hộ vệ bình thường, theo như những gì nghe được, bên trong xưởng rèn đã sớm quyết định để ông ta là thủ lĩnh đội hộ vệ.
Đó chính là vị trí chỉ đứng sau ba ông chủ, hiện giờ chỉ kém chút nữa là đột phá nội lực.
“Đắc tội, thì có thể làm được gì?”
Tôn Mập nhếch miệng: "Xưởng Rèn Binh Khí của chúng ta đã có thống hơn hai trăm năm, đương nhiên là có quy củ, huống chi ông ta còn chưa trở thành thủ lĩnh, cho dù đã đảm nhiệm, cũng không thể một tay che trời được!”
Có hậu thuẫn, nói chuyện sẽ có khí thế hơn!
Sắc mặt Lê Uyên lộ vẻ khổ sở, nhưng trong lòng không khỏi chửi thầm, trước đó không phải là ngươi cố ý nịnh bợ Tần Hùng sao?
“Ngươi cũng đã đọc sách, nên biết, có một số thứ, cho dù là của ngươi, cũng sẽ không rơi vào trong tay ngươi, trừ phi ngươi đấu tranh dành lấy nó.”
Tôn Mập lại đưa sang một chén rượu nữa.
“Ở một mình bên ngoài, giấu dốt mới có thể sống sót, nhưng ngươi không thể làm điều này trong xưởng rèn, có một số chuyện nếu ngươi không có tư cách thì sẽ không nhận được đãi ngộ tốt.”
“Ngươi nghèo văn giỏi võ, xuất thân như vậy lại không được xưởng rèn hỗ trợ, cho dù đã nhập môn, thì có thể tiến được bao xa?”
“Ngài nói đúng, nhưng ta…”
Lê Uyên bồi hắn uống hết chén rượu thuốc này đến chén rượu thuốc khác, trong lòng cố gắng đoán xem đầu bếp Tôn đang có tâm tư gì.
Cậu đương nhiên muốn vào nội viện, nhưng nếu là vì vậy mà tham gia vào cuộc chiến của người khác…
Giống như nhìn ra tâm tư của cậu, Tôn Mập đặt chén rượu xuống: "Tranh hay không tranh, đó là chuyện của ngươi, ta thấy ngươi có chút thiên phú nên chỉ tuỳ tiện nói, muốn hay không là tự ngươi quyết.”
“Đa tạ đầu bếp Tôn chỉ điểm!”
Lê Uyên vừa liên tục nói cảm tạ vừa bồi hắn uống rượu, cho đến khi Tôn Mập đi vào trong phòng nằm xuống, lúc này cậu mới cầm đũa lên ăn hết đồ ăn trên bàn.
Cậu thật sự rất đói!
…
Sau khi uống đủ rượu và ăn no, màn đêm cũng dần buông xuống.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lê Uyên cũng không vội rời đi, so với giường chung ở trung viện, thì tiểu viện của Tôn Mập có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
“Nhập môn rồi!”
Dưới ánh trăng và tuyết rơi, Lê Uyên chỉ mặc một bộ y phục bằng sợi gai nhưng cũng mang vài phần khí phách anh hùng, cậu nắm chặt đuôi chuỳ, cảm nhận một tia nhiệt lưu dâng trào trong cơ thể.
Chỉ sau hơn một tháng, có thể thấy cậu thay đổi rất rõ ràng .
Đêm tuyết rất lạnh, nhưng trong lòng cậu lại có một mảnh ấm áp.
Yên tĩnh đứng trên Bạch Viên Trang, đối chiếu với những kinh nghiệm nhờ cấp độ Tinh Thông Chùy Pháp đem lại, Lê Uyên cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều, đây là góc nhìn của võ giả khi đã Nhập Môn.
“Hít!”
“Hà!”
Đứng tấn, nắm chặt chuỳ, điều chỉnh nhịp thở.
Chỉ đến khi trong phòng vang lên tiếng ngáy lớn, trong ngoài sân không còn tiếng động nữa, Lê Uyên mới động chân, khi tuyết bắn tung tóe, cậu bước ra một bước, hai tay xoay tròn, đầu chùy xé gió.
“Lực từ dưới lên, chân cảm thấy nặng nề, cơ thể linh hoạt như vượn, dần dần thả lỏng.”
Trong sân nhỏ, Lê Uyên di chuyển xung quanh, linh hoạt như một con vượn, đại chuỳ vung ra phát ra âm thanh “ong ong”.
Khi đã nhập môn, trải nghiệm hoàn toàn khác so với trước đây.
Với sự phối hợp của Bạch Viên Trang và Phi Phong Chuỳ cùng với Hô Hấp pháp, Lê Uyên cảm thấy trong cơ thể có một cổ lực ấm áp, đem chuỳ múa qua lại cũng không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí càng đánh càng cảm giác thoải mái hơn.
“Động tĩnh tương hợp, Bạch Viên Phi Phong.”
Đã nắm vững cấp độ tinh thông của Chuỳ Pháp, Lê Uyên giống như một sư phụ đã luyện Chuỳ Pháp hàng chục năm, khi múa chuỳ, cậu thậm chí có thể cảm nhận luồng nhiệt trong cơ thể.
Luồng khí này sinh ra từ máu, được gọi là huyết khí, nó có tác dụng sưởi ấm nuôi dưỡng cơ thể, vận chuyển huyết khí, là con đường duy nhất để tiến từ Nhập Môn đến Đại Thành của Bạch Viên Phi Phong Chuỳ.
Lúc này đứng tấn mà múa chùy, Lê Uyên có thể cảm nhận rõ ràng những luồng khí kia đang lưu thông mạnh mẽ.
Chẳng lẽ là vì hũ rượu thuốc của Tôn Mập?
Phịch!
Trong một khoảnh khắc, Lê Uyên buông lỏng tay, đại chuỳ bay vào trong tuyết, phát ra âm thanh trầm đục, khiến tuyết và bùn bắn tung toé.
"Mười tám chiêu thức Phi Phong Chuỳ, chú trọng sức mạnh liên tục không dứt, sức lực chồng chất, theo sách ghi lại, cấp độ Tinh Thông cho thấy việc sử dụng tám chiêu thức liên tục, nhưng ta đã có thể đánh liên tiếp mười chiêu."
Cậu buông cán chuỳ khỏi tay, các khe giữa trên lòng bàn tay đau rát, Lê Uyên vung vẩy nhẹ nhàng, thở ra một hơi khí đục mà cậu kìm nén hồi lâu, thổi bay những bông tuyết đang phất phơ trước mặt.
“Tuyết lại rơi rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook