Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?
-
Chương 45
Kể từ sau buổi sáng hôm đó, hai người lại bắt đầu mất tự nhiên lần nữa. Đúng là lạ lùng, gần đây bọn họ luôn vì đủ loại chuyện mà xuất hiện khoảng cách.
Nói chuyện thì vẫn nói, nhưng vẻ mặt lại không được tự nhiên cho lắm. Trương Liêu ngày thường rất thích đi khắp phòng học, có lần còn sang chỗ họ hỏi có phải bọn cậu cãi nhau không đấy.
Lần này hai người không vội làm lành với đối phương. Hằng ngày cứ theo tuần tự lên lớp, tan học lại vội vàng đi làm chuyện riêng của mình. Thi Sơn Thanh đã dần tiếp nhận chuyện trong công ty, còn Long Ngọ rảnh rỗi thì đi theo Lôi Thật đến đồn cảnh sát. Lôi Thật thậm chí còn tìm cho cô hai bộ đồng phục cảnh sát để tô điểm bên ngoài.
Nhìn một đám người nằm kêu rên dưới đất, Lôi Thật lắc bộ quần áo, cười nói: “Long Ngọ của chúng ta ra tay đúng là gọn gàng.”
Long Ngọ không nói gì, chỉ cúi đầu cài lại hàng cúc vì vừa nãy làm động tác quá khích mà bị bung ra. Cô chân dài người lại không thích nói chuyện, đồng phục cảnh sát mặc trên người rất có sức sống. Nhìn như cảnh sát tốt trong mấy video tuyền truyền, chẳng giống Lôi Thật, nhìn còn xã hội hơn cả đám người nằm trên đất.
Cậu cảnh sát thực tập đi theo Lôi Thật nghe thấy Lôi Thật nói thế thì âm thầm bĩu môi. Trong mắt cậu ta thì cục phó đã xem Long Ngọ là tay chân rồi, có cô ở đây, cũng bớt mấy cảnh sát đi theo.
Để những cảnh sát bên ngoài vào áp giải đám người này ra xe cảnh sát, Lôi Thật bá vai Long Ngọ đi ra ngoài như hai người anh em tốt.
“Ngày mai có việc, không tới được đâu.” Long Ngọ từ tốn nói.
“Ừ, buổi tối có muốn đến nhà anh ăn cơm không, chị dâu em cứ nhắc em mãi.” Long Ngọ không được tính là cảnh sát chính thức, vì cô quen biết với cục trưởng và anh ta nên mới được vào. Vì thế, về cơ bản là cô có thể rút ra bất cứ lúc nào.
“Không được rồi, buổi tối phải về trường vì có tiết.” Nếu Long Ngọ đã quyết định sau này sẽ làm cảnh sát hình sự, thì hiện tại ngoài phải chờ được tốt nghiệp, thì cô vẫn cần học hỏi thêm về phương diện trinh sát hình sự. Ở đại học có thể học thêm một ngành, tuy rằng đã lỡ thời gian nhưng thảo luận lại với nhà trường cũng không phải không thể được. Trước đó Long Ngọ đã báo danh rồi, bây giờ cô sẽ bắt đầu đi học vào buổi tối.
Giáo viên ngành trinh sát hình sự của đại học D được mời từ trường cảnh sát bên cạnh, có kinh nghiệm phong phú, trước đây cũng theo một đường mà thành cảnh sát có thâm niên. Bởi vì bản thân có bằng cấp cao, nên sau khi về hưu rảnh rỗi liền dứt khoát đi dạy học. Long Ngọ đi theo ông ấy cũng có thể học được không ít thứ. Dù sao cũng là cảnh sát hình sự già đã làm việc được mấy chục năm, ống ấy giống như một văn kiện sống vậy, lôi ra bất kỳ một vụ án nào cũng đã đủ cho bọn họ suy nghĩ thật lâu. Bên Lôi Thật đa phần cũng chỉ học được vài chuyện nhỏ nhặt, nhiều nhất chỉ là xử lý đám côn đồ cầm vũ khí đi cướp giật giống hôm nay mà thôi, không thường gặp những vụ án lớn.
Ban ngày mà không có lớp thì Long Ngọ đi theo Lôi Thật, buổi tối cũng phải đi học nên ngoại trừ nói chúc ngủ ngon, thì trong một tuần Long Ngọ chẳng nói được mấy câu với Ninh Trừng. Thi Sơn Thanh cũng bận, chỉ có lúc lên lớp là hai người mới có thể gặp nhau, có đôi khi cả ngày cũng không hề nói chuyện với nhau.
“Alô, bố ạ. Dạ, ngày mai con về.” Long Ngọ gọi điện thoại về nhà, nghe bố cô cằn nhà cằn nhằn xong lại chuyển cho mẹ cô nói mà không biết chán. Cô cụp mắt im lặng lắng nghe, thình thoảng còn đáp lại vài câu.
“Chị ơi, chị phải về nhà ạ?” Ninh Trừng thấy Long Ngọ cúp điện thoại liền hỏi.
“Ừ” Mai là thứ bảy, cô muốn nói với bố mẹ về chuyện sau khi tốt nghiệp.
“Ồ ——” Ninh Trừng bất mãn kéo dài giọng. Cả tuần nay cô ấy chưa được nói chuyện với Long Ngọ, còn định thứ bảy sẽ ra ngoài chơi với chị cô ấy nữa cơ.
Trần Tú dạy văn, Long Hoành dạy toán, khác một chút so với ngành của Long Ngọ. Cho dù ở cùng một trường, nhưng bọn họ cùng không biết nhiều về tin tức của cô lắm. Năm đó lúc Long Ngọ điền nguyện vọng thi đại học, đã đổi thành đại học D, chọn ngành tài chính có điểm cao nhất. Không phải cô thích ngành ấy, mà chỉ muốn tối đa hóa điểm số của mình càng nhiều càng tốt, không thì bố mẹ cô chắc chắn sẽ thấy khổ sở hơn.
Biết Long Ngọ sẽ về, Long Hoành mua rất nhiều thức ăn về nấu, còn Trần Tú ở bên giúp một tay. Tay nghề của Long Hoành rất tốt, hàng xóm xung quanh tỉnh thoảng sẽ đến lĩnh giáo một phen. Đáng tiếc con gái ông ấy đã lớn thế rồi, mà ông ấy lại không biết con gái thích ăn món gì, chỉ biết cô không thích đồ ngọt mà thôi. Trần Tú cũng từng an ủi Long Hoành rằng, Long Ngọ không kén ăn, cái gì cũng ăn được, Long Hoành làm món gì con bé đều ăn hết.
“Này, có phải con gái về rồi không?” Long Hoành giảm lửa, nghiêng tai nghe ngóng rồi nói.
“Để tôi đi xem.” Trần Tú bê chén đũa nói.
Trần Tú ra ngoài liền thấy quả nhiên là Long Ngọ đã về, đang thay giày trước cửa.
“Ngọ Ngọ, con gầy đi đấy.” Đôi mắt của Trần Tú lập tức đỏ hoe khi nhìn Long Ngọ.
“Mẹ.” Long Ngọ đặt đồ uống trong tay lên bàn, thành thực nói: “Con đâu có gầy ạ.”
“… Con, đứa nhỏ này!” Lời tình cảm của Trần Tú liền bị chặn lại bởi khuôn mặt đơ đang nghiêm và câu trả lời thành thật của Long Ngọ.
“Bố.” Long Ngọ đi đến nhận lấy cái dĩa trong tay Long Hoành.
“Về rồi đấy à?” Long Hoành rốt cuộc cũng là đàn ông, ít khi để lộ tình cảm. Ông ấy cười với Long Ngọ, trong mắt đều là từ ái.
Đợi đồ ăn đều đã bưng lên hết, Long Hoành mới cởi tạp dề rồi ngồi vào bàn.
Long Ngọ không nói với bọn họ về quyết định của mình ngay từ đầu, vì sợ rằng bọn họ không thể ăn ngon miệng, nên dứt khoát đợi ăn cơm xong rồi mới nói cho bọn họ biết.
Có thể nghĩ đến mặt này là Long Ngọ đã cố gắng hết sức rồi. Chờ cơm nước xong xuôi, cô liền nói thẳng là mình muốn làm cảnh sát hình sự sau khi tốt nghiệp. Ngay cả cơ hội trì hoãn cũng không để lại cho Trần Tú và Long Hoành.
“Ngọ Ngọ, con vừa nói gì thế?” Trần Tú sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
“Sau khi tốt nghiệp con sẽ làm cảnh sát hình sự, ở đồn cảnh sát thành phố ạ.” Long Ngọ kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Long Hoành không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không biết là đang suy nghĩ gì.
“Con, đó đâu phải ngành của con.” Trần Tú vẫn vùng vẫy.
“Thời gian trước con đã báo danh vào ngành trinh sát hình sự rồi ạ.” Long Ngọ nói tiếp.
Trần Tú nhìn Long Ngọ, môi run lên, “Nhất định phải làm cảnh sát hình sự hả con? Cảnh sát không được sao?” Cảnh sát hình sự và cảnh sát là hai khái niệm.
Long Ngọ lắc đầu.
“Con gái muốn thì cứ kệ con đi.” Long Hoành quay sang nhìn Long Ngọ, rồi nói với Trần Tú.
Trần Tú sao có thể cam lòng từ chối được, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Long Ngọ nói ra nguyện vọng của mình. Nhưng…
“Ngọ Ngọ, mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi…” Những giọt nước mắt mà Trần Tú cố nén lại từ lúc Long Ngọ bước vào cửa rốt cuộc cũng rơi xuống, “Mẹ chỉ muốn con sống tốt và khỏe mạnh con à.”
Lần đến bệnh viện phải chứng kiến Long Ngọ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt khi trước, Trần Tú đã hận không thể để chính mình nằm ở đó. Khi ấy bà đã luôn hối hận, vì sao lại nghe theo lời nói của bạn mà đưa Long Ngọ vào quân đội. Bởi vì những năm ấy Long Ngọ vẫn luôn trầm tĩnh, nên vợ chồng bọn họ chỉ nghĩ rằng con gái mình hướng nội. Họ nghĩ cho con gái tham gia quân ngũ sẽ sáng sủa hơn một chút. Ai mà biết… Ai mà biết sẽ thành thế này chứ.
Đến bây giờ Trần Tú vẫn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Long Ngọ nằm trong bệnh viện, cả người đều là máu.
Long Ngọ trầm mặc, cô không biết nên nói như thế nào nữa. Từ nhỏ cô đã không thể nhìn mẹ mình khổ sở, bằng không thì năm đó cũng sẽ không ra ngoài sửa nguyện vọng vào lúc nửa đêm, tuy rằng sau đó mẹ cô lại càng khổ sở hơn.
“Đã nghĩ kỹ chưa con?” Long Hoành đã bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi rõ tình hình. Trần Tú cũng không ngăn cản nữa, bà ấy không thể không để Long Ngọ đi.
“Dạ, đã nói xong với người bên cục rồi ạ.” Long Ngọ gật đầu rồi nói.
“Rảnh thì về thăm nhà nhé.” Long Hoành và Trần Tú không thường tìm cô lúc ở trường, họ không có thời gian, chỉ cuối tuần mới rảnh.
“Dạ.”
Vì sự ảnh hưởng của chuyện này, nên cuối tuần nào Long Ngọ cũng về nhà ở, Trần Tú muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.
“Tiểu Ngọ này, anh họ xa của con gần đây muốn về nước đấy, con đã biết chưa?” Long Hoành mới trở về từ nhà vị giáo sư bên cạnh, thấy Long Ngọ liền hỏi.
“Anh ấy có gửi tin nhắn cho con rồi ạ, bảo con ra sân bay đón.”
Trần Tú đang ngồi ở sô pha thử đan áo len, nhưng vì tay chân vụng về nên cả nửa ngày chỉ đan sợi lên thành to to nho nhỏ. Bà để sợi len xuống rồi hỏi: “Khi nào Khắc Phương mới về thế con?”
“Anh ấy nói có lẽ là tuần sau, khi nào về sẽ gọi cho con.” Long Ngọ cũng ngồi trên sô pha để giúp. Hai mẹ con đáng thương đều vụng tay, Long Ngọ mò mẫm, nhưng dùng súng lại rất lưu loát.
“Đưa tôi đi.” Long Hoành nhìn không vừa mắt nên bảo Long Ngọ ngồi sang bên cạnh, còn mình thì thuần thục tháo mối len ra, sau đó lượn kim đan hai vòng, nhanh nhẹn đan một hàng trên kim.
“…” Trần Tú nhìn cả buổi cũng không hiểu được, dứt khoát bỏ hết đống len trong lòng lên đùi Long Hoành rồi nói: “Tôi muốn đan cho Ngọ Ngọ một chiếc áo len, Tiểu Thư hàng xóm nói tự tay đan thì áo len sẽ ấm hơn.”
Hàm ý trong lời này là nhất định phải đan cho Long Ngọ một chiếc áo len, nhưng Trần Tú lại không đan được. Đoán chừng là hết mùa đông bà ấy cũng chưa đan nổi cái tay áo đâu, nhiệm vụ này chỉ có Long Hoành mới có khả năng hoàn thành.
Long Hoành không phản bác, một người đàn ông cúi đầu bắt đầu đan áo. Từ trước tới nay Trần Tú luôn được nuông chiều, lúc nhỏ thì được bố mẹ cưng chiều, sau khi kết hôn lại có Long Hoành nâng như nâng trứng. Chẳng qua ngoài trừ tay hơi vụng, thì bà ấy ít khi lộ vẻ yếu ớt.
“Bố mẹ, con về phòng trước đây ạ.” Long Ngọ thấy chẳng có việc gì làm, nên muốn về phòng mình.
Vừa nằm xuống, di động liền reo. Long Ngọ ngồi dậy cầm điện thoại qua nhìn, là Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh mới trở về từ công ty, cậu không quay về trường mà đến căn nhà mình đã mua ở gần công ty. Cậu nghịch di động một lúc, vẫn gửi cho Long Ngọ một tin nhắn, hỏi rượu uống được không.
Long Ngọ chưa kịp uống. Cô không rượu nghiện, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi mới uống mà thôi, mấy ngày nay bận rộn nên căn bản chưa đụng tới.
Nghĩ một lúc, Long Ngọ dứt khoát gọi điện cho cậu để giải thích.
“Vẫn chưa uống à?” Sau khi Thi Sơn Thanh nghe xong, liền lầm bầm nói.
“Gần đây hơi bận.” Long Ngọ đã leo xuống giường, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Thi Sơn Thanh day day ấn đường, trên khuôn mặt đẹp trai đều là vẻ mỏi mệt. Cho dù công ty là của bố cậu, nhưng ở dưới lại có một đám cáo già luôn bắt nạt vì cậu còn trẻ, cứ muốn ngáng chân.
“Phải chú ý thân thể.” Thi Sơn Thanh cũng bận, nhưng không nhịn được mà dặn dò một câu.
“Biết rồi, cậu…”
“Cậu…”
Hai người không hẹn mà cùng muốn nói gì đó, cuối cùng lại đều im lặng.
“Nghỉ ngơi sớm đi” Thi Sơn Thanh nói.
“Ừ, ngủ ngon.”
Để điện thoại xuống, Long Ngọ ngồi trên ghế thêm một lúc. Khi vừa leo lên giường nằm tiếp, di động lại đổ chuông.
Là Long Khắc Phương.
“Anh?”
“Tiểu Ngọ chưa ngủ à?” Giọng nam trầm thấp xuyên qua điện thoại truyền đến từ nước Mỹ xa xôi.
“Chưa.”
“Quá tốt rồi, em gái thân yêu ơi, thứ năm có rảnh không? Tới đón thằng anh tội nghiệp không ai thương là anh đi ~” Gương mặt của Long Khắc Phương dưới ánh mặt trời của nước ngoài càng thêm khôi ngô, nhưng lời nói lại buồn nôn thấy gớm. Dù sao người nước ngoài cũng nghe không hiểu mình đang nói gì, nên Long Khắc Phương chẳng sợ.
“Ừm.”
Nói chuyện thì vẫn nói, nhưng vẻ mặt lại không được tự nhiên cho lắm. Trương Liêu ngày thường rất thích đi khắp phòng học, có lần còn sang chỗ họ hỏi có phải bọn cậu cãi nhau không đấy.
Lần này hai người không vội làm lành với đối phương. Hằng ngày cứ theo tuần tự lên lớp, tan học lại vội vàng đi làm chuyện riêng của mình. Thi Sơn Thanh đã dần tiếp nhận chuyện trong công ty, còn Long Ngọ rảnh rỗi thì đi theo Lôi Thật đến đồn cảnh sát. Lôi Thật thậm chí còn tìm cho cô hai bộ đồng phục cảnh sát để tô điểm bên ngoài.
Nhìn một đám người nằm kêu rên dưới đất, Lôi Thật lắc bộ quần áo, cười nói: “Long Ngọ của chúng ta ra tay đúng là gọn gàng.”
Long Ngọ không nói gì, chỉ cúi đầu cài lại hàng cúc vì vừa nãy làm động tác quá khích mà bị bung ra. Cô chân dài người lại không thích nói chuyện, đồng phục cảnh sát mặc trên người rất có sức sống. Nhìn như cảnh sát tốt trong mấy video tuyền truyền, chẳng giống Lôi Thật, nhìn còn xã hội hơn cả đám người nằm trên đất.
Cậu cảnh sát thực tập đi theo Lôi Thật nghe thấy Lôi Thật nói thế thì âm thầm bĩu môi. Trong mắt cậu ta thì cục phó đã xem Long Ngọ là tay chân rồi, có cô ở đây, cũng bớt mấy cảnh sát đi theo.
Để những cảnh sát bên ngoài vào áp giải đám người này ra xe cảnh sát, Lôi Thật bá vai Long Ngọ đi ra ngoài như hai người anh em tốt.
“Ngày mai có việc, không tới được đâu.” Long Ngọ từ tốn nói.
“Ừ, buổi tối có muốn đến nhà anh ăn cơm không, chị dâu em cứ nhắc em mãi.” Long Ngọ không được tính là cảnh sát chính thức, vì cô quen biết với cục trưởng và anh ta nên mới được vào. Vì thế, về cơ bản là cô có thể rút ra bất cứ lúc nào.
“Không được rồi, buổi tối phải về trường vì có tiết.” Nếu Long Ngọ đã quyết định sau này sẽ làm cảnh sát hình sự, thì hiện tại ngoài phải chờ được tốt nghiệp, thì cô vẫn cần học hỏi thêm về phương diện trinh sát hình sự. Ở đại học có thể học thêm một ngành, tuy rằng đã lỡ thời gian nhưng thảo luận lại với nhà trường cũng không phải không thể được. Trước đó Long Ngọ đã báo danh rồi, bây giờ cô sẽ bắt đầu đi học vào buổi tối.
Giáo viên ngành trinh sát hình sự của đại học D được mời từ trường cảnh sát bên cạnh, có kinh nghiệm phong phú, trước đây cũng theo một đường mà thành cảnh sát có thâm niên. Bởi vì bản thân có bằng cấp cao, nên sau khi về hưu rảnh rỗi liền dứt khoát đi dạy học. Long Ngọ đi theo ông ấy cũng có thể học được không ít thứ. Dù sao cũng là cảnh sát hình sự già đã làm việc được mấy chục năm, ống ấy giống như một văn kiện sống vậy, lôi ra bất kỳ một vụ án nào cũng đã đủ cho bọn họ suy nghĩ thật lâu. Bên Lôi Thật đa phần cũng chỉ học được vài chuyện nhỏ nhặt, nhiều nhất chỉ là xử lý đám côn đồ cầm vũ khí đi cướp giật giống hôm nay mà thôi, không thường gặp những vụ án lớn.
Ban ngày mà không có lớp thì Long Ngọ đi theo Lôi Thật, buổi tối cũng phải đi học nên ngoại trừ nói chúc ngủ ngon, thì trong một tuần Long Ngọ chẳng nói được mấy câu với Ninh Trừng. Thi Sơn Thanh cũng bận, chỉ có lúc lên lớp là hai người mới có thể gặp nhau, có đôi khi cả ngày cũng không hề nói chuyện với nhau.
“Alô, bố ạ. Dạ, ngày mai con về.” Long Ngọ gọi điện thoại về nhà, nghe bố cô cằn nhà cằn nhằn xong lại chuyển cho mẹ cô nói mà không biết chán. Cô cụp mắt im lặng lắng nghe, thình thoảng còn đáp lại vài câu.
“Chị ơi, chị phải về nhà ạ?” Ninh Trừng thấy Long Ngọ cúp điện thoại liền hỏi.
“Ừ” Mai là thứ bảy, cô muốn nói với bố mẹ về chuyện sau khi tốt nghiệp.
“Ồ ——” Ninh Trừng bất mãn kéo dài giọng. Cả tuần nay cô ấy chưa được nói chuyện với Long Ngọ, còn định thứ bảy sẽ ra ngoài chơi với chị cô ấy nữa cơ.
Trần Tú dạy văn, Long Hoành dạy toán, khác một chút so với ngành của Long Ngọ. Cho dù ở cùng một trường, nhưng bọn họ cùng không biết nhiều về tin tức của cô lắm. Năm đó lúc Long Ngọ điền nguyện vọng thi đại học, đã đổi thành đại học D, chọn ngành tài chính có điểm cao nhất. Không phải cô thích ngành ấy, mà chỉ muốn tối đa hóa điểm số của mình càng nhiều càng tốt, không thì bố mẹ cô chắc chắn sẽ thấy khổ sở hơn.
Biết Long Ngọ sẽ về, Long Hoành mua rất nhiều thức ăn về nấu, còn Trần Tú ở bên giúp một tay. Tay nghề của Long Hoành rất tốt, hàng xóm xung quanh tỉnh thoảng sẽ đến lĩnh giáo một phen. Đáng tiếc con gái ông ấy đã lớn thế rồi, mà ông ấy lại không biết con gái thích ăn món gì, chỉ biết cô không thích đồ ngọt mà thôi. Trần Tú cũng từng an ủi Long Hoành rằng, Long Ngọ không kén ăn, cái gì cũng ăn được, Long Hoành làm món gì con bé đều ăn hết.
“Này, có phải con gái về rồi không?” Long Hoành giảm lửa, nghiêng tai nghe ngóng rồi nói.
“Để tôi đi xem.” Trần Tú bê chén đũa nói.
Trần Tú ra ngoài liền thấy quả nhiên là Long Ngọ đã về, đang thay giày trước cửa.
“Ngọ Ngọ, con gầy đi đấy.” Đôi mắt của Trần Tú lập tức đỏ hoe khi nhìn Long Ngọ.
“Mẹ.” Long Ngọ đặt đồ uống trong tay lên bàn, thành thực nói: “Con đâu có gầy ạ.”
“… Con, đứa nhỏ này!” Lời tình cảm của Trần Tú liền bị chặn lại bởi khuôn mặt đơ đang nghiêm và câu trả lời thành thật của Long Ngọ.
“Bố.” Long Ngọ đi đến nhận lấy cái dĩa trong tay Long Hoành.
“Về rồi đấy à?” Long Hoành rốt cuộc cũng là đàn ông, ít khi để lộ tình cảm. Ông ấy cười với Long Ngọ, trong mắt đều là từ ái.
Đợi đồ ăn đều đã bưng lên hết, Long Hoành mới cởi tạp dề rồi ngồi vào bàn.
Long Ngọ không nói với bọn họ về quyết định của mình ngay từ đầu, vì sợ rằng bọn họ không thể ăn ngon miệng, nên dứt khoát đợi ăn cơm xong rồi mới nói cho bọn họ biết.
Có thể nghĩ đến mặt này là Long Ngọ đã cố gắng hết sức rồi. Chờ cơm nước xong xuôi, cô liền nói thẳng là mình muốn làm cảnh sát hình sự sau khi tốt nghiệp. Ngay cả cơ hội trì hoãn cũng không để lại cho Trần Tú và Long Hoành.
“Ngọ Ngọ, con vừa nói gì thế?” Trần Tú sửng sốt nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
“Sau khi tốt nghiệp con sẽ làm cảnh sát hình sự, ở đồn cảnh sát thành phố ạ.” Long Ngọ kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Long Hoành không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không biết là đang suy nghĩ gì.
“Con, đó đâu phải ngành của con.” Trần Tú vẫn vùng vẫy.
“Thời gian trước con đã báo danh vào ngành trinh sát hình sự rồi ạ.” Long Ngọ nói tiếp.
Trần Tú nhìn Long Ngọ, môi run lên, “Nhất định phải làm cảnh sát hình sự hả con? Cảnh sát không được sao?” Cảnh sát hình sự và cảnh sát là hai khái niệm.
Long Ngọ lắc đầu.
“Con gái muốn thì cứ kệ con đi.” Long Hoành quay sang nhìn Long Ngọ, rồi nói với Trần Tú.
Trần Tú sao có thể cam lòng từ chối được, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Long Ngọ nói ra nguyện vọng của mình. Nhưng…
“Ngọ Ngọ, mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi…” Những giọt nước mắt mà Trần Tú cố nén lại từ lúc Long Ngọ bước vào cửa rốt cuộc cũng rơi xuống, “Mẹ chỉ muốn con sống tốt và khỏe mạnh con à.”
Lần đến bệnh viện phải chứng kiến Long Ngọ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt khi trước, Trần Tú đã hận không thể để chính mình nằm ở đó. Khi ấy bà đã luôn hối hận, vì sao lại nghe theo lời nói của bạn mà đưa Long Ngọ vào quân đội. Bởi vì những năm ấy Long Ngọ vẫn luôn trầm tĩnh, nên vợ chồng bọn họ chỉ nghĩ rằng con gái mình hướng nội. Họ nghĩ cho con gái tham gia quân ngũ sẽ sáng sủa hơn một chút. Ai mà biết… Ai mà biết sẽ thành thế này chứ.
Đến bây giờ Trần Tú vẫn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Long Ngọ nằm trong bệnh viện, cả người đều là máu.
Long Ngọ trầm mặc, cô không biết nên nói như thế nào nữa. Từ nhỏ cô đã không thể nhìn mẹ mình khổ sở, bằng không thì năm đó cũng sẽ không ra ngoài sửa nguyện vọng vào lúc nửa đêm, tuy rằng sau đó mẹ cô lại càng khổ sở hơn.
“Đã nghĩ kỹ chưa con?” Long Hoành đã bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi rõ tình hình. Trần Tú cũng không ngăn cản nữa, bà ấy không thể không để Long Ngọ đi.
“Dạ, đã nói xong với người bên cục rồi ạ.” Long Ngọ gật đầu rồi nói.
“Rảnh thì về thăm nhà nhé.” Long Hoành và Trần Tú không thường tìm cô lúc ở trường, họ không có thời gian, chỉ cuối tuần mới rảnh.
“Dạ.”
Vì sự ảnh hưởng của chuyện này, nên cuối tuần nào Long Ngọ cũng về nhà ở, Trần Tú muốn trò chuyện với cô nhiều hơn.
“Tiểu Ngọ này, anh họ xa của con gần đây muốn về nước đấy, con đã biết chưa?” Long Hoành mới trở về từ nhà vị giáo sư bên cạnh, thấy Long Ngọ liền hỏi.
“Anh ấy có gửi tin nhắn cho con rồi ạ, bảo con ra sân bay đón.”
Trần Tú đang ngồi ở sô pha thử đan áo len, nhưng vì tay chân vụng về nên cả nửa ngày chỉ đan sợi lên thành to to nho nhỏ. Bà để sợi len xuống rồi hỏi: “Khi nào Khắc Phương mới về thế con?”
“Anh ấy nói có lẽ là tuần sau, khi nào về sẽ gọi cho con.” Long Ngọ cũng ngồi trên sô pha để giúp. Hai mẹ con đáng thương đều vụng tay, Long Ngọ mò mẫm, nhưng dùng súng lại rất lưu loát.
“Đưa tôi đi.” Long Hoành nhìn không vừa mắt nên bảo Long Ngọ ngồi sang bên cạnh, còn mình thì thuần thục tháo mối len ra, sau đó lượn kim đan hai vòng, nhanh nhẹn đan một hàng trên kim.
“…” Trần Tú nhìn cả buổi cũng không hiểu được, dứt khoát bỏ hết đống len trong lòng lên đùi Long Hoành rồi nói: “Tôi muốn đan cho Ngọ Ngọ một chiếc áo len, Tiểu Thư hàng xóm nói tự tay đan thì áo len sẽ ấm hơn.”
Hàm ý trong lời này là nhất định phải đan cho Long Ngọ một chiếc áo len, nhưng Trần Tú lại không đan được. Đoán chừng là hết mùa đông bà ấy cũng chưa đan nổi cái tay áo đâu, nhiệm vụ này chỉ có Long Hoành mới có khả năng hoàn thành.
Long Hoành không phản bác, một người đàn ông cúi đầu bắt đầu đan áo. Từ trước tới nay Trần Tú luôn được nuông chiều, lúc nhỏ thì được bố mẹ cưng chiều, sau khi kết hôn lại có Long Hoành nâng như nâng trứng. Chẳng qua ngoài trừ tay hơi vụng, thì bà ấy ít khi lộ vẻ yếu ớt.
“Bố mẹ, con về phòng trước đây ạ.” Long Ngọ thấy chẳng có việc gì làm, nên muốn về phòng mình.
Vừa nằm xuống, di động liền reo. Long Ngọ ngồi dậy cầm điện thoại qua nhìn, là Thi Sơn Thanh.
Thi Sơn Thanh mới trở về từ công ty, cậu không quay về trường mà đến căn nhà mình đã mua ở gần công ty. Cậu nghịch di động một lúc, vẫn gửi cho Long Ngọ một tin nhắn, hỏi rượu uống được không.
Long Ngọ chưa kịp uống. Cô không rượu nghiện, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi mới uống mà thôi, mấy ngày nay bận rộn nên căn bản chưa đụng tới.
Nghĩ một lúc, Long Ngọ dứt khoát gọi điện cho cậu để giải thích.
“Vẫn chưa uống à?” Sau khi Thi Sơn Thanh nghe xong, liền lầm bầm nói.
“Gần đây hơi bận.” Long Ngọ đã leo xuống giường, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Thi Sơn Thanh day day ấn đường, trên khuôn mặt đẹp trai đều là vẻ mỏi mệt. Cho dù công ty là của bố cậu, nhưng ở dưới lại có một đám cáo già luôn bắt nạt vì cậu còn trẻ, cứ muốn ngáng chân.
“Phải chú ý thân thể.” Thi Sơn Thanh cũng bận, nhưng không nhịn được mà dặn dò một câu.
“Biết rồi, cậu…”
“Cậu…”
Hai người không hẹn mà cùng muốn nói gì đó, cuối cùng lại đều im lặng.
“Nghỉ ngơi sớm đi” Thi Sơn Thanh nói.
“Ừ, ngủ ngon.”
Để điện thoại xuống, Long Ngọ ngồi trên ghế thêm một lúc. Khi vừa leo lên giường nằm tiếp, di động lại đổ chuông.
Là Long Khắc Phương.
“Anh?”
“Tiểu Ngọ chưa ngủ à?” Giọng nam trầm thấp xuyên qua điện thoại truyền đến từ nước Mỹ xa xôi.
“Chưa.”
“Quá tốt rồi, em gái thân yêu ơi, thứ năm có rảnh không? Tới đón thằng anh tội nghiệp không ai thương là anh đi ~” Gương mặt của Long Khắc Phương dưới ánh mặt trời của nước ngoài càng thêm khôi ngô, nhưng lời nói lại buồn nôn thấy gớm. Dù sao người nước ngoài cũng nghe không hiểu mình đang nói gì, nên Long Khắc Phương chẳng sợ.
“Ừm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook