Dẫn Trước Nhân Loại Một Ngàn Năm (Dịch)
-
Chapter 22: Đã giải mã hệ thống chữ viết của nền văn minh Meda
Một bức ảnh chụp cả gia đình của hơn chục người dị tộc, nở nụ cười rạng rỡ với Lục Viễn.
Cũng chỉ có một bức ảnh này mà thôi...
Sinh mệnh đã biến mất tan biến như mây khói, họ tên là gì, đã từng có câu chuyện thế nào, đều trở thành cát bụi của lịch sử.
...
Lục Viễn như bị kích thích, bắt đầu tập luyện điên cuồng!
Mỗi ngày thực hiện 100 lần chống đẩy, 100 lần gập bụng, 100 lần squat và chạy dài 10 km!
Anh quá cô đơn. Kể từ khi tìm thấy nguồn thức ăn ổn định, suy nghĩ của anh lại trở nên phức tạp hơn.
Anh chứng kiến cái chết và sự tàn lụi, trở thành người canh mộ cho nền văn minh khác. Một con sói không thể xoa dịu tâm hồn cô đơn được.
Chỉ có tập luyện!
Tu luyện!
Trở thành siêu nhân!
Kết quả là một tuần sau, kế hoạch siêu nhân đã kết thúc vì đầu gối bắt đầu đau đau.
[Một nhân loại không có gì thú vị tập luyện quá độ, dẫn đến đầu gối bị thương nhẹ.]
[Hình: 5.5]
[Khí: 4.6]
[Thần: 5.2]
[Cấp độ siêu phàm: Cấp 1.]
[Đánh giá: Vẫn tầm thường như vậy, đừng học theo thầy Saitama nữa, bạn thực sự không có năng khiếu đó đâu, hãy tìm cách khác đi!]
Lục Viễn cạn lời.
Đã thế này rồi mà không thể nói vài lời động viên được à?
Nhưng sự thật cũng đúng là như vậy, không có phương pháp huấn luyện siêu phàm, chỉ dùng các phương tiện rèn luyện thể lực thông thường thì có thể nâng cao một chút cũng coi như không tệ rồi.
“Con đường siêu phàm, thật khó.”
Ngay lúc này, Lục Viễn đột nhiên nghe thấy một tiếng hú “À húuuuu” sắc nhọn. Anh vội vàng bước ra khỏi cửa, ngây người ra khi phát hiện một chuyện đặc biệt thú vị.
Con sói già kia thế mà lại tìm được một con sói cái, bắt đầu giao phối rồi.
“Mẹ nó đây là ai vậy? Đối tượng của mày à?” Lục Viễn ngồi xổm xuống, liếc mắt nhìn vào chỗ hạ bộ của con sói mới đến.
Không có tinh hoàn, đúng là sói cái thật!
Con sói mới đến trông có vẻ hơi thanh tú, cả đầu sói vuông vắn, màu lông cũng khá đẹp.
Là một con sói trẻ đẹp!
“Mày lại đây cho tao vuốt mấy cái nào!” Lục Viễn kêu lên kỳ quái.
Sói cái từ chối lời kêu gọi của anh, trông có vẻ hơi cảnh giác.
Sói-già-lão-luyện tiến lên, thè cái lưỡi đỏ lòm ra, xin Lục Viễn cho ăn cá.
“Mày đúng là trâu già gặm cỏ non, không thấy xấu hổ à.” Lục Viễn cười khà khà, tiện tay ném cho nó một củ khoai tây đã luộc chín.
Sói cái ngửi ngửi, ngẩng đầu sói kiêu hãnh lên, đôi mắt lộ vẻ khinh thường.
Lại nhìn con sói già.
Lão già kia, ngươi nói chỗ có đồ ăn miễn phí là ở đây á?
Sói già bi thảm tru lên một tiếng, trách Lục Viễn không nể mặt, còn lén lút ăn mất củ khoai tây.
Nó thích ăn khoai tây, ăn rất sướng, có vị thịt.
Lại vây quanh sói cái, liếm mông nó.
Lục Viễn nhìn hành động liếm mông của sói già, trong lòng không khỏi có chút bất lực, mày không làm gì thì thôi, sao lại đi làm chó liếm... Muốn giao phối đến thế luôn á?
Chỉ còn cách ném cho nó một con cá nhỏ vừa mới đánh bắt được.
Sói cái kinh ngạc nhìn Lục Viễn một cái, lại quay đầu liếc nhìn con sói già, ăn một cách thỏa mãn.
À hú ~ Chỉ có thế thôi à?
Không đủ nhét kẽ răng!
Lục Viễn lại móc ra một con cá nhỏ.
Lại móc ra hai con cá nhỏ!
Lại móc ra một con cá siêu to!!
“Khuất phục gia cái coi!”
Sói cái ngây người ra đó, miệng há hốc, đôi mắt kia như muốn nổ tung!
Cái đuôi lông xù rung lên “phành phạch”.
Nó cố gắng phát ra một tiếng “grừ grừ” nhẹ nhàng nhất có thể.
Lục Viễn nổi hết cả da gà, lũ sói ở đây thành tinh rồi à? Hay là, thật ra đây là hồ ly?
Nhân cơ hội này, sói già “mượn gió bẻ măng” xông lên, đè mông sói cái xuống.
Cái lưỡi tà mị phóng đãng thè ra thật dài, vẻ mặt đắc ý.
Rất nhanh, mông của hai con vật dính vào nhau, bắt đầu sự hòa hợp sinh mệnh.
“Tụi mày... tụi mày đang làm gì vậy?!?!”
Lục Viễn quát lớn, cảm thấy hai mắt mình cay cay, nước mắt đáng ghét và chua xót sắp chảy ra.
Tâm hồn càng bị tổn thương một vạn điểm.
Tại sao ở cái nơi quỷ quái này lại có thể xuất hiện giao dịch tiền bạc trần trụi như vậy chứ?!
Là sự méo mó của bản tính sói hay là sự suy đồi của đạo đức?
Quan trọng nhất là, nó còn dùng tiền của mình nữa!
Cảnh sát đâu, bắt hai con tiện tỳ này đi!
...
Lục Viễn lặng lẽ trở về phòng, lau nước mắt nơi khóe mắt, buồn từ tận đáy lòng, không nói nên lời.
Đã từng có lúc, anh cũng là một chàng trai đẹp trai.
Không chỉ nhận được thư tình của bạn học nữ mà còn nhận được thư tình của phụ huynh học sinh.
Đáng tiếc, lúc đó anh lại đắm chìm trong trò chơi điện tử.
Không hứng thú với chuyện yêu đương (lý do chính là vì xem mắt gặp phải rất nhiều người kỳ quái).
Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội... Tôi chắc chắn sẽ... Hoặc là bây giờ đến một phát thủ dâm?
“Á ư ư!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook