Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 10 - Khí sinh ra từ trong máu, đột phá
Chương 10: Khí sinh ra từ trong máu, đột phá
"Xem ra chiếc giày này, cũng có chút sức mạnh!"
Xuyên qua giữa đám người đông đúc, đôi mắt Lê Uyên sáng lên vì đã Chưởng Ngự được Giày Lục Hợp.
So với Chùy Luyện Công hay Trảm Cốt Đao thì đã có bước tiến mới, mỗi bước đi giống như có người đang thúc đẩy ở phía sau, vừa tiết kiệm được công sức lại còn gia tăng tốc độ.
Vì chỉ có một chiếc giày nên không thể coi là hoàn hảo được...
"Chà chà, đi tựa như bay, món đồ có cấp độ liền khác biệt vậy sao? Mà đây là chỉ có một chiếc, hai chiếc thì sao, tốc độ chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?"
Vừa nhấc chân lên liền đi được ba bốn mét, cảm nhận mãnh liệt như có sự thúc đẩy ở lưng, hai mắt Lê Uyên sáng lên, tuyết trơn nhẵn không hề ảnh hưởng gì đến cậu.
"Chưởng Binh Lục cấp một tương đương mỗi lần chỉ có thể Chưởng Ngự một binh khí, mỗi lần thay đổi phải mất hai ngày để hồi phục... Muốn thăng cấp, phải kiếm tiền!
Lê Uyên tuy vui mừng nhưng cũng có chút buồn rầu.
Tiền rất khó kiếm, như xưa nay vẫn vậy.
Trong tháng qua, ngoài việc cải thiện khẩu phần ăn nhờ làm việc trong phòng bếp, cậu cũng đã thử qua vài phương pháp khác.
Nhưng những kỹ nghệ mà cậu đã học ở kiếp trước, cho dù là giúp người khác làm pháp sự hay hỗ trợ sinh nở, đều không thể phát huy tác dụng.
Kể cả là buôn bán cao thấp gì cũng cần phải có vốn liếng, cho dù là có tiền vốn cũng chưa chắc lọt được qua cửa.
Bang phái!
Bên trong huyện Cao Liễu có hàng trăm nghề, đã sớm chia ra thành các nhà khác nhau như việc đánh cá, đốn củi đều do Sài Bang và Ngư Bang kiểm soát, các ngành khác thì cũng chẳng cần nói đến nữa.
"Lương A Thủy tới rồi!"
Đột nhiên, có người trong chợ hét lên.
Lê Uyên ngẩn đầu lên, trông thấy cả đám người đang đổ dồn hướng về phía tây có người thanh niên đang xách theo vài giỏ cá đi lại.
Thân hình cường tráng và nước da hơi ngăm đen, đó chính là người cậu đã gặp trước đây, đang nổi danh vài tháng vừa qua ở Sài Ngư Phường: Lương A Thủy.
"Không phải lại bắt được Linh Ngư đấy chứ?"
Lê Uyên lẩm bẩm trong lòng.
Cậu cũng là người thường xuyên đến mua hàng nên cũng đã nghe qua chuyện của Lương A Thủy.
Nghe nói phụ mẫu hắn mất sớm nhưng đã tự mình phát triển kỹ năng đánh bắt cá và liên tiếp bắt được ba con Linh Ngư, chẳng những sửa sang được nhà cửa, lại còn có thể gia nhập vào Võ Quán Ly Hợp, một trong Tam Đại Võ Quán.
Ngư Bang có ý thu nhận hắn nhưng cũng đành bất lực.
"Xích Mi Ngư? Vận khí của Tần Mỗ không tệ. Con cá này giá bao nhiêu ngân lượng? Ta mua!"
Bên trong tiếng la hét ầm ĩ, Lê Uyên nghe được một thanh âm quen thuộc, rất lớn, nếu không phải Tần Hùng thì là ai?
Giữa đám người chỉ có chiều cao khoảng một mét bảy, thì người có chiều cao vượt trội một mét chín mươi tám như Tần Hùng chẳng khác nào hạc giữa bầy gà sao?
Đi đến chỗ nào thì người ở hai bên đều dạt ra, để ông ta đi đến trước mặt Lương A Thủy.
"Linh Ngư hả."
Liếc nhìn đám người đông đúc, Lê Uyên cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Khiến cho cậu phải khiếp sợ đó là giá tiền của Linh Ngư, nhưng cũng khiến cậu phải động tâm, tiền kiếm ra nhanh như vậy, một con cá bằng cả tiền lương hàng tháng của hơn chục người học việc trong ba năm!
"Đáng tiếc là chưa thấy binh khí nào liên quan đến câu cá…"
Lê Uyên đứng từ xa nhìn một hồi, sau đó xoay người rời đi.
…
Giao tiền xong, trước tiên Lê Uyên quay về xưởng Rèn Binh Khí, đem hai con cá đi bảo quản, rồi lại xin nghỉ để đi ra ngoài, xuyên qua các ngõ nhỏ, đến sân nhỏ nhà Nhị Ca mình Lê Lâm.
Buổi trưa nắng đẹp, tuyết trong thành đã dần tan, ngoài phố lớn ngõ nhỏ đều có người đang dùng xẻng xúc tuyết.
Lê Lâm đang dọn tuyết trước ngõ, ngẩng đầu nhìn thấy Lê Uyên, lập tức mỉm cười:
"Vào trong nghỉ ngơi đi, đợi huynh dọn xong chỗ tuyết này sẽ làm làm đồ ăn cho đệ!"
“Không cần đâu Nhị Ca, đệ vừa ăn rồi."
Lê Uyên đem con cá đưa cho Nhị Ca, tranh lấy cái xẻng mà dọn tuyết.
"Khá lắm tiểu tử, sức lực có tiến bộ rồi!"
Lê Lâm khẽ giật mình, mỉm cười nhận lấy con cá và nói:
“Vậy đệ dọn tuyết đi, huynh sẽ đem con cá này đi nấu cho đệ. Đúng lúc hôm qua tẩu tử đệ có mua hai cân thịt mỡ…”
"Đệ thật sự đã ăn rồi, thử hỏi ai lại làm thợ phụ cho phòng bếp lại để đói bao giờ?"
Lê Uyên có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không ngăn cản Lê Lâm lại, chỉ có thể nhanh tay dọn tuyết, đợi đến khi bước vào trong sân nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thịt cá.
"Vào trong đợi đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lê Lâm bận rộn không ngẩng đầu lên:
"Năm nay tuyết rơi sớm, áo khoác mùa đông cũng vừa mới may xong, để ở cạnh giường, đệ thể thử xem có vừa vặn không."
"Nhị Ca!"
Lê Uyên nhìn thoáng qua chỗ quần áo mùa đông trong phòng, lòng không khỏi lo lắng.
"Nhị ca, huynh, huynh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Củi, gạo, dầu và muối, củi có trước, lương thực, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại, quần áo lại đứng đầu. Một chiếc áo khoác mùa đông không hề rẻ, ngay cả loại vải tệ nhất và quần áo làm bằng bông cũng có giá hơn một lượng bạc, đủ cho một người bình thường ăn trong nửa năm.
"Than củi trước mùa đông giá tốt, mấy tháng nay huynh đã thu thập được nhiều củi hơn. Cộng thêm tiền công của tẩu tử đệ, may áo khoác bông có khó gì?"
Đem cá đi nấu xong, Lê Lâm cũng trở vào nhà, đóng cửa lại, nhặt chiếc áo bông mặc lên người Lê Uyên, mỉm cười:
"Thật đúng là, tên tiểu tử này mới một tháng đã lớn thêm phân nửa, cũng may tẩu tử đệ may lớn hơn một cỡ, nếu không thì quần áo vẫn chật!"
"Đệ không cần đến chiếc áo bông này. Xưởng Rèn Binh Khí sẽ phát quần áo cho mùa đông. Cái này, huynh nói tẩu tử sửa lại để mà dùng. Tẩu ấy đi giặt quần áo cho người ta cũng đã vất vả rồi."
Lê Uyên lắc đầu, cởi quần áo ra.
"Làm học việc thì được quần áo tốt gì chứ? Cho đệ thì đệ cứ mặc nó đi."
Lê Lâm trừng mắt, lại thấy Tam đệ nhà mình cau mày không nói gì, biết tính tình ương ngạnh của cậu, chỉ có thể ôn nhu nói:
"Nhà chúng ta lụn bại đã nhiều năm rồi, nhưng tẩu tử đệ vẫn chịu gả cho huynh, ta đối xử tệ với nàng ấy, chẳng phải sẽ bị thiên lôi đánh sao? Cho đệ, đệ cất nó mà dùng."
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lê Lâm, Lê Uyên không còn cách nào khác là phải chấp nhận, nhưng rồi lại cầm lấy tay Nhị Ca mà nói:
"Nhị ca, huynh nói thật cho đệ biết, có phải đã đi vay mượn tiền người khác?"
"Ai nói với đệ? Tên Tôn Mập kia..."
Lê Lâm cau mày, nhưng rất nhanh liền thả lỏng ra, liếc nhìn cửa ra vào cùng cửa sổ một cái, thấp giọng nói:
"Huynh đã vay một ít tiền ở Tiền Bảo trên phố. Mượn chín thì trả mười ba, cũng coi như đó là giá thị trường rồi. Trước mùa đông năm sau phải trả cho hắn... Nhà ta dù đã lụi bại, nhưng cũng còn có chút ít, đệ..."
Lê Lâm vừa nói vừa ho khan, ngoài cửa có tiếng bước chân, người trở lại là Nhị tẩu.
"Nhị ca, huynh..."
Lê Uyên muốn hỏi rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy người phu nhân thanh lệ đẩy cửa đi vào, cậu đành ngừng lại.
"Tẩu tẩu."
Lê Uyên chào hỏi.
"Ừm."
Người phu nhân đi vào bếp lấy nước ấm, ngâm đôi bàn tay chai sạn, không ngoảnh lại đáp:
“Ngươi đã đến thì cầm chiếc áo bông đấy đi đi, cũng đỡ cho Nhị Ca ngươi vất vả đi lại một phen! Ta cũng chẳng biết vận xui gì sắp đến..."
"Đa tạ tẩu tẩu."
Lê Uyên vội vàng cảm ơn và tự động bỏ qua những lời tiếp theo.
Cậu rất kính trọng Nhị tẩu nhà mình.
Sau khi Lê gia suy sụp, nàng đã không hủy hôn để ôm lấy của hồi môn, mà lại đem số tài sản đó sau khi cưới đi trả những khoản nợ cho nhà mình.
"Cá chín rồi! Huynh đi lấy lên!"
Lê Lâm cúi đầu không dám nói chuyện, vội vàng chạy vào phòng bếp.
"Tẩu tẩu, đệ đã ăn trưa rồi, đệ đi trước đây!"
Lê Uyên cũng muốn chạy.
Hai con cá và hai cân thịt nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng nếu cậu ở lại, phu thê hai người họ sẽ chẳng còn mấy miếng, đây không phải là điều cậu muốn.
"Cứ ăn đi nhé!"
"Tiểu tử thối!"
Tiếng hét của huynh - tẩu từ phía sau truyền đến, Lê Uyên ôm bộ quần áo bông đi ra khỏi ngõ mà không thèm quay đầu lại.
Nhờ sự giúp đỡ ở bên dưới nên việc đi lại tựa như bay, Lê Lâm đuổi theo ra đến ngoài cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa, đành phải dậm chân quay về nhà.
…
"Tiền Bảo? Sống ở trên phố, có vẻ là một Tiểu Đầu Mục của Ngư Bang? Còn về việc mượn chín trả mười ba, theo trí nhớ của cậu thì điều này cũng coi như công bằng rồi."
Ngoài ngõ nhỏ, Lê Uyên bước chậm dần, nhớ lại, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Trong ký ức, Nhị ca cậu tuy có vẻ lương thiện nhưng cũng không phải người tầm thường, có thể gánh được rất nhiều khoản nợ khi cha mất và Đại ca mất tích, vậy mà một thân nuôi mình đã tốn rất nhiều chi phí lại còn trả nợ.
Nhưng liệu một kẻ cho vay nặng lãi có thể là một người tốt?
Nhớ tới một số tin đồn về việc đòi nợ ở kiếp trước, Lê Uyên đột nhiên cảm thấy trong lòng khẩn trương.
"Phải kiếm tiền!"
Lê Uyên nghiến răng:
"Trước hết, cứ luyện Bạch Viên Phi Phong Chùy đến Nhập Môn!"
…
…
"Vù!"
"Vút!"
Ánh trăng chiếu sáng trên tuyết, trong sân nhỏ, Lê Uyên tay thì cầm chùy tạo dáng con vượn đứng tấn, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.
"Theo sách đã ghi chép, Viên Lục Hô Hấp pháp đã hoàn toàn thay thế triệt để cách hô hấp thông thường, luyện được hình dạng Vượn của Phi Phong Chùy mới xem như Đại Thành, nhưng hơi thở của Tôn Mập xem ra rất bình thường..."
Thả lỏng cơ bắp và xương cốt, Lê Uyên trong đầu có suy nghĩ.
Khoảng nửa giờ sau, cảm nhận được Chương Binh Lục có chấn động, cậu mới hơi nhắm mắt lại, cởi 'Giày Lục Hợp' ra đặt lên kệ đá xám, lại đem Chùy Luyện Công để Chưởng Ngự nó.
"Trong khoảnh khắc, kinh nghiệm luyện chùy mấy chục năm lại đổ dồn vào người. Loại sức mạnh này..."
Cảm nhận được cây búa trong tay, Lý Nguyên điều chỉnh hơi thở.
Vù!
Vào một thời điểm nhất định, đầu chùy như xé gió và cánh tay giống như vượn vung lên.
Những mảnh tuyết bị ném lên không trung, Lê Uyên đứng dậy cầm chùy múa, cấp độ Tinh Thông Chùy Pháp không bao gồm Hô Hấp pháp, nhưng Chùy pháp và Hô Hấp pháp lại có liên quan đến nhau.
Dần dần, động tác của cậu càng lúc càng nhanh, tiếng động cũng lớn đến mức khiến Tôn Mập ở trong phòng bị quấy rầy.
Nhưng chẳng bao lâu, cậu đã dừng động tác lại và đứng yên.
"Hửm?"
Tôn Mập hơi nheo mắt lại.
Vù!
Vút!
Lê Uyên đắm chìm trong hơi thở của chính mình.
Cảm thấy chính mình như hóa thành luồng khí, theo đường hô hấp đi vào tứ chi và xương cốt, nhận thức của cậu đã trở nên mẫn cảm hơn.
Thậm chí có thể nghe được âm thanh của máu vang lên?
Ầm!
Trong một khoảnh khắc, Lê Uyên mở to hai mắt, cảm giác được một cỗ khí tức mơ hồ được sinh ra từ trong máu!
"Xong rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook